Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 1290: Nữ tài xế

.Trong nhà có một người già, như có một bảo bối!
.Bất kể là kiếp trước, hay là kiếp này, Hàn Nghệ đều là dựa vào sự lăn lộn của chính mình mới sinh tồn được, không như những người khác, có cha mẹ ở bên cạnh dạy bảo.
.Mà lý do vì sao Dương lão phu nhân nói với Hàn Nghệ những lời này, đó là bởi vì theo bà thấy, Hàn Nghệ trẻ tuổi như vậy mà đã quý vi Tể tướng, đúng là hiếm có, tiền đồ sáng lạn thênh thang, bởi vậy bà cảm thấy Hàn Nghệ của hiện tại không nên cấp tiến thêm nữa, nên giữ vững địa vị hiện tại của mình, nếu như tiếp tục leo lên trên với tốc độ này, ba mươi tuổi là có thể lên làm Trung thư lệnh, vậy bốn mươi tuổi còn chẳng phải là làm hoàng đế.
.Những lời này của bà quả thực khiến Hàn Nghệ có lợi không nhỏ, bởi vì Hàn Nghệ cũng thực sự đang đối mặt với vấn đề ở phương diện này, nhưng không phải vì thăng chức quá nhanh, mà là bởi vì hắn đến từ hơn một ngàn năm sau, rất nhiều tư tưởng của hắn đều không ăn khớp với đương đại. Tư tưởng của cá nhân hắn rốt cuộc có thể ảnh hưởng đến người của cả một quốc gia hay không, phần lớn là không thể nào. Làm sao để dung hợp hai kiểu tư tưởng cũng là điều Hàn Nghệ vẫn luôn mày mò suy ngẫm. Thậm chí nhất thời Hàn Nghệ cũng không thể nào lĩnh ngộ thấu triệt những lời này của lão phu nhân, nhưng Hàn Nghệ biết, khắc ghi những lời này có thể khiến hắn có lợi ích cả đời.
.- Hàn Nghệ, lúc nãy nãi nãi đã nói gì với chàng?
.Dương Phi Tuyết thấy Hàn Nghệ cứ trầm mặc không nói, rất khác với hắn lúc bình thường, không khỏi tò mò hỏi.
.Hàn Nghệ ngẩn ra, cười nói: - Lúc nãy nãi nãi đã lấy bảo bối đáy hòm của người ban thưởng cho ta.
.- Bảo bối đáy hòm? Dương Phi Tuyết ngạc nhiên nói: - Nãi nãi có bảo bối đáy hòm gì, tại sao ta không hề biết.
.Hàn Nghệ cười nói: - Bởi vì bảo bối này chỉ truyền cho nam không truyền cho nữ.
.Dương Phi Tuyết sửng sốt, nói: - Vậy thì cũng nên truyền cho cha ta chứ, sao lại truyền cho chàng?
.Hàn Nghệ nói:
.- Vì sao nhất định phải truyền cho cha nàng, ta mới là tôn nữ tế của lão phu nhân a!
.- Tôn!
.Dương Phi Tuyết mặt đỏ bừng, xì nói: - Ta biết rồi, bảo bối này lại là lời nói dối chàng bịa ra.
.Hàn Nghệ giơ tay phải lên cao nói: - Ta có thể thề với trời.
.Dương Phi Tuyết thấy hắn nói giống như thật, trong lòng lại nghi hoặc, lòng hiếu kỳ của nàng cực nặng, nói: - Vậy chàng nói, nãi nãi truyền cho chàng bảo bối đáy hòm gì.
.Nói xong, nàng lại bổ sung một câu, nói: - Nếu chàng không nói, vậy là chàng lừa ta, chàng đã hứa với ta, chàng sẽ không lừa ta nữa.
.- Nàng đã nói vậy rồi, ta cũng chỉ có thể thành thật mà nói thôi! Hàn Nghệ trợn trắng mắt, lại vẫy vẫy tay, Dương Phi Tuyết vội vã ghé tai lại, Hàn Nghệ thấp giọng nói: - Bảo bối đáy hòm này của nãi nãi chính là làm sao có con cháu đầy nhà.
