Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 955: Biểu lộ chân tình

..
.- Ngươi có tin bây giờ ta ném ngươi ra ngoài hay không.
.Trần Thạc Chân nói vô cùng nghiêm túc.
.- Xin lỗi! Xin lỗi!
.Hàn Nghệ hiện giờ thật sự là món ăn trong bát của Trần Thạc Chân, không hề có sức phản kháng, vội vàng chuyển chủ đề, nói: - Ở đây có nước uống không?
.- Bên cạnh gối ngươi có!
.- Đa tạ!
.Hàn Nghệ cũng không dám nghiêng người, nghiêng người là gió vào, hắn dè dặt thò tay ra ngoài, sờ soạng một lát, cầm lấy một cái bầu nước bằng da, dốc ừng ực vào trong miệng.
.Uống hết cả một bầu nước, lúc này Hàn Nghệ mới trở lại bình thường, thở ra một hơi dài, liếc mắt nhìn, nói: - Bất kể như thế nào, ta đều phải nói một tiếng cảm ơn với cô, lần này coi như ta nợ cô.
.Trần Thạc Chân không lên tiếng.
.Hai người nằm kề vai nhau, trong động chỉ nghe thấy gió lớn gào rít bên ngoài.
.Lúc Hàn Nghệ hôn mê, Trần Thạc Chân có thể ngủ được, chỉ coi như người nằm bên cạnh là một con thú cưng vô hại, nhưng bây giờ Hàn Nghệ đã tỉnh lại rồi, cảm giác không giống nhau nữa, kiểu gì nàng ta cũng không ngủ yên được, trong động lại yên tĩnh như vậy, đột nhiên nói: - Ngươi cũng đúng là gan không nhỏ, dám một thân một mình vào trong đại doanh của quân địch, chẳng lẽ ngươi không sợ chết sao?
.Hàn Nghệ cười nói:
.- Có cái gì không dám, năm đó một mình ta cũng dám đối diện với đại quân hơn vạn của cô, lúc đó không phải là càng nguy hiểm hơn sao, dù sao đó là cả nhà ta, đây chỉ là một mình ta.
.- Lúc này ngươi nhắc lại chuyện cũ, thật ra là một việc hết sức nguy hiểm. Trần Thạc Chân thản nhiên nói.
.Hàn Nghệ cười khổ nói: - Thời gian qua đi cảnh vật thay đổi, sao cô vẫn còn để bụng như vậy? Ta đã coi chuyện này như một kinh nghiệm trong cuộc đời rồi.
.- Muội muội ta và muội phu ta đều đã chết, lẽ nào người muốn ta quên họ.
.- Ặc!
.Nàng ta vừa nói như vậy, Hàn Nghệ cảm thấy thực không nên nhắc lại nữa, đây tuyệt đối là một việc hết sức nguy hiểm, nói: - Lúc nãy cô nói cái gì, ồ, ta không sợ chết? Đương nhiên ta sợ chết, nhưng việc này theo người khác thấy thì là một việc vô cùng nguy hiểm, nhưng theo ta thấy thì giống như nông phu cầm cuốc xuống ruộng cày bừa, nhẹ nhàng bình thường, có những việc đã quen rồi thì không cảm thấy sợ như vậy nữa.
.Hắn đã uống không ít nước, tinh thần cũng dần dần hồi phục lại.
.- Nông phu xuống ruộng cày bừa, không có nằm mất nửa tháng. Trần Thạc Chân châm chọc.
.- Đây đây chỉ là xuất hiện một số bất ngờ thôi! Con ngựa đó cũng thật là tà môn, quất nó thế nào cũng không đi, thật là quái lạ. Hàn Nghệ có vẻ hơi xấu hổ, đây đúng là một nét bút hỏng, nếu không thì, hắn tuyệt đối đã thoát được rồi.
.- Ngươi làm như vậy, gặp nguy hiểm là tất nhiên, với lại có một chút sai lầm, ngươi cũng chắc chắn là chết.
.- Điều này đương nhiên ta biết.
.- Tiểu Dã nói ngươi đi là vì người Hồ trong thành Hằng Đốc? Trần Thạc Chân nói bằng giọng điệu nghi hoặc.
.- Đây chỉ là một nguyên nhân trong đó thôi! Ta cũng không đến nỗi vĩ đại như vậy.
