Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 804.2: Đơn độc chiến đấu.

.Lý Trị khó chịu nhìn Chử Toại Lương đứng đấy thao thao bất tuyệt, y tức giận không vui nói: - Trẫm là thiên tử, sao có thể giống như tầm thường bách tính được, hoàng hậu của trẫm còn liên quan đến giang sơn Đại Đường nữa.
.Trong ngôn ngữ, lộ ra ý uy hiếp. Ta là thiên tử, luật pháp thì liên quan quái gì đến ta, ngươi lấy luật pháp để trói buộc ta, ngươi đang nói đùa sao?
.Chử Toại Lương nói: - Bệ hạ quý vi thiên tử, thì hẳn càng nên làm gương tốt, làm như vậy không hợp với lễ pháp, nếu bệ hạ làm như vậy, thì dân chúng nhất định sẽ đua nhau noi theo, đến lúc đó chắc chắn lễ chế của Đại Đường ta sẽ hỏng mất, khi đó sẽ rắc rối khắp nơi. Kính xin bệ hạ hãy suy nghĩ cho giang sơn xã tắc, ngừng ý niệm này lại.
.Lý Trị thấy không cứng rắn được, thì lại hòa hoãn giọng điệu vài phần; - Mọi việc không thể đều dùng lễ pháp trói buộc được, cứ bảo thủ không chịu thay đổi, thì sao có thể tiến bộ được?
.Chử Toại Lương phản bác: - Nếu là đại thụ che trời, có thể vì mỹ quan mà tu bổ cành lá, nhưng không thể chỉ vì mỹ quan mà đào gốc rễ, lúc đấy cho dù là đại thụ che trời, cũng sẽ bị thối rữa, có nhiều thứ không thể thay đổi. Hơn nữa, hoàng hậu mới là người được tiên đế chỉ định, nếu như bệ hạ dùng tội này phế trừ hoàng hậu, thì sao phục chúng được, sao bệ hạ có thể vì tư dục bản thân, mà không để ý đến hiếu thuận và giang sơn xã tắc được.
.Lão già này dầu muối đều không tiến. Lý Trị nổi giận, trừng mắt nhìn Chử Toại Lương.
.Chử Toại Lương nổi danh cương mãnh, không sợ chút nào, cũng nhìn lại hoàng đế.
.Lão thất phu này! Lý Trị thầm mắng một câu, ánh mắt nhìn trái nhìn phải, thấy hai người Trưởng Tôn Vô Kỵ và Vu Chí Ninh đều cúi mặt, trầm mặc không nói. Bọn họ không nói lời nào, chính là tỏ vẻ ủng hộ Chử Toại Lương, nếu không ủng hộ, thì khẳng định đã phản đối Chử Toại Lương rồi.
.Nơi này tổng cộng chỉ có bốn người, ba người phản đối, y lại không nói lại được Chử Toại Lương, nói thêm câu gì, cũng chỉ là tự đòi mất mặt. Lý Trị vung tay lên nói: - Trẫm hơi mệt, các ngươi lui xuống trước đi.
.Trong mắt Chử Toại Lương hiện lên một tia đắc ý.
.- Lão thần cáo lui!
.Ba người đồng thời hành lễ, lui xuống.
.Hiệp đầu tiên giao chiến, chấm dứt với kết quả Lý Trị thua toàn diện, quá trình cực kỳ nhanh chóng.
.Nhưng đây chỉ là lần đầu tiên giao phong chính diện mang tính dò xét của đôi bên mà thôi.
.Kỳ thật Chử Toại Lương là muốn ấn định ba điểm “Xuất thân danh môn”, “Được tiên đế nhờ cậy” và “Chưa từng có sai lầm”.
.Vị Vương hoàng hậu này xuất thân danh môn, có tri thức hiểu lễ nghĩa, chính là tính tình có chút cao lãnh, tính tình đại tiểu thư, nhưng cũng không có làm chuyện gì thiếu đạo đức, dù sao từng được nhận sự giáo dục tốt đẹp, tại sao lại phải chọn con cháu danh môn để làm hoàng hậu, vẫn là có đạo lý nhất định đấy. Điều duy nhất làm người ta lên án là không sinh được con, Lý Trị cũng chỉ có thể lấy điểm này ra nói, chứ cũng không tìm được sai lầm gì khác. Về việc bóp chết công chúa và việc yểm bùa, thì không có chứng cứ cụ thể do hoàng hậu làm, nếu thật sự bắt đầu tra xét, thì khẳng định sẽ phát sinh nhiều chuyện, nói không chừng sẽ tra xét ra việc gì khác nữa.
.Bởi vậy, Lý Trị cũng không dám đề xuất, một khi không thể chứng minh, vậy thì ngay cả cơ hội cho y lật ngược tình thế cũng không có.
.- Chử Toại Lương, ngươi lão thất phu này, trẫm không tha cho ngươi đâu.
.Lý Trị trở lại hậu cung, bắt đầu phát điên chửi ầm lên.
.Võ Mị Nương vẫn luôn luôn đợi tin tức, nhưng vừa nghe thấy tiếng mắng này, trong lòng lập tức trầm xuống, nàng vội vàng tiến lên đón: - Bệ hạ, ai làm bệ hạ tức như vậy?
