Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 536.1: Thật muốn đánh chàng một trận

.Đối với kẻ lừa đảo mà nói, kỳ thật khó khăn nhất chính là thời điểm ban đầu, khi đó là lúc nguy hiểm nhất, nhưng theo sự tiến hành của âm mưu, ngược lại sẽ không bị người khác nhìn thấu dễ dàng như vậy, bởi vì kẻ lừa đảo trạng thái sẽ càng ngày càng tốt, tốt, còn người bị lừa thì lại càng ngày càng trầm mê trong âm mưu lừa gạt, đã tới giai đoạn hiện tại này rồi, Hàn Nghệ quả thực hết sức yên tâm đối với Ngũ Văn Hiên bọn họ, cũng sẽ không phải chỉ bảo tỉ mỉ giống lúc bắt đầu, mà để bọn họ tự do phát huy nhiều hơn.
.Thuyền đi chưa bao lâu, Hàn Nghệ và Tiểu Dã đã xuống thuyền, nhưng hai người đã đi được khoảng thời gian ăn một bữa cơm rồi lại chia ra, Tiểu Dã đi vào trong thành, còn Hàn Nghệ thì lại đi về phía ngọn núi không xa.
.Hắn đến đó, không có nguyên nhân nào khác, đương nhiên là chạy đi hẹn hò cùng Tiêu Vô Y.
.Thì ra hôm đó khi Vô Y đến trại huấn luyện, hai người đã lén hẹn hôm nay gặp nhau ở trên núi.
.Gần đây quả thật Hàn Nghệ cũng rất bận, đã rất lâu không lên núi, bất kể là thân thể, hay là trong lòng, đều là vô cùng nhớ Tiêu Vô Y, bởi vậy sau khi từ biệt với Tiểu Dã, hắn gần như vừa đi vừa chạy đến núi.
.Trên núi lúc này gió lạnh thổi qua bất chấp mọi thứ, có vẻ hơi tiêu điều, nhưng không khó phát hiện, một vòng sinh mệnh mới đã đang trong kỳ thai nghén.
.Đi đến lưng chừng núi, Hàn Nghệ gạt một nhánh cây cản đường ra, chỉ thấy một nữ tử thân hình đẹp đẽ ngồi lặng yên trong đình cách đó vài bước, mặt như khay bạc, xinh đẹp tuyệt trần, nàng khẽ dựa lên hàng rào, cổ tay trắng như sương tuyết đang nâng trán, ánh mắt sâu kín nhìn cây tùng xanh phía trước, vài sợi tóc khẽ bay bên má, áo choàng màu xanh đậm cùng cảnh sác chung quanh hòa làm một, tựa như tiên tử trong núi, thanh lệ thoát tục.
.Chỉ là một khuôn mặt nhìn nghiêng này, đã khiến Hàn Nghệ nhìn đến si ngốc, dừng bước không đi.
.Cũng không biết vì sao, mỗi lần nhìn thấy Tiêu Vô Y, Hàn Nghệ đều đã có một cảm giác hạnh phúc và cảm giác trung thành, đây là điều mà hậu thế hắn chưa bao giờ nhận thức được.
.Không biết qua bao lâu, nữ tử trong đình bỗng nhiên khóe miệng giương lên, để lộ ra một lúm đồng tiền nhỏ như ẩn như hiện: - Chàng đã nhìn đủ chưa?
.Một tiếng này cũng làm cho Hàn Nghệ bừng tỉnh, nàng không phải tiên tử, mà là nữ vương. Đi ra phía trước, cười nói: - Nếu ta đã nhìn đủ, thì chắc nàng đau đầu rồi.
.Nữ tử này chính là Tiêu Vô Y, nàng thở dài một tiếng, buồn bã nói: - Bây giờ chàng thăng quan tiến chức, người vợ Tào Khang ta đây sợ là đã không quan trọng nữa rồi.
.Hàn Nghệ nghe vậy ngẩn ra, bước chân đột nhiên ngừng lại, sắc mặt dần dần trở nên ngưng trọng.
.Tiêu Vô Y tò mò quay đầu lại, thấy sắc mặt ngưng trọng như vậy của Hàn Nghệ, không khỏi nhíu lông mày, chất vấn:
.- Xem ra chàng thật sự đã làm chuyện có lỗi với ta?
.Lúc nãy nàng chỉ là nói một câu đùa vui, nhưng Hàn Nghệ lại lộ ra sắc mặt như vậy, khó tránh khỏi sẽ không nghĩ nhiều a. Đây là trực giác của phụ nữ.
.Hàn Nghệ lại ngẩn ra, hóa ra đó chỉ là câu nói đùa của Tiêu Vô Y, khiến hắn nhớ đến người cha đã ruồng bỏ vợ con của hắn, bước lên phía trước, cười khổ nói: - Ở trại huấn luyện người duy nhất có thể khiến ta để mắt đến, sợ cũng chỉ là Độc Cô Vô Nguyệt thôi.
.Tiêu Vô Y cười khúc khích, tinh nghịch nói: - Nếu là Vô Nguyệt, vậy thì có thể.
.Quả nhiên là nữ ma đầu, lại còn giật giây cho chồng của mình đi đường vòng nữa. Hàn Nghệ liếc nàng một cái, nhẹ nhàng ngồi bên cạnh nàng, thò tay ra kéo tay của nàng.
.Tiêu Vô Y chớp chớp đôi mắt đẹp, nhìn Hàn Nghệ, nói: - Hàn Nghệ. Có phải là đã xảy ra chuyện gì hay không.
