Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 968.1: Yêu sâu, trách chi chia cắt

..
.Hàn Nghệ thiếu chút nữa là bị Hùng Đệ đánh gục, nói: - Thế được rồi, thế được rồi, ta đã sắp không thở được.
.Hùng Đệ lúc này mới buông Hàn Nghệ ra, trên khuôn mặt mập mạp mang đầy nước mắt.
.Hàn Nghệ sờ sờ đầu của y, hốc mắt hơi có chút ướt át, đánh giá y một chút, chỉ thấp hơn so với hắn không đến nửa cái đầu rồi, nói: - Đệ nhóc mập này cao lớn hơn không ít a!
.Tiểu Dã thẳng gật đầu nói:
.- Tiểu Mập, huynh cao lớn hơn thiệt nhiều, đã cao hơn ta một cái đầu rồi.
.- Ta cũng không biết tại sao, một năm nay cao lớn hơn như vậy.
.Hùng Đệ cười ha hả, kích thích một thân thịt béo, lại hướng tới Tiểu Dã nói: - Tiểu Dã, nhất định đệ cũng sẽ cao lớn lên thôi.
.Tiểu Dã gật gật đầu, thật ra đối với cậu mà nói có cao hay không cũng không sao cả, dù sao cậu nhảy được rất cao!
.Hàn Nghệ lại nói: - Nhưng đệ cũng lên cân không ít a! Nhớ rõ lúc đầu trước khi đi, ta từng dặn đệ phải nhớ giảm béo a!
.Hùng Đệ hai mắt đẫm lệ lưng tròng nhìn Hàn Nghệ, nói: - Hàn đại ca, ta cũng muốn giảm béo, nhưng một năm nay ngược lại ta ăn lại càng nhiều, ăn ít một chút cũng sợ đói. Nói xong con ngươi vừa chuyển, chỉ chỉ xe ngựa, hì hì nói: - Hàn đại ca, huynh có biết ngồi trong xe kia là ai không?
.- Hắc! Một năm không gặp, tiểu tử đệ còn học được cách nói lảng sang chuyện khác rồi, nhưng nói đi cũng phải nói lại, lảng đi đích thực là hay, ta cũng không có biện pháp nào a.
.Hàn Nghệ ha hả cười, hướng tới xe ngựa đi đến, trong lòng dị thường kích động, đi vào trước xe ngựa, vén rèm cửa lên, chỉ thấy bên trong một cô gái tuyệt sắc đang ngồi, không phải Tiêu Vô Y thì là ai.
.- Hi! Mỹ!
.Chữ "nữ" còn chưa kịp hô ra miệng, lời của Hàn Nghệ liền cứ thế dừng lại.
.Chỉ thấy Tiêu Vô Y nghiêng mắt lạnh lùng nhìn hắn, thế này cũng còn chưa coi vào đâu, mấu chốt là một chút lệ quang trên khóe mắt kia, khiến Hàn Nghệ có chút không yên, nếu nói là lệ quang kích động, vui sướng, thì nhìn cũng không quá giống a!
.- Làm sao vậy?
.Hàn Nghệ vội vàng lên xe ngựa, vẻ mặt ân cần hỏi han.
.Tiêu Vô Y khẽ hừ một tiếng, nghiêng mặt đi, nói: - Chàng bản lĩnh thật đúng là không nhỏ, một mình liền dám xông vào trong đại doanh quân địch, ta thấy công thần Lăng Yên các kia cũng không bằng chàng.
.Giọng điệu rất Tiêu Vô Y!
.Hàn Nghệ đương nhiên nghe được ra đây là nói mát nha, ngượng ngùng nói: - Quá khen! Quá khen!
.Tiêu Vô Y lúc này hai mắt trợn lên, giận không kìm được nói: - Nhưng chàng có nghĩ tới ta hay không, nếu chẳng may chàng có cái gì không hay xảy ra, chàng bảo ta ta ! Nói tới đây, trong hốc mắt nước mắt lại càng tích càng nhiều.