.Hàn Nghệ nói xong hơi nhíu mày, dừng một chút mới nói: - Không giấu cô, thật ra có rất nhiều lúc, ta đều tưởng rằng mình vĩ đại như vậy, ta cũng từng suy nghĩ cẩn thận về vấn đế này, nhưng phát hiện cũng không phải như thế, ta vẫn không vĩ đại như vậy. Sỡ dĩ ta làm như thế, có rất nhiều nguyên nhân, ví dụ ta cũng muốn nhân đây lập công, đây là mục đích duy nhất ta làm việc này, nhưng nguyên nhân chủ yếu nhất, vẫn là ở chỗ bản thân ta muốn tìm kiếm một kiểu khoái cảm, một khoái cảm mà sự khiêu chiến cực hạn mang đến, khi ta nhiìn thấy bộ dạng hổn hển như mới tỉnh mộng của A Sử Na Hạ Lỗ bọn họ, trong lòng ta rất sảng khoái, rất sung sướng, có một cảm giác thành công, có lẽ ta rất say mê cảm giác này.
.Khi hắn nói, biểu cảm nghiêm túc, cũng không biết có phải là bởi vì cơ thể suy yếu hay không, hoặc là hắn nói dối quá nhiều, cảm giác rất mệt mỏi, lúc này hắn muốn nói thật lòng một chút, có lẽ hiện tại hắn không có ý thức lừa gạt người khác.
.Trần Thạc Chân có thể hiểu được, bởi vì trước đây nàng ta cũng từng làm việc này, nói: - Lẽ nào vì vậy mà ngươi có thể không màng đến tính mạng của mình cùng với những người lo lắng kia?
.Hàn Nghệ thần sắc lộ ra một tia áy náy, nói: - Thật ra giây phút trúng tên, quả thực ta vô cùng hối hận, cảm thấy mình đã quá tùy hứng, có lỗi với rất nhiều người, không gạt cô, ta vẫn luôn chú ý đến điều này, nhưng có những lúc vẫn không khống chế được, nhất là khi ta nắm chắc đến mười phần.
.Trần Thạc Chân nói:
.- Nắm chắc mười phần? Sao lại nói vậy?
.- Dạy cô hai chiêu!
.Hàn Nghệ cười ha hả, nói: - Sau khi trận chiến Ưng Sa Xuyên trôi qua, quân đội A Sử Na Hạ Lỗ tan rã, điều này cũng báo hiệu chiến dịch lần này của bọn họ là thua chắc rồi, trong lúc này, A Sử Na Hạ Lỗ liên tiếp lâm vào tuyệt vọng, theo như nhân tính mà nói, người tự tin đến đâu đi nữa, một khi đối mặt với khó khăn vượt khỏi năng lực của mình thì sẽ bất giác khát vọng có người tương trợ, hoặc là khao khát sự phù hộ của thần. Cho dù là người tự tin giống như ta, lúc hôn mê, ta cũng khát khao có người đến giúp đỡ ta.
.Trần Thạc Chân nói: - Sự xuất hiện của ngươi vào lúc này, vừa đúng với khát khao trong lòng A Sử Na Hạ Lỗ.
.- Không sai!
.Hàn Nghệ nói: - Thật ra đây cũng giống như trước đây cô trở thành giáo chủ, nếu như lúc đó bách tính huyện Thanh Khê không sống trong cảnh nước sôi lửa bỏng, bọn họ sẽ không dễ dàng tin tưởng cô như vậy. Ặc, xin lỗi, ta không có ý nhắc đến.
.Trần Thạc Chân trầm mặc không nói.
.Hàn Nghệ khẩn trương trở lại vấn đề chính, nói: - Tiếp theo, nội bộ quân Đường xuất hiện một số vấn đề, một số chuyện vốn dĩ nên xảy ra nhưng nó lại không xảy ra, ví dụ như, nha hoàn của cô hàng ngày đều mang cơm đến cho cô đúng giờ, nhưng có một hôm cô ta không mang cơm đến đúng giờ, trong lòng cô nhất định có nghi hoặc, mà sự xuất hiện của ta lúc này, nói cho cô biết nguyên nhân cô ta không mang cơm đến đúng giờ, vậy là đã cung cấp một lý do để ta tiếp cận cô, động thái của quân Đường cũng đã cung cấp cho ta một lý do vô cùng tốt, và từ đó sinh ra một loạt kế hoạch, ví dụ như phản công.