.- Nói bậy!
.Dương Phi Tuyết nghe vậy hết sức xấu hổ, giả vờ giận nói: - Sao nãi nãi lại nói những chuyện này với chàng, Hàn Nghệ, chàng thật đáng ghét quá.
.Hàn Nghệ thì lại nghiêm mặt nói: - Nàng không tin?
.Dương Phi Tuyết phì nói: - Còn lâu ta mới tin lời nói dối vô căn cứ của chàng.
.- Vậy được! Đi!
.Hàn Nghệ cầm bàn tay nhỏ nhắn trắng nõn không tỳ vết của Dương Phi Tuyết.
.Dương Phi Tuyết sửng sốt, nói: - Đi đâu?
.Hàn Nghệ nói:
.- Chúng ta đi tìm nãi nãi hỏi cho rõ, xem thử ta có nói dối hay không?
.Dương Phi Tuyết đảo con ngươi, nói: - Đi thì đi, ta còn sợ chàng hay sao.
.Hai người lập tức xoay người đi về phía nơi ở của Dương lão phu nhân.
.Nhưng khi đến trước cửa viện, Hàn Nghệ chuẩn bị gõ cửa, Dương Phi Tuyết đột nhiên một tay ngăn hắn lại, kinh ngạc nói: - Chàng cũng định đi hỏi thật đấy à!
.Tất nhiên nàng không tin lão phu nhân sẽ nói những lời như vậy với Hàn Nghệ, bởi vậy đoán rằng Hàn Nghệ chẳng qua là phô trương thanh thế, đến trước cửa nhất định sẽ lộ nguyên hình.
.Nhưng Hàn Nghệ là người nào cơ chứ, chính là lừa người mà lớn lên đấy, sao có thể dễ dàng bị Dương Phi Tuyết lừa được. Hắn biết điều mấu chốt nhất của trận lừa gạt này chính là xem ai thiếu kiên nhẫn, hơn nữa, cho dù Dương Phi Tuyết thật sự bất chấp thì Hàn Nghệ cũng không sợ, bởi vì hắn cũng chưa từng lừa Dương lão phu nhân. Lời nói đó của Dương lão phu nhân đương nhiên có thể giải thích từ phương diện này, Dương lão phu nhân hiện giờ chẳng phải là con cháu đầy nhà đó sao.
.- Chuyện này liên quan đến danh tiết của ta, tại sao không hỏi cho rõ ràng. Hàn Nghệ thần sắc hết sức nghiêm túc.
.Dương Phi Tuyết hồ nghi liếc nhìn Hàn Nghệ, nói: - Chẳng lẽ chẳng lẽ là thật, nãi nãi thật sự nói như thế với chàng?
.Hàn Nghệ gật gật đầu nói:
.- Ta có thể thề.
.Dương Phi Tuyết vẫn không tin, liếc mắt nhìn Hàn Nghệ, nói: - Nhưng tại sao nãi nãi lại nói những chuyện này với chàng chứ?
.Hàn Nghệ cười khổ nói: - Còn không phải chính là vì Vô Y đã mang thai sao, nãi nãi bị kích thích, không, tóm lại, nãi nãi muốn bế chắt rồi.
.Hắn vừa nói như vậy, Dương Phi Tuyết không hề sinh nghi, lập tức hai má ửng đỏ, nói: - Nãi nãi cũng thật là, sao lại nói những chuyện này với chàng.
.Hàn Nghệ cười nói:
.- Nàng đang nghĩ gì thế, nãi nãi nói với ta những chuyện này, chẳng qua là đang ám chỉ đã thừa nhận vị tôn nữ tế ta đây.
.Dương Phi Tuyết nghe thấy vậy lập tức đỏ bừng mặt, lại càng thêm diễm lệ.- Chàng ức hiếp ta như vậy, ta ta mặc kệ chàng đấy. Khẽ giậm chân ngọc, sải chân bước đi.