.Hàn Nghệ đôi mắt vừa chuyển, ủy khuất nói:
.- Ta như vậy không cũng là vì nàng sao?
.- Vì ta?
.Tiêu Vô Y kích động nói.
.Hàn Nghệ ừ một tiếng: - Là nàng vẫn luôn hy vọng ta chinh chiến sa trường, đại sát tứ phương, làm một anh hùng giống như Vệ Quốc Công vậy, lúc ấy ta chính là cảm thấy ta phải làm một trượng phu để nàng sùng bái, thay thế được Vệ Quốc Công, làm đại anh hùng trong suy nghĩ của nàng, được rồi, ta thừa nhận ta rất ích kỷ.
.Tiêu Vô Y nghe được giọng nói quen thuộc, trên mặt hơi có chút biến đổi, nhưng lập tức lại sa sầm mặt nói: - Nói hươu nói vượn! chàng cho rằng ta không biết chàng sao, nếu nói chàng vì bảo hộ ta mà mạo hiểm, thì ta tuyệt sẽ không nghi ngờ, nhưng nói chàng vì một câu của ta, mạo hiểm chạy tới trong đại doanh quân địch, thì đó nhất định là không thể nào, chàng rõ ràng chính là có mưu đồ khác. Ta nhiều lần bảo chàng học tập binh pháp, chính là không muốn chàng luôn dùng những thứ dọa người bàng môn tà đạo đó, nhưng chàng, chàng căn bản cũng không có đem ta để ở trong lòng.
.Oa! Không cần phải vô tình vạch trần ta như vậy đi! Hàn Nghệ mặt già đỏ lên, liên tục gật đầu nói:
.- Dạ dạ dạ! Phu nhân nói rất đúng, lần sau tuyệt sẽ không như vậy nữa, lần sau tuyệt sẽ không như vậy nữa.
.Bởi vì nước mắt của Tiêu Vô Y đã chảy ra rồi.
.Hàn Nghệ khẩn trương ngồi xuống, giữ chặt lấy ngọc thủ của nàng, nói: - Đừng khóc! Kỳ thật lúc ấy ta cũng có nỗi khổ, không phải đầu nóng đâu, hơn nữa, ta có tuyệt đối nắm chắc, nếu không như thế, ta cũng sẽ không đi. Nhưng ta quá vì bảo vệ mình, thế cho nên lừa gạt hơi quá, nàng có biết hay không cái tên khốn kiếp A Sử Na Hạ Lỗ kia bị ta lừa gạt đến mức ngay cả tọa kỵ cũng đều lấy ra đưa cho ta dùng, lúc ấy hai quân vẫn còn đang giao chiến, lại ngu xuẩn đến mức như vậy, ta thật đúng là chưa từng gặp qua người nào, càng đòi mạng chính là, con ngựa kia sợ người lạ, người bình thường đều không cưỡi được, cho nên ta mới có thể bị thương.
.Tiêu Vô Y vẫn còn không bỏ qua nói: - Chính là chàng thông minh nhất. Chàng có biết hay không sau khi ta nghe được chàng bị thương, ta lo lắng cho chàng cỡ nào. May mắn lúc ấy bệ hạ che giấu tin tức, nếu lúc ấy biết được tin tức chàng bỏ mình, vậy vậy chàng trở về cũng đừng nghĩ nhìn thấy được ta nữa rồi.
.Hàn Nghệ hiếu kỳ nói:
.- Nàng chuẩn bị đi đâu đó?
.- Chàng chàng khốn kiếp!
.Tiêu Vô Y khó thở một chút, trực tiếp một quyền đánh vào lồng ngực của Hàn Nghệ, nữ nhân này không biết làm nũng đâu, một quyền kia của nàng thực đúng là một quyền a!
.Đứng vững! Hàn Nghệ thiếu chút nữa là bị một quyền này đánh cho đau sốc hông, cưỡng ép nhịn xuống, hì hì cười nói: - Ta cũng sẽ không cho nàng cơ hội tự tử, chúng ta đã ước định là phải cùng nhau chậm rãi già đi rồi, trái với hiệp nghị này, chính là trái với khế ước quân tử thần thánh.