.- Còn có thể là ai ngoài lão thất phu Chử Toại Lương kia chứ, chỉ biết cậy già lên mặt, ỷ vào đọc sách vài năm, liền không để ai vào mặt, lão ta quả thực là khinh người quá đáng.
.Mới vừa rồi Lý Trị phải chịu đựng không dám phát tác, hiện giờ đi tới địa bàn của mình, sao còn nhịn được nữ, nói bùm bùm, mắng Chử Toại Lương từ đầu đến chân.
.Võ Mị Nương vốn là cực kỳ thất vọng, nhưng vừa nghe được lời mắng nhiếc này của Lý Trị, thì lại nhịn không được dấy lên hi vọng, Lý Trị mắng đến mắng đi, kỳ thật cũng chỉ có một ý tứ, chính là Chử Toại Lương không cho y mặt mũi, chuyện này thể hiện ra chỗ đứng của hoàng quyền, Lý Trị chắc chắn sẽ không bỏ qua. Nàng vội vàng rót một chén trà cho Lý Trị, nói: - Xin bệ hạ hãy bớt giận, đừng tức giận làm hại thân thể, uống một chén trà trước đã.
.Lý Trị liếc nhìn Võ Mị Nương, nhận lấy chén trà, nhìn nhìn, quả thận không nuốt nổi, lại đặt chén trà lên bàn, ngồi xuống, một mình tự hờn dỗi, việc này chính y cũng ngại ngùng tức lây sang người khác, thật đúng là không có tiền đồ mà.
.Võ Mị Nương thấy vậy, duỗi tay nắm lấy tay Lý Trị, nói: - Bệ hạ bớt giận, đều là do nô tì, đều do nô tì hết, nên bệ hạ mới tức giận như thế, nô tì nguyện ý cùng bệ hạ đối mặt.
.Lý Trị càng nghe càng chán nản, vỗ lưng nàng nói: - Chuyện này sao có thể trách nàng được, có trách cũng phải trách lão thất phu Chử Toại Lương kia chứ.
.Võ Mị Nương chỉ nghe thấy y mắng Chử Toại Lương, rõ ràng là hẹn bốn người cơ mà, nàng hiếu kỳ hỏi: - Không biết Quốc cữu công, Tả Phó Xạ, còn có Tư Không nữa có nói gì hay không?
.Lý Trị sửng sốt, thở dài: - Cữu cữu cùng Tả Phó Xạ đều không lên tiếng, nhưng bọn họ nhất định là ủng hộ Chử Toại Lương rồi. Còn về Lý Tích sao, hừ, trẫm tự thấy đối đãi với ông ta không tệ, nhưng chư từng nghĩ đến, ông ta thế nhưng đến lúc lâm trận lại lùi bước, giả bệ bệnh trốn mất.
.Võ Mị Nương hơi nhíu mày lại, nói: - Nô tì nghĩ bệ hạ không nên trách Tư Không, vì ít nhất ông ấy còn chưa đứng về phe Chử Toại Lương đấy.
.Lý Trị nói: - Nhưng giờ phút này trẫm cực kỳ cần sự trợ giúp của ông ta.
.Trong lòng Võ Mị Nương sao có thể không biết được, nhưng vấn đề là dường như Lý Tích không muốn trộn lẫn vào chuyện này, ngươi mà ép ông ta, còn có thể sẽ làm ông ta bị ép về phe Trưởng Tôn Vô Kỵ đấy, vì thế sẽ làm chuyện này trở nên vô cùng vi diệu, nàng nói: - Bệ hạ hãy tìm bọn người Ngự Sử Đại Phu thương lượng một chút đi.
.Lý Trị thở dài: - Ở trong triều Chử Toại Lương nổi danh là ăn nói khéo léo, trong triều không có ai có thể cãi lại lão ta cả, trẫm thấy bọn họ cũng không có cách nào đâu.
.Võ Mị Nương trong mắt sáng ngời, bảo: - Theo cách nhìn của nô tì, cũng chưa chắc đâu.
.Lý Trị hoang mang hỏi: - Nàng chỉ giáo cho?
.Võ Mị Nương nói: - Chẳng lẽ bệ hạ đã quên, có một người từng nhiều lần làm cho Chử Toại Lương á khẩu không trả lời được sao.
.Lý Trị hơi hơi nhíu mày: - Nàng nói tới Hàn Nghệ ư?
.Võ Mị Nương gật đầu.
.Lý Trị trầm ngâm một lát, buồn rầu nói; - Như tư lịch của Hàn Nghệ còn quá ngắn, chức quan lại quá thấp, chưa có tư cách ngồi cùng một chỗ bàn chuyện với bọn họ.
.Võ Mị Nương nhíu mày, nàng vẫn luôn muốn đề bạt Hàn Nghệ, nhưng khổ nỗi tất cả đại thần trong triều đều phản đối, hiện giờ muốn dùng cũng không dùng được, nàng suy tư một lát, mới nói: - Dù thế nào, bệ hạ chung quy cũng phải gặp bọn họ, thương lượng một chút xem nên ứng đối như thế nào.
Bạn cần đăng nhập để bình luận