.Hàn Nghệ cười ha hả, đuổi theo, nói: - Giận rồi à?
.- Hừ!
.Dương Phi Tuyết nghiêng mặt sang một bên, khóe miệng thì lại lộ ra một ý cười, có thể thấy trong lòng nàng rất vui.
.Hàn Nghệ thở dài: - Làm ta bận bù đầu còn dành ra thời gian để dạy nàng đi xe đạp.
.- Xe đạp?
.Dương Phi Tuyết nghe nói vậy lập tức mắt sáng ngời.
.Hàn Nghệ ừ một tiếng, nói: - Chẳng phải lần trước nói sẽ dạy nàng đi sao, nhưng đáng tiếc hôm đó thực sự là quá bận, bởi vậy đã áy náy suốt mấy ngày trời, vì thế hôm nay đặc biệt đến đỡ xe thỉnh tội đây.
.Dương Phi Tuyết khóe miệng hơi giương lên.- Nể chàng vẫn rất có thành ý, ta không so đo với chàng nữa.
.Hàn Nghệ thở phào một hơi nói: - Nữ hiệp đại nhân đại lượng, Hàn Nghệ vô cùng cảm kích.
.Dương Phi Tuyết bật cười khanh khách, lại nói: - Xe đạp ở đâu, mau đưa ta đi. Nói xong lại còn chủ động kéo tay Hàn Nghệ bước nhanh đi.
.- Ồ, cái xe đạp này hình như không giống cái lần trước ta nhìn thấy.
.Lần trước mặc dù Hàn Nghệ không bớt thời gian dạy Dương Phi Tuyết, nhưng Dương Phi Tuyết vẫn âm thầm đi xem thử. Mà xe đạp trước mặt nàng hôm nay không những bánh xe trở nên tròn hơn, mà phía sau còn có một chỗ ngồi nữa.
.- Đây là xe đạp phiên bản cải tiến, mỗi một chi tiết đều được cải tiến một chút, hơn nữa còn có thể chở người nữa đấy.
.- Chàng muốn chở ta sao?
.Dương Phi Tuyết lập tức nhìn về phía Hàn Nghệ, nhưng ngay lập tức lại xấu hổ dời ánh mắt đi, hai má nổi lên một quầng ửng đỏ.
.Hàn Nghệ cười, ngồi lên xe đạp, nói: - Lên đi!
.Dương Phi Tuyết nói: - Nhưng cái này ngồi thế nào?
.- Ngồi nghiêng là được rồi.
.Hàn Nghệ nói rồi còn hơi hơi nghiêng người, thị phạm cho Dương Phi Tuyết một lần.
.Dương Phi Tuyết theo lời ngồi lên.
.Hàn Nghệ nói: - Ôm chặt ta, đừng để bị ngã đấy.
.Nhưng Dương Phi Tuyết chỉ ngượng ngùng dùng tay nắm vào áo của Hàn Nghệ.
.Xem ra vẫn phải dùng đến chiêu đó rồi! Hàn Nghệ cũng không nhiều lời, chỉ nói một tiếng "ngồi chắc nhé" liền nhấn bàn đạp, xe đạp bắt đầu chầm chậm di chuyển.
.Dương Phi Tuyết ngồi ở phía sau, chỉ cảm thấy kỳ diệu vô cùng, hết sức vui vẻ.
.Bỗng nhiên, Hàn Nghệ bóp phanh xe một cái.
.- Á!
.Dương Phi Tuyết đang thích thú không hề lưu tâm, mặc dù xe chỉ hơi dừng lại một chút nhưng cũng dọa nàng kinh sợ kêu lên một tiếng, lập tức hai tay ôm chặt lấy Hàn Nghệ.
.- Yên tâm, ta chỉ thử phanh xe thôi! Hàn Nghệ cười thầm, chiêu này cũng đúng là thử trăm lần không trượt, định luật Newton vạn tuế.
