Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 241.2: Thâm tàng bất lộ.

.Vương Huyền Đạo là quân tử, đương nhiên sẽ không đi lên cùng góp vui, nhưng Nguyên Liệt Hổ thì mặc kệ, y phiền nhất là nói năng nhẹ nhàng, vì thế cũng đi tới.
.Hàn Nghệ liếc mắt nhìn Nguyên Liệt Hổ, trong lòng cũng vạn bất đắc dĩ, chỉ có thể đợi y đi rồi mới nói với Trịnh Thiện Hành: - Trịnh công tử, ta làm máy dệt vải này hoàn toàn là vì muốn chúng ta hợp tác.
.Trịnh Thiện Hành cười nói: - Không phải vừa rồi ngươi đã nói sao?
.- Đúng đúng đúng! Hàn Nghệ cười gật đầu, lại nói: - Máy dệt vải này sẽ phổ biến nhanh thôi, đối với chúng ta thì càng có lợi, cho nên ta mới đề xuất kế hoạch giúp đỡ người nghèo khó.
.Trịnh Thiện Hành gật đầu, nói: - Chuyện này rất tốt! Ta cũng rất tán thành!
.Nguyên Liệt Hổ cũng không cam tâm làm cái bóng, nói: - Kế hoạch giúp đỡ người nghèo của ngươi quả thật không tệ.
.Tán thành thì có tác dụng khỉ khô gì, ngươi cứ tỏ vẻ đi! Hàn Nghệ cười nói: - Nhưng kế hoạch giúp đỡ người nghèo ta căn bản không kiếm tiền, còn phải đưa tiền cho bên trong, ngươi xem kế hoạch giúp đỡ người nghèo này chính là vì hợp tác giữa chúng ta, số tiền bị thiệt này cũng nên tính bình quân.
.Trịnh Thiện Hành cuối cùng cũng hiểu ra, nếu không kiềm chế tốt, thế nào y cũng chửi um lên là chó má, thẳng nhãi ngươi không nói với ta cái gì, hiện tại lại muốn chia đôi với ta, thiên hạ nào có chuyện tốt như vậy. Y cười dài nói: - Nếu đã nói như vậy, mua bán máy dệt vải của ngươi cũng phải chia cho ta phân nửa.
.Làm một người trong Thiên môn, ta nếu không muốn cho ngươi, cho dù đưa thứ đó đến mặt ngươi, ngươi dám lấy sao? Hàn Nghệ cười gật đầu nói: - Được! Chuyện này hoàn toàn có thể thương lượng.
.Sảng khoái như vậy, bên trong chắc chắn có mưu kế gì. Trịnh Thiện Hành hiểu rất rõ Hàn Nghệ, bỗng nhiên nhớ vừa rồi Hàn Nghệ nói là mua bán thâm hụt tiền, nghĩ thầm rằng năm phần này không cần nữa, nếu muốn thì sẽ phỏng tay, cười ha hả nói: - Hàn tiểu ca đừng để ý, ta chỉ tùy tiện nói ra mà thôi. Nhưng dù sao chúng ta cũng hợp tác mua bán quần áo, vải vóc không ở trong nhóm này, nhưng cũng có thể thương lượng, cái này sau này hẵng nói đi.
.Hàn Nghệ cũng không ép buộc, cười nói: - Vậy được, sau này nói sau. Hắn cười thầm trong lòng, đến lúc đó ngươi còn phải mua máy dệt vải từ chỗ ta. Ha ha!
.Sao lại sảng khoái như vậy? Trịnh Thiện Hành nhất thời không hiểu ra sao cả.
.- Ta còn tưởng chuyện gì, thần thần bí bí, vốn ra là chuyện này, thật sự không có chút thú vị nào cả.
.Nguyên Liệt Hổ lục lọi trí nhớ, tức giận nói.
.Trịnh Thiện Hành trừng mắt nói: - Chúng ta cũng không gọi ngươi nghe, chính là ngươi tự theo sau mà chạy đến.
.Hàn Nghệ ha hả nói: - Nguyên công tử, niềm vui bất ngờ hả, ta có!
.Nguyên Liệt Hổ nói: - Cái gì mà niềm vui bất ngờ?
.Hàn Nghệ cười nói với Trịnh Thiện Hành: - Trịnh công tử, đừng nói ta chỉ lo việc buôn bán của mình, không lo để ý đến việc hợp tác của chúng ta. Đợi đến ba ngày sau, ta sẽ cho ngươi một niềm vui bất ngờ lớn đủ để khiến chúng ta mở rộng thị trường quần áo, kiếm một số lớn trước.
.Trịnh Thiện Hành vui vẻ nói: - Thật sao?
.- Ta lừa ngươi làm gì. Hàn Nghệ cười nói.
.Trịnh Thiện Hành nói: - Mau nói nghe một chút.
.Nguyên Liệt Hổ cũng gật đầu, hai mắt tràn đầy chờ mong.
.- Cái này... Hàn Nghệ cười ha hả nói: - Đến lúc đó ngươi sẽ biết
.Nguyên Liệt Hổ vội la lên: - Vậy thì chi bằng ngươi đừng nói nữa.
.Hàn Nghệ nói: - Ta không muốn nói, nhưng Nguyên công tử nói nghe không thú vị, vậy ta nói điều thú vị cho ngươi xem.
.Trịnh Thiện Hành hơi nhíu mày, cười mắng: - Tiểu tử ngươi cũng dừng giấu diếm nữa, mau nói đi.
.- Tuy nhiên chỉ ba ngày mà thôi, ba ngày không thể để cho mình tràn đầy chờ mong. Hàn Nghệ chẳng qua là nhàn rỗi nhàm chán, cố ý đùa bỡn bọn họ, muốn nói cũng đã sớm nói rồi.
