Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 476: Chúng ta là người một nhà

.Kỳ thật trong lòng Hàn Nghệ vẫn khá là hy vọng Nguyên Liệt Hổ và Độc Cô Vô Nguyệt có thể gia nhập Dân An cục, đây đối với hắn là sự trợ giúp lớn lao, hắn cũng không muốn Dân An cục cũng giống như Ngự Sử Đài, cùng một đám cộng sự ngụy quân tử tự cho mình rất sang chảnh, tuy rằng Độc Cô Vô Nguyệt bọn họ cũng là quý tộc, hơn nữa còn là siêu cấp quý tộc, nhưng là bọn họ lại tuyệt không để ý đến những thứ này, bọn họ đều có được tư tưởng của mình, không hề bị bối cảnh xã hội đương đại đồng hóa.
.Đương nhiên, bất cứ chuyện gì đều có lợi có hại. Tính nguyên tắc của bọn họ quá mạnh mẽ. Hàn Nghệ hiểu rõ làm việc cùng với loại người này sẽ rất đau đầu. Nhưng đem ra so sánh, khẳng định là cái cái thứ hai tốt hơn nhiều.
.Vì thế hắn hy vọng Trịnh Thiện Hành bọn họ có thể tận lực du thuyết một phen. Đâu biết rằng Trịnh Thiện Hành chỉ nói một câu mà thôi. Đơn giản tới mức không thể đơn giản hơn được nữa.
.Thật không ngờ bảy người bọn họ lại là như vậy. Cho dù bọn họ không đồng ý có khuyên hay không bọn họ đều không đi. Nhưng nếu như bọn họ đồng ý chỉ cần nói với bọn họ có một cơ hội. Bọn họ nhất định sẽ ra sức thực hiện.
.Bởi vậy chỉ cần Trịnh Thiện Hành truyền đạt được ý ra là được. Không cần nói nhiều thêm nửa câu.
.Nguyên Liệt Hổ dường như không có hứng thú với việc này. Bỗng nhiên cười khà khà nói: - Nói cho các người, phụ thân ta cũng quay về rồi.
.- Vậy sao?
.Trịnh Thiện Hành sửng sốt.
.Hàn Nghệ cũng sửng sốt. Hắn quả thực không biết rốt cuộc có gì đáng kinh ngạc.
.Lại nghe Lư Sư Quái cười nói: - Không ngờ Nguyên thúc phụ lại đồng ý về Trường An. Chuyện này đúng là kỳ lạ.
.Hàn Nghệ nghe vậy quả thực là buồn bực rồi, nói: - Mạo muội hỏi một câu. Chuyện này có gì kỳ lạ?
.Nguyên Liệt Hổ đĩnh đạc nói:
.- Là như vậy. Phụ thân ta không thích những nơi quá đông đúc như Trường An. Hy vọng có thể vui chơi bên ngoài, đã hai năm không về Trường An rồi. Gần đây mới quay về Quan Trung đạo.
.Hàn Nghệ gật gật đầu, nói: - Thì ra là thế.
.Nguyên Liệt Hổ lại nói: - Phụ thân ta nói khá nhớ các người. Hẹn các người ngày mai đi vùng ngoại ô săn bắn.
.- Vừa mới quay về lại đi săn bắn?
.Trịnh Thiện Hành buồn bực nói.
.Nguyên Liệt Hổ nói: - Đúng vậy, phụ thân ta rất thích săn thú. Các người đâu phải không biết.
.Vương Huyền Đạo nói: - Ta không đi đâu.
.Y thích sạch sẽ. Loại vận động như săn bắn không thích hợp với y lắm.
.Nguyên Liệt Hổ liếc nhìn Vương Huyền Đạo một cái, tức giận nói: - Phụ thân ta chỉ kêu ta chuyển lời cho các người một câu. Nếu ngươi không đi cũng không sao. Có điều Sư Quái, Thiện Hành, Vô Nguyệt, các người nhất định phải đi nhé. Còn có Hàn Nghệ nữa. Phụ thân ta cũng mời ngươi đi cùng.
.- Ta?
.Hàn Nghệ kinh ngạc nói: - Không phải chứ? Ta và lệnh tôn chưa từng gặp mặt. Sao ông ấy có thể mời ta?
.Nguyên Liệt Hổ nói: - Cũng không thể nói như vậy, ngươi đã cứu cô cô ta một mạng. Mọi người trên dưới trong Nguyên gia ta đều hết sức cảm kích ngươi. Phụ thân ta nói nhất định phải đích thân cảm ơn ngươi.