.Dương Phi Tuyết lấy lại bình tĩnh, đột nhiên phát hiện mình đang ôm chặt Hàn Nghệ, lập tức thấy rất là ngượng ngùng, định buông ra, nhưng tay mới hơi buông lỏng ra, trong lòng nàng lại không nỡ, len lén liếc nhìn Hàn Nghệ bèn không buông tay ra nữa, còn nhẹ nhàng tựa đầu vào lưng Hàn Nghệ.
.Động tác của nàng tuy rằng rất nhẹ nhưng Hàn Nghệ cũng vẫn cảm nhận được, hiểu ý cười một cái, hắn đã nhịn hơn nửa tháng rồi, lập tức trong lòng lại nhộn nhạo cả lên, chỉ thấy những rối loạn trong lòng đột nhiên biến mất, thay vào đó là một kiểu lãng mạn nhẹ nhàng, vậy nên cũng không muốn mở miệng, chỉ sợ phá hỏng bầu không khí này. Qua một lúc sau, hắn thấy Dương Phi Tuyết cũng vẫn trầm mặc không nói, tò mò nói: - Phi Tuyết, nàng đang nghĩ gì thế?
.Lập tức nghe thấy một tiếng "a" gấp gáp, lại nghe Dương Phi Tuyết nói: - Không có gì.
.Nào biết Dương Phi Tuyết cũng giống như Hàn Nghệ, vô cùng hưởng thụ thời khắc này.
.Hàn Nghệ lại có chút lo lắng nói: - Có phải công việc ở học viện mệt quá không?
.- Không phải. Dương Phi Tuyết lập tức phủ nhận, lại nói: - Thật ra có thể đến học viện dạy học, ta vui còn không hết nữa là, sao mà cảm thấy mệt được, thậm chí ta còn định làm lão sư cả đời nữa.
.Hàn Nghệ ồ một tiếng: - Vì sao?
.Khóe miệng Dương Phi Tuyết mang một nụ cười mỉm nhẹ nhàng.- Bởi vì việc này khiến ta cảm thấy cuộc sống rất đầy đủ, rất có ý nghĩa, đặc biệt là nhìn thấy học sinh của mình tiến bộ lại cảm thấy rất có cảm giác thành công, rất vui vẻ. Thật ra gia cảnh của những đứa trẻ đó phần lớn không bằng trẻ con của nha quý tộc, nhưng chúng lại hết sức chăm chỉ và nỗ lực, khiến những lão sư chúng ta cũng cảm thấy vô cùng cảm động.
.Nói đến Học viện Chiêu Nghi, Dương Phi Tuyết dường như không hết chuyện để nói, Hàn Nghệ lắng nghe cũng rất nghiêm túc. Dù sao thì hắn cũng không có đi học, cuộc sống ở học viện, đối với hắn mà nói cũng thấy thú vị, thỉnh thoảng lại chen miệng vào một câu, lại vừa đúng lúc, Dương Phi Tuyết nói lại càng hăng hái hẳn lên.
.- Ủa, sao chàng dừng lại rồi.
.Dương Phi Tuyết thấy Hàn Nghệ đột nhiên dừng lại, không khỏi cảm thấy có chút buồn bực, nàng rất thích bầu không khí kiểu này.
.Hàn Nghệ cũng thích, nhưng cũng không biết đã lượn bao nhiêu vòng trong cái tiểu viện này rồi, cũng hơi chóng mặt rồi, nói: - Ta đột nhiên nhớ ra, hình như là ta đến để dạy nàng đi xe đạp.
.- A!
.Dương Phi Tuyết trên mặt thoáng ngượng nghịu, vội vàng nhảy xuống xe, khẽ hừ nói: - Coi như chàng đã nhớ ra rồi, ta sớm đã muốn nhắc chàng rồi, nhưng lúc nãy thấy chàng đạp hưng trí dạt dào nên không đành lòng, cũng muốn xem chàng muốn độc chiếm cái xe đạp này bao lâu.