.Đương nhiên, quan trọng nhất là, chưa từng có ai làm như vậy, hơn nữa, ta cũng đã bố trí xong kế hoạch chạy trốn, chỉ đáng tiếc là đã xuất hiện chuyện bất ngờ không nên xuất hiện, dẫn đến chúng ta gặp nạn ở đây, nhưng bất kể nói thế nào, ta cho rằng kế hoạch của ta là hoàn mỹ, bởi vậy ta dám thử. Nhưng nếu quay lại từ đầu, e là ta sẽ không đi, dù sao thì mưu sự tại nhân, thành sự tại thiên.
.- Mưu sự tại nhân, thành sự tại thiên.
.Trần Thạc Chân thì thào lẩm bẩm.
.Hàn Nghệ nói: - Còn nhớ chuyện thiên thạch?
.Trần Thạc Chân sửng sốt, thầm nghĩ, đúng thật không thể biểu lộ một chút xíu chân tình trước mặt người này. Tức giận trừng mắt nhìn hắn.
.Hàn Nghệ nói: - Nếu nói trước đây cô tạo phản là vì bách tính huyện Thanh Khê, vậy thì sự bất cam của cô lúc đó chính là vì tư dục của bản thân.
.- Ngươi đừng tưởng rằng ngươi thật sự có thể nhìn thấu người khác. Trần Thạc Chân lạnh lùng nói.
.Hàn Nghệ cười khổ nói: - Nếu như cô cam tâm, thì cô sẽ không đến Trường An, sẽ càng không đi theo hoàng hậu, bất luận nói thế nào, trước sau cô vẫn tội phạm truy nã quan trọng của triều đình, cho dù hoàng hậu nợ cô nhiều ân tình, người cũng sẽ không vì ân tình của cô mà ngay cả hoàng hậu cũng không làm, đây không phải tuyệt tình, mà là chuyện đương nhiên, trừ khi hoàng đế đặc xá cô, nếu không thì cô không thể nào Đông Sơn tái khởi.
.- Lẽ nào ngươi quên, đêm đó trước khi đi ta đã từng nói sẽ đến tìm người báo thù sao? Trần Thạc Chân đột nhiên nói.
.Hàn Nghệ sửng sốt, cười khổ nói: - Tại hạ thật sự cảm thấy rất vinh hạnh, vậy tại sao cô không giết ta, còn cứu ta nữa.
.Hai đầu lông mày của Trần Thạc Chân lộ ra một tia mâu thuẫn, trầm mặc một chút, nhẹ nhàng nói: - Giết ngươi chẳng qua chỉ là tiện tay thì làm, nhưng sau khi giết ngươi, thì ta nên đi đâu về đâu.
.Hàn Nghệ hơi ngẩn người, kinh ngạc nói: - Hoá ra ta là tất cả của cô à!
.Trần Thạc Chân trừng mắt lườm, đằng đằng sát khí.
.Hàn Nghệ cười ngượng ngùng, vội nói: - Thật ra mọi người đều như nhau, như nhau.
.Trong ánh mắt Trần Thạc Chân lại lộ ra một tia hoang mang.
.- Nếu mọi người đều đã nói thật đến mức này rồi, vậy ta cũng sẽ nói thẳng. Thật ra thì sao cô lại không hề thay đổi cuộc đời của ta chứ.
.Hàn Nghệ có vẻ hơi cảm khái nói: - Có hai nữ nhân ảnh hưởng đến ta sâu đậm nhất, một người là thê tử của ta, người còn lại chính là cô. Vẫn là câu hỏi đó, câu hỏi mà cô đã hỏi ta đêm đó, ta vẫn chưa trả lời cô, hơn nữa câu hỏi này cũng đã quấn lấy ta rất lâu, ta cũng không biết tại sao ta lại để tâm đến câu hỏi này, nhưng sau lần đó, ta đang nghĩ có phải là ta có thể né tránh sự xuất hiện tiếp theo của Trần Thạc Chân, bởi vì ta thật không muốn nghe thấy cùng một câu hỏi.
.Trần Thạc Chân hoang mang nói: - Sao nói vậy?