.Trịnh Thiện Hành thấy hắn đã nói như vậy rồi, biết người này chắc chắn sẽ không chịu nói, trong lòng rất khó chịu, cái miệng của ngươi quả thật có tính hủy diệt con người, thật đúng là không bằng không nói.
.Đang lúc này, một tùy tùng ăn mặc kiểu thanh niên chạy tới, nhỏ giọng nói bên tai Nguyên Liệt Hổ một câu, do Nguyên Liệt Hổ thật sự quá cao, căn bản là với không tới.
.Nguyên Liệt Hổ nghe thấy mừng rỡ, nói: - Thật sao?
.Tùy tùng kia lấy một phong thư ra, nói: - Đây là thư của Lư công tử.
.Trịnh Thiện Hành nghe xong hơi nhíu mày, nói: - Sư Quái?
.Nguyên Liệt Hổ ừ một tiếng, ha hả nói: - Sư Quái sắp trở về đây.
.- Vậy sao?
.Trịnh Thiện Hành mừng rỡ.
.Lư Sư Quái.
.Hàn Nghệ hơi nhíu mày, ta nói sao chưa từng gặp Lư Sư Quái, hóa ra là không ở Trường An!
.Nghe được tin tức này, Trịnh Thiện Hành, Vương Huyền Đạo, Nguyên Liệt Hổ cũng không muốn ở lâu, lập tức nói từ biệt với Hàn Nghệ, sau đó nhanh chóng rời đi.
.Hàn Nghệ vốn còn muốn hỏi thăm một chút, nhưng đối phương không cho hắn cơ hội, thật sự là báo ứng hiện thế, ngươi đánh vào khẩu vị của ta, ta cũng sẽ đánh vào khẩu vị của ngươi.
.Lần này, vừa đúng lúc nhìn thấy Lưu Nga đứng dưới tàng cây, giả dạng thành một lão cẩu tử có tuổi, đáng tiếc khoảng cách xa như vậy, nàng căn bản không nghe được bọn Hàn Nghệ nói cái gì.
.Người ở trong cung ra quả nhiên không giống với người bình thường. Hàn Nghệ đi tới, nói: - Lưu tỷ, hỏi tỷ một việc, tỷ có biết Lư Sư Quái không?
.Lưu Nga gật đầu nói: - Người này đương nhiên ta biết.
.Hàn Nghệ hiếu kỳ nói: - Y rốt cuộc là ai? Vì sao ta chưa bao giờ thấy y?
.Lưu Nga lắc đầu nói: - Chuyện này ta cũng không rõ lắm, đã rất nhiều năm rồi kể từ ngày Lư công tử rời khỏi Trường An. Nói tới đây, nàng đột nhiên thấp giọng nói: - Nghe nói Lư công tử bị đuổi khỏi Lư gia rồi.
.Hàn Nghệ giật mình nói: - Thật hay giả?
.Lưu Nga lắc đầu nói: - Cái này ta không biết, ta cũng chỉ nghe lời đồn mà thôi.
.Lấy cá tính của Thất Tử Trường An, chuyện này thật sự rất có khả năng, dù sao cũng vô sỉ như vậy.
.Hàn Nghệ đang suy nghĩ, bỗng nhiên cảm thấy buồn cười, bản thân mình nhiều chuyện như vậy bận đến ngập đầu, còn bận tâm đến điều này làm gì?
.Lưu Nga hiếu kỳ nói: - Ngươi hỏi cái này làm gì?
.- Tùy tiện hỏi mà thôi.
.Hàn Nghệ nói một câu, lại nói: - Người dân bên người đi rồi sao?
.- Cũng đã giải tán rồi.
.- Tin tức truyền ra thì sao?
.- Trà Ngũ làm việc này, vẫn rất lợi hại.
.- Đúng thế, dù sao cũng là tỷ đưa ra ngoài.
.Lưu Nga xấu hổ cười nói: - Ai, Hàn tiểu ca, ngươi nói những nữ nhân kia thật sự sẽ đến sao?
.Hàn Nghệ nói: - Không mua cũng sẽ tới xem, hơn nữa những người phụ nữ gia đình nghèo khổ, cơm cũng không được ăn sẽ để ý đến điều này.
.Lưu Nga nói: - Người ta hỏi không phải là các nàng, mà là những nữ nhân quý tộc kia thì sao?
.Hàn Nghệ chậc chậc hai tiếng, nói: - Lưu tỷ, nhìn không ra tỷ là người ngại nghèo yêu giàu.
.Lưu Nga ngượng ngùng cười, không lên tiếng, nàng đương nhiên hy vọng sẽ nịnh bợ được những nữ nhân quý tộc kia. Nữ nhân của những gia đình nghèo có thể mang đến cho nàng cái gì? Hơn nữa, Phượng Phi Lâu còn vì các nàng mà nhiều lần làm mua bán lỗ vốn.
.Trong lòng Hàn Nghệ cũng rõ ràng, con người chính là vậy, ai có tiền đồ thì để mắt tới người đó. Hắn cười nói: - Yên tâm đi, nữ nhân của các gia đình nghèo khó sẽ giúp các nàng mở đường, các nàng chắc chắn sẽ tới, dù sao chúng ta cũng không phải là hư hữu kỳ danh, nhưng tỷ phải chuẩn bị kỹ càng một chút, quan hệ tốt với các nàng, đây chính là cuộc chiến thành danh của tỷ.
.Lưu Nga vui vẻ nói: - Được được được, ta đương nhiên phải làm thế.
.--------------------
Bạn cần đăng nhập để bình luận