.Tiêu Vô Y nghe vậy, nước mắt rào rào rơi xuống, lúc đó quả thật nàng đã bị dọa đến rồi, nàng chí tình chí nghĩa, căn bản không thể chịu đựng nổi sự thật mất đi Hàn Nghệ.
.Trong lòng Hàn Nghệ cũng vô cùng áy náy, lúc ấy hắn quả thật quá tin tưởng bản thân rồi, không đê y đên Tiêu Vô Y, đem nàng kéo vào trong ngực, nhìn khuôn mặt như hoa lê gặp mưa, làn môi đỏ mọng kiều diễm ướt át, khó mấy khi nhìn thấy Tiêu Vô Y khổ sở đáng thương một phen, Hàn Nghệ không kìm lòng nổi mà hôn lên.
.Nhưng vừa mới chạm vào đôi môi của Tiêu Vô Y, Tiêu Vô Y lại chủ động ôm lấy hắn, ôm thật chặt, hai tay gắt gao nắm lấy y phục của Hàn Nghệ, môi thơm ngọt ngào mềm mại, nước mắt mặn mòi, đều bao hàm vô tận nhớ nhung của Tiêu Vô Y, dường như một cái hôn này đã vĩnh viễn sánh cùng thiên địa.
.Hôn mãi hôn mãi, hốc mắt Hàn Nghệ cũng dần dần ươn ướt.
.- Hàn đại ca nha !
.Nha cái đầu của ngươi!
.Hàn Nghệ vừa nghe, biết đến đây chấm dứt rồi!
.Quả nhiên, Tiêu Vô Y vội vàng buông Hàn Nghệ ra, đầy mặt đỏ bừng, mắng: - Chàng khốn kiếp!
.Rõ ràng chính là nàng ôm ta không chịu buông tay có được không! Hàn Nghệ gật đầu nói: - Dạ dạ dạ, ta khốn kiếp!
.Tiêu Vô Y coi vẻ mặt đáng ghét kia của hắn, lại nghĩ tới hắn khiến đại quân Đột Quyết tan thành tro bụi, trong lòng lại càng vui thích hơn, làm sao còn nhẫn tâm đi trách hắn!
.Ngoài xe Hùng Đệ vội vàng nói: - Hàn đại ca, đại tỷ tỷ, ta không muốn quấy rầy các người, là những tướng quân kia bảo ta tới hỏi huynh một chút, có thể đi được chưa?
.Hàn Nghệ nói: - Đi thôi! Đi thôi! Nói cho bọn họ biết, ta ngồi xe ngựa này!
.- Ah.
.Một lát sau, xe ngựa băt đâu chuyên đông, Tiêu Vô Y dẫn theo Tiểu Mập đến, đương nhiên Tiểu Mập và Tiểu Dã đánh xe.
.Chỉ nghe Tiểu Mập hỏi: - Tiểu Dã! Bên kia có gì thú vị không?
.- Muốn nói thú vị, thì cũng không có gì thú vị, nhưng bên kia tuyết rơi không giống với Trung Nguyên chúng ta, tuyết rơi thật lớn, hơn nữa vừa rơi là cả hơn nửa tháng, khắp nơi đều là tuyết.
.- Vậy đệ có cùng Hàn đại ca chơi đắp người tuyết không?
.- Cái này thì thật không có! Tuy nhiên Hàn đại ca dạy đệ bản lĩnh trượt tuyết, rất là thú vị!
.- Trượt tuyết? Vậy ta có khả năng học được không, ta rất mập. Đợi đến sau này, ta mở cửa hàng Thông Hùng đến tận bên kia rồi, chúng ta cùng nhau đắp người tuyết, được không! Trước kia khi cha ta mẹ ta vẫn còn, hàng năm tuyết rơi đều dẫn theo ta đi đắp người tuyết.
.- Được!
Bạn cần đăng nhập để bình luận