.Hàn Nghệ lắc đầu, nói một cách cực kỳ chân thành: - Vô Y, nếu như ta không có quyết tâm cùng nàng gắn bó cả đời, ta tuyệt sẽ không cưới nàng làm vợ, bất luận nàng béo cũng được được, gầy cũng được, đẹp cũng được, xấu cũng được, ta đều sẽ không bỏ rơi nàng.
.Tiêu Vô Y sửng sốt, nhưng trong lòng thì cảm động tột đỉnh, mắt lấp lánh ánh nước, nhưng nhào vào lòng ôm chặt lấy thì không phải tính cách của Tiêu Vô Y, khóe miệng cong lên, nói: - Chàng cũng không có lá gan này.
.Ta không có gan này? Hàn Nghệ cười ha hả, vươn tay ra ôm nàng vào lòng, cười hỏi: - Vô Y, có nhớ ta không?
.Tiêu Vô Y cũng không nhăn nhó, hết sức ngoan ngoãn dựa vào ngực Hàn Nghệ, nhưng trên mặt lại nổi lên một lớp ửng đỏ mỏng manh, dịu dàng nói: - Lúc nãy ta đang nhớ chàng.
.Hàn Nghệ nghe vậy cảm thấy trong lòng ngọt ngào, thuận miệng hỏi: - Nhớ ta gì? Chỉ mong có thể giằng co thêm một lát ở chủ đề này.
.- Thật muốn đánh chàng một trận.
.Tiêu Vô Y hơi hơi nghiêng đầu, vẻ mặt chân thành nói.
.Hàn Nghệ chớp chớp mắt, dường như không thể tin vào tai của mình: - Nàng... nàng nói gì?
.Tiêu Vô Y hơi hơi bĩu môi, như thoáng chút suy nghĩ nói: - Nói như vậy có thể không công bằng, hay là, chúng ta ra dấu tay đi.
.Đây có khác gì với câu trước, chẳng qua là phạm pháp trở thành hợp pháp, không muốn nàng lừa người như vậy. Hàn Nghệ hoảng hốt nói: - Tại sao?
.Hắn đã có chút hỗn độn rồi.
.Tiêu Vô Y u oán nói: - Còn không phải là vì chuyện của Tiêu Hiểu.
.Nhìn có vẻ giống như một nữ tử yếu đuối, nhưng lời nói lại khiến người ta run sợ trong lòng.
.Hàn Nghệ phát điên nói: - Ta giúp nàng dạy đệ đệ, nàng nên rất vui mừng mới phải a.
.Tiêu Vô Y gật gật đầu nói:
.- Lúc đó ta nhìn thấy Tiêu Hiểu chịu thay đổi bản thân, ta thấy rất vui, nhưng ta vừa nghĩ đến chàng đùa bỡn tỷ đệ chúng ta thảm như vậy, hai tay của ta đã ngứa ngáy, tỷ đệ chúng ta chưa bao giờ chịu thiệt lớn như vậy.
.Nàng cũng thật không phải là nói đùa, mỗi lần nàng nghĩ đến Tiêu Hiểu bị chỉnh thành như vậy, còn Hàn Nghệ thì vẫn vui vẻ, dương dương đắc ý như vậy, trong lòng quả thật có chút khó chịu, bàn tay tay trắng như phấn quả thật cũng có chút ngứa ngáy.
.- Ặc!
.Hàn Nghệ lập tức mồ hôi đầm đìa, nói: - Vô Y, bình tĩnh, bây giờ nàng nhất định phải bình tĩnh, đặc biệt là trong lúc cô nam quả nữ, không giấu nàng, con người ta đây đặc biệt phản đối bạo lực gia đình, nàng có thể không làm như vậy không, việc này sẽ phá hoại tình cảm giữa chúng ta.
.Tiêu Vô Y liếc xéo mắt, thấy hắn đổ mồ hôi đầy đầu, cười khúc khích, nói: - Được rồi, được rồi, chàng đừng giả vờ thành người bị hại nữa, người chịu khổ là tỷ đệ chúng ta, chẳng qua chỉ là ta ngẫu nhiên nghĩ đến thôi.
.- Ngẫu nhiên nghĩ đến cũng không được a!
.Hàn Nghệ lập tức nói.
.Tiêu Vô Y hơi lườm người yêu, đột nhiên nắm lấy cổ tay của Hàn Nghệ, cười tươi như hoa nói: - Cảm ơn chàng, nếu Tiêu Hiểu có thể hiểu chuyện, thì xem như là tâm nguyện của ta, chàng phải giúp ta quản giáo đệ ấy cho tốt.
.Hàn Nghệ hừ nói: - Miên đi, đệ đệ này của nàng ta không dám quản giáo, nàng tự làm đi.
.Tiêu Vô Y bĩu môi, hai tròng mắt hướng lên, không nhanh không chậm nói: - Chàng không dạy thì không dạy, dù sao đệ ấy cũng là nội đệ của chàng, nếu bây giờ không dạy đệ ấy cho tốt, sau này khi chàng đến nhà ta, hừ, hừ hừ.
.Hàn Nghệ buồn bực nhìn Tiêu Vô Y, nói: - Nàng cũng thật là giảo hoạt.
.Tiêu Vô Y nói: - Cũng không xem xem ta là thê tử của ai, cho dù ta không giảo hoạt như trượng phu của ta, thì cũng phải học được hai ba phần bản lĩnh.
.- Nàng... !
.Hàn Nghệ chớp mắt, nói: - Nhưng điều nàng nói cũng thật sự có đạo lý, ai ôi, ta dùng sai chiêu rồi.
.Tiêu Vô Y kinh ngạc nói: - Cái gì mà dùng sai chiêu rồi?
Bạn cần đăng nhập để bình luận