.Hàn Nghệ nói: - Thật ra nói cho cùng, nước lũ có thể ngăn chặn được, chuyện tự nhiên sẽ xảy ra, không thể thay đổi vì tác động bên ngoài, mấu chốt là ở chỗ làm thế nào để bù đắp tổn hại do nước lũ này mang lại, nhưng nói đi cũng phải nói lại, hoàng đế cũng không muốn vì một chút lương thực mà khiến dân phẫn nộ, nói từ lợi ích, cô tạo phản như vậy, tổn thất của hoàng đế càng thảm trọng hơn. Đây là hành vi của quan viên địa phương gây ra, nhưng trước mắt mà nói, một khi quan viên làm như vậy, bách tính hoặc là chỉ chờ chết, hoặc là sẽ tạo phản, chờ chết đương nhiên không đúng, mỗi một người đều có quyền bảo vệ tính mạng của mình, nhưng nếu căn cứ vào nguyên nhân này, tạo phản sẽ chỉ lấy đi tính mạng của nhiều người hơn nữa, đáng tiếc là không có sự lựa chọn thứ ba, sở dĩ ta lựa chọn vào triều làm quan, chính là hy vọng có thể sáng tạo ra sự lựa chọn thứ ba, dùng một phương thức văn minh để giải quyết vấn đề này. Nói cách khác, nếu như không có sự xuất hiện của cô, có thể là ta sẽ không làm quan, bởi vì thứ ta khao khát là cuộc sống tự do tự tại.
.Trần Thạc Chân cười khổ một tiếng, nói: - Đây đúng là truyện nghìn lẻ một đêm.
.Hàn Nghệ nói: - Nhưng ta tin sự tại nhân vi, hơn nữa, như trước đó ta đã nói, nếu không có nắm chắc đầy đủ, ta cũng sẽ không làm.
.Trần Thạc Chân nói: - Ngươi thật sự có cách?
.- Cô không nỗ lực hướng đến mục tiêu, có nhiều cách đến đâu cũng là nói suông, nhưng ta là người văn minh, sẽ không làm giống người man rợ như cô. Hàn Nghệ tránh nặng tìm nhẹ nói.
.Trần Thạc Chân cười lạnh một tiếng nói: - Người văn minh ngươi cũng có không ít chiêu trò không thể để người khác biết.
.Hàn Nghệ nói: - Đây là thuộc tính trời ban của mỗi một chính khách, từ xưa đến nay, không có chính khách nào là trong sạch, cái này không có bất cứ liên quan gì với tĩnh dưỡng của cá nhân ta.
.Trần Thạc Chân không muốn luyên thuyên với hắn, lại hỏi: - Vậy còn thê tử của ngươi?
.Hàn Nghệ nói: - Thê tử của ta đương nhiên đã dùng tình yêu cảm hóa ta, nói với cô thì cô cũng sẽ không hiểu được.
.Trần Thạc Chân nói: - Xem ra ngươi rất yêu thê tử của ngươi, trong nửa tháng này, ngươi gần như lẩm bẩm tên của thê tử ngươi hàng ngày. Nhưng thần tình lại mang theo một vẻ khinh bỉ.
.Hàn Nghệ cảm khái nói: - Điều này rất bình thường, ta vô cùng yêu thê tử của ta.
.- Vậy sao? Vậy tại sao mỗi ngày ngươi còn lẩm bẩm tên của một nữ nhân khác?
.- Vậy sao?
.Hàn Nghệ tuy miệng nói như vậy, nhưng trong lòng mơ hồ hiểu được một chút, nói: - Chuyện này không thể nào a! Ta còn gọi tên của ai, cô nói thử nghe xem, không phải mẹ ta đấy chứ.
.- Nguyên Mẫu Đơn!
.- Ồ! Cô ấy à! Đó cũng là chuyện rất bình thường. Hàn Nghệ mặt không đổi sắc nói: - Bởi vì cô ấy nợ ta rất nhiều tiền a!
.Cuối cùng Trần Thạc Chân cũng không nhịn được, bật cười phụt một tiếng.
.Băng sơn mỹ nhân, tự nhiên bật cười, thật là mê đảo chúng sinh, đây đại khái là hoạt động giải trí duy nhất của Hàn Nghệ hiện tại.
Bạn cần đăng nhập để bình luận