Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 1030.2: Trăng tròn rồi sẽ khuyết

..
.Tiêu Vô Y sửng sốt, gật đầu nói: - Biết a! Chàng hỏi ông ấy làm gì?
.Hàn Nghệ nói: - Ta muốn nhờ ông ấy giúp một việc.
.- Giúp việc gì?
.- Chuyện này một lời khó nói hết.
.Tiêu Vô Y mặt lộ vẻ khó xử, nói:
.- Quan hệ của ta và tam thúc mặc dù không tệ, nhưng quan hệ của chàng và Thôi gia tệ như vậy, ta cũng không giúp được chàng.
.Hàn Nghệ nói: - Đi hỏi thử đi, không được cũng không sao, chỉ là đi đường xa hơn một chút thôi.
.Hắn tìm Thôi Bình trọng đương nhiên là liên quan đến chuyện ghép vần, đây là chuyện Hàn Nghệ hết sức coi trọng, theo Hàn Nghệ thấy, giáo dục là gốc rễ, không có giáo dục thì đừng nói đến gì khác, nhưng nếu là ghép vần, nhất định phải đi thỉnh giáo thiên tài của phương diện này, người bình thường không chơi được, hắn cũng như vậy, chỉ biết sao chép, nếu ngươi thay đổi, hắn hoàn toàn không biết.
.Chùa Đại Hưng Thiện.
.- Sư phụ, không xong rồi, không xong rồi.
.Tuệ Trạch vẫn còn chưa tỉnh táo lại từ chuyện Kim Hành, lại nghe thấy giọng nói quen thuộc, không khỏi thẹn quá thành giận, đồ nhi của mình có thói quen này từ lúc nào rồi, cau mày quát: - Tu Minh, sư phụ đã nói với con bao nhiêu lần rồi, phật môn là nơi thanh tịnh, cái tính lỗ mãng này của con khi nào mới sửa được, nếu còn tái phạm, ta sẽ cho con đi canh vườn rau.
.Tu Minh thở gấp nói: - Sư phụ, tên tên Hàn Nghệ đến.
.- Cái gì?
.Âm lượng của Tuệ Trạch đột ngột tăng cao, thật có thể nói là đàm hàn sắc biến3. (3: sự việc vừa nhắc đến là sợ hãi, căng thẳng đến mức sắc mặt cũng thay đổi)
.Hỗn Thế Ma Vương này sao lại đến đây.
.Tuệ Trạch như gặp đại địch, khẩn trương gọi hai đệ tử, muốn ra cửa chào đón, nhất định phải ra vẻ đáng thương.
.Nhưng còn chưa đi đến cửa, lại có một đệ tử chạy đến, nói với Tuệ Trạch, Hàn Nghệ đi đến hậu viện, tiểu viện của Thôi Bình Trọng.
.Tuệ Trạch thở dài một hơi, hoá ra không phải tới tìm ta.
.Hàn Nghệ hoàn toàn không biết, hắn đều phớt lờ chùa Đại Hưng Thiện, toàn một lũ trọc, có gì phải sợ. Đi theo Tiêu Vô Y, xách theo hai vò rượu ngon, đi đến trước cửa tiểu viện của Thôi Bình Trọng.
.Tiêu Vô Y nói: - Tam thúc, thúc ở trong phòng à?
.- Là Vô Y đến à.
.Nghe thấy một tiếng mở cửa "cạch", chỉ thấy Thôi Bình Trọng từ trong phòng đi ra, vẫn tạo hình cũ, kiểu ăn mặc Tiểu Long Nữ, không bó buộc, thoải mái tự nhiên. Ông ta vừa nhìn thấy Hàn Nghệ, đầu tiên là sửng sốt, sau đó chắp tay thi lễ nói: - Tại hạ Thôi Bình Trọng, bái kiến Hàn Thị lang.
.Hàn Nghệ hai mắt trợn tròn, có chút trở tay không kịp.