.- Vậy sao?
.Hàn Nghệ ngạc nhiên nhìn Dương Phi Tuyết.
.Dương Phi Tuyết mặt không đổi sắc tim không đập gấp gật gật đầu.
.Rõ ràng chính là nàng hưng trí dạt dào, không chịu xuống mới đúng. Hàn Nghệ cười nói: - Lỗi của ta, làm chậm trễ thời gian học đi xe quý báu của nàng, xin lỗi.
.- Chàng biết là tốt ! Dương Phi Tuyết nói xong khẩn trương thấy tốt thì lấy, lại nói: - Xe đạp này phải học thế nào?
.- Rất đơn giản, để ta dạy nàng.
.Hàn Nghệ lại tay cầm tay dạy Dương Phi Tuyết đi xe đạp như thế nào. Dương Phi Tuyết không giống như nữ tử bình thường, nàng thiên tư thông minh, lại thường xuyên cưỡi ngựa săn bắn, thân thủ cũng rất nhanh nhẹn, chỉ học có một lúc là Hàn Nghệ đã có thể buông tay để nàng tự đi.
.Dương Phi Tuyết vừa mới học đi xe đạp, trong lòng cũng hết sức kích động, đạp xe rất chuyên tâm, đâu còn để ý đến Hàn Nghệ nữa, nào biết Hàn Nghệ sớm đã ngồi trước giá vẽ, bắt đầu vung bút mà họa.
.Kỳ thật lần này Hàn Nghệ đến, dạy Dương Phi Tuyết đi xe đạp chỉ là thứ yếu, mục đích thật sự của hắn chính là vẽ Dương Phi Tuyết. Tiêu Vô Y kia chính là bách biến nữ vương, phong tình vạn chủng, là tĩnh hay động, là vui hay giận, đều có một kiểu phong tình khác nhau, khiến người ta mê đắm. Còn Nguyên Mẫu Đơn, tính cách chín chắn, Nguyên Mẫu Đơn đẹp nhất khi chuyên chú là điều không thể nghi ngờ. Còn về Dương Phi Tuyết ấy mà, ngây thơ khờ khạo, thuần khiết vô tư, khi Dương Phi Tuyết vui vẻ tất nhiên là xinh đẹp nhất. Hàn Nghệ hy vọng có thể vẽ lại nụ cười xinh đẹp nhất của Dương Phi Tuyết, bởi vậy trước tiên dạy nàng đi xe đạp, sau khi nàng học được rồi thì tự nhiên sẽ hết sức vui vẻ, mà đây chính là khoảnh khắc Hàn Nghệ muốn.
.- Ủa, Hàn Nghệ, chàng đang làm gì thế?
.Dương Phi Tuyết chợt phát hiện ra Hàn Nghệ trốn trong một góc.
.- Nàng cứ chơi đi, ta sẽ hoàn thành nhanh thôi. Hàn Nghệ trạng thái đang tốt, không muốn dừng lại tại đây, miệng nói mà đầu cũng chẳng ngẩng lên.
.Trong lòng Dương Phi Tuyết lại càng tò mò, vì thế nhấn mạnh bàn đạp xe đạp đi đến. Mặc dù nàng thiên tư thông minh, nhưng dù sao cũng là mới học, hơn nữa còn chưa có thành thục, mắt thấy Hàn Nghệ ở ngay trước mắt, nhưng do bởi tâm trí nàng đã đặt hết lên đến giá vẽ rồi, mà xe chạy tốc độ quá nhanh, nhất thời lại chẳng biết làm sao để dừng xe, theo bản năng liền lắc đầu xe, muốn tránh ra, nhưng càng lắc càng rung mạnh, hoảng sợ kêu lên: - Hàn Nghệ
.Hàn Nghệ ngẩng đầu lên nhìn, thấy Dương Phi Tuyết lắc lắc lư lư lao về phía mình tức thì sắc mặt tái nhợt, ta đệch! Nữ tài xế!
Bạn cần đăng nhập để bình luận