.Tiêu Vô Y vội nói: - Tam thúc, thúc làm gì thế, Hàn Nghệ là vãn bối của thúc, nên là chàng hành lễ với thúc mới đúng.
.Thôi Bình Trọng nói: - Nhưng hắn là đại quan tam phẩm, ta là một thảo dân, ta nên hành lễ với hắn.
.Hàn Nghệ lúc này mới phản ứng lại, chắp tay đáp lễ nói: - Không dám, không dám. Cái này vãn bối thật sự không nhận nổi.
.Tiêu Vô Y hoang mang nói:
.- Tam thúc, sao thúc đột nhiên trở nên hiểu lễ nghĩa như vậy, trước đây thúc gặp những đại quan kia, vì không hành lễ phiền phức mà đi đường vòng, thà tránh mà không gặp.
.Thôi Bình Trọng cười khổ nói: - Con đây đã tìm đến cửa rồi, không phải ta đây tránh cũng không tránh được sao. Nói xong, ông ta giơ tay, nói: - Mời vào.
.- Đa tạ!
.Hàn Nghệ cười ngượng, nghĩ thầm, tên này cũng đúng là một quái nhân, cùng Tiêu Vô Y đi vào trong phòng.
.Sau khi ngồi xuống, Thôi Bình Trọng liền nói: - Hàn Thị lang bận trăm công ngàn việc, bớt thời gian đến nhà thăm, nhất định là có chuyện tìm ta giúp đỡ, nếu là chuyện ta có thể giúp, nhất định sẽ cố gắng hết sức, vậy nên Hàn Thị lang cứ nói đừng ngại.
.Cũng quá thẳng thắn rồi!
.Hàn Nghệ hơi liếc nhìn Tiêu Vô Y.
.Tiêu Vô Y đã ngây ngốc rồi, nàng còn chuẩn bị cả một đống từ ngữ để thuyết du nữa.
.Nếu Thôi Bình Trọng đã thẳng thắn như vậy, Hàn Nghệ còn có gì để nói nữa, hàn huyên thì miễn đi, nói: - Thôi tiên sinh nói không sai, quả thực vãn bối có chuyện muốn nhờ. Nói xong, hắn lấy tài liệu liên quan đến đánh vần, ghép vần mà mình mang theo, giảng giải với Thôi Bình Trọng một hồi.
.Thôi Bình Trọng nghe mà hai mắt phóng ra tia sáng, cầm lấy những tài liệu kia, ánh mắt lướt qua lướt lại, bỗng nhiên bật cười lớn ha hả.
.Hàn Nghệ và Tiêu Vô Y liếc mắt nhìn nhau một cái.
.Tiêu Vô Y nói với vẻ hơi sợ hãi: - Tam thúc, thúc vẫn ổn chứ!
.Thôi Bình trọng kích động nói: - Hay! Hay! Phương pháp này rất hay a!
.Tiêu Vô Y hoang mang nói: - Không biết hay ở chỗ nào?
.Thôi Bình Trọng nói:
.- Chữ Hán trên đời có đến hơn mấy ngàn, nếu ở trong gia đình giàu có, mưa dầm thấm đất, việc học cũng sẽ nhẹ nhàng, nhưng con cháu nhà nghèo, người trong nhà không biết chữ, muốn nhớ được nhiều chữ như vậy cũng là việc hết sức khó khăn, bởi vậy con cháu nhà nghèo cho dù có cơ hội học tập, cũng không qua được con cháu quý tộc, nhưng bao nhiêu cái ở trong này
.Hàn Nghệ vội nói: - Chữ cái!
.- Đúng vậy, chữ cái, chỉ hai mươi ba chữ, sau này nếu phổ cập phương pháp này, vậy thì tương lai về mặt văn tự đều dùng chữ cái chú thích, như vậy thì người người đều có thể đọc hiểu rồi.
.- Thôi tiên sinh đúng là cao nhân.
.Hàn Nghệ nói: - Ta làm những vần này chính là vì mục đích này.
.Thôi Bình Trọng khoát tay một cái nói: - Ta chỉ là người hiểu được, còn ngươi là người sáng tạo, ngươi mới là trí giả thực sự.
.Ta có bản lĩnh này thì cũng sẽ không đi làm kẻ lừa đảo. Hàn Nghệ cười ha hả nói: - Thôi tiên sinh quá khen, sở dĩ ta có thể nghĩ ra những cái này, chỉ vì ta là người nghèo, nếu ta xuất thân quý tộc, sợ là cũng không thể nào nghĩ được.
.Tiêu Vô Y hiếu kỳ nói: - Tam thúc, thúc cũng là xuất thân quý tộc, chẳng lẽ lại không sợ sau khi phổ cập cách này, con cháu nhà nghèo đuổi kịp con cháu quý tộc các người sao?
.Thôi Bình Trọng cười ha hả nói: - Nhật trung tắc trắc, nguyệt doanh tắc thực4, đây là thiên đạo, không ai có thể ngăn cản được, ta chẳng qua là thuận theo thiên đạo mà thôi. (4: Mặt trời đến giữa trưa thì sẽ phải ngả về tây, mặt trăng tròn rồi sẽ phải khuyết. Ngụ ý sự vật phát triển đến một trình độ nhất định thì chuyển hóa theo hướng ngược lại)
.Câu này nói hết sức khéo lóe, chiến tranh sĩ thứ, ông ta dùng một câu thuận theo thiên đạo, ngươi có thể làm gì ông ta.
.Hàn Nghệ nghe vậy, thầm nghĩ, người này quả thực không đơn giản.
.Quý tộc xuống dốc đã là xu thế lớn, không thể nghịch chuyển, người thông minh sẽ không nghịch thiên mà đi, sẽ chỉ thuận thế mà làm, định nghĩa lại bản thân, chỉ có những người cổ hủ mới cứ nhìn chằm chằm vào một chút lợi ích, chết cũng không chịu buông tay, vậy thì ngươi cứ đi chết đi.
.Thôi Bình Trọng lại nói với Hàn Nghệ: - Việc này ta nhất định sẽ cố gắng hết sức giúp ngươi làm tốt.
.Hàn Nghệ thấy ông ta tràn đầy tự tin, trong lòng quá đỗi mừng rỡ, vội vàng nói: - Đa tạ Thôi tiên sinh.
.Thôi Bình Trọng vui vẻ nói: - Là ta nên cảm ơn ngươi, nếu không phải ngươi, ta cũng không được thấy thứ thú vị thế này.
.Tiêu Vô Y đảo mặt, một tay chống cằm, khẽ hừ nói: - Tam thúc, so với chuyện phu quân con làm trong triều, đây có được coi là gì!
.Thôi Bình Trọng liếc nhìn Tiêu Vô Y, gật đầu cười nói: - Đúng vậy, đúng vậy.
.Tiêu Vô Y nghe vậy, lúc này sắc mặt trầm xuống, người này quá không nghiêm chỉnh rồi.
.Hàn Nghệ biết Tiêu Vô Y có ý tốt, hơn nữa hắn cũng muốn nghe thử kiến giải của Thôi Bình Trọng, theo những lời Nguyên Ưng nói, người này quả thực là một thiên tài, nói: - Nghe nói Thôi tiên sinh tài hoa kinh người, vãn bối cũng muốn thỉnh giáo Thôi tiên sinh một chút.
.Thôi Bình Trọng khoát tay một cái nói: - Ta còn kém ngươi nhiều, ngươi làm đã vô cùng tốt rồi, không cần người khác chỉ điểm.
.Tiêu Vô Y hừ nói: - Tam thúc đúng là nhỏ mọn, nếu Thôi Tập Nhận hỏi thúc, e là thúc sẽ không nói như vậy.
.Thôi Bình Trọng nói thẳng: - Đó là đương nhiên, Tập Nhận là con trai ta, tất nhiên là khác.
.Một câu nói này đã chặn họng Tiêu Vô Y, cũng không biết nên nói thế nào mới được.
.[
Bạn cần đăng nhập để bình luận