.- Chuyện này
.Hàn Nghệ có vẻ có chút chần chừ.
.Lư Sư Quái cười khổ nói: - Hàn tiểu ca, nếu như ngươi không đi Nguyên thúc thúc sẽ mang theo một đám mãnh hổ sói dữ tới nhà để cảm ơn ngươi.
.Nguyên Liệt Hổ ha hả nói: - Vẫn là Sư Quái ngươi hiểu phụ thân ta.
.Thật hay giả? Hàn Nghệ có chút hoang mang với chuyện này. Nhưng nghĩ lại như vậy cũng tốt. Thời gian gần đây quá bận. Hơn nữa đến Trường An lâu như vậy còn chưa đưa Tiểu Mập, Tiểu Dã bọn chúng đi chơi. Nhân cơ hội này đưa bọn chúng đi chơi cũng không tồi. Vì thế nói: - Nếu lệnh tôn đã xem trọng Hàn Nghệ như vậy. Hàn Nghệ cung kính không bằng tuân mệnh.
.Nguyên Liệt Hổ xua tay nói: - Phụ thân ta khá hiền hòa, ngươi không cần nghiêm trang như vậy.
.Hàn Nghệ ngồi ở tiệm thuốc Lư gia thêm một lúc liền cáo từ. Bởi vì hắn biết hắn ở đó không tiện lợi lắm. Dù sao Trịnh Thiện Hành bọn họ cũng là bạn từ nhỏ của Nguyên Liệt Hổ. Quan hệ của hắn và bọn họ tuy không tệ. Nhưng ở giữa bọn họ giống như người ngoài. Có người ngoài ở đó đương nhiên là không tiện lợi.
.Nhưng hắn vừa mới bước đến cửa hậu viện, chợt thấy Tiểu Dã chạy từ ngõ sau đến, thấp giọng gọi: - Hàn tiểu ca.
.Hàn Nghệ nhìn Tiểu Dã hơi có vẻ lo lắng. Trong lòng thầm nghĩ, lại xảy ra chuyện gì rồi?
.Tiểu Dã chạy tới, thấp giọng nói: - Lúc nãy đệ chơi ở rừng cây phía sau hậu viện. Bỗng nhiên nhìn thấy Mộng Tư tỷ tỷ đang khóc một mình.
.Hàn Nghệ trừng mắt nhìn, hỏi: - Chỉ một mình cô ta?
.Tiểu Dã gật gật đầu nói: - Có điều trong tay tỷ ấy cầm một phong thư. Đệ thấy khả năng là thư của Tạ Huy.
.Trong mắt Hàn Nghệ lóe lên hào quang. Nhưng trong lòng nửa buồn nửa vui, gật gật đầu nói: - Ta đi xem xem.
.Tiểu Dã nói:
.- Có cần đệ đi cùng huynh không?
.Hàn Nghệ cười nói: - Không cần. Đệ đi tìm Tiểu Mập bọn họ đi.
.Tiểu Dã gật gật đầu, sau đó liền đi về.
.Hàn Nghệ đi về phía rừng cây phía sau hậu viện. Mơ hồ nghe thấy tiếng nức nở truyền tới. Vì thế lặng lẽ bước tới, đến trước một thân cây, ghé đầu qua nhìn. Chỉ thấy Mộng Tư đang ngồi trước một gốc cây lớn, vùi đầu vào trong hai cánh tay, người khẽ run lên.
.Khóc cũng kín đáo như vậy. Thật là làm cho người ta đau đầu a. Hàn Nghệ thầm thở dài. Kỳ thực hắn sớm đã để ý đến thời gian gần đây Mộng Tư rất ít ra ngoài. Hắn cũng từng nghĩ tới khuyên bảo Mông Tư nhưng hắn cho rằng hiện giờ vấn đề còn chưa bùng nổ ra. Cho dù hắn muốn an ủi cũng không biết nói từ đâu. Cũng có thể nói hắn vẫn luôn đợi ngày này. Cố ý dẫm lên một nhánh cây khô dưới đất. Nghe thấy mấy tiếng rắc rắc vang lên.
.- Ai?
.Mộng Tư khẽ giật mình, lập tức quay đầu lại.- Hàn tiểu ca.
.Hàn Nghệ thấy trong mắt nàng ta đỏ bừng, trong lòng lại thở dài. Cố ra vẻ kinh ngạc nói: - Mộng Tư cô cũng ở đây à? Ta đang chuẩn bị tới đây đi tiểu. Không nhẽ cô cũng tới đây để tiểu tiện? Vậy cô đi trước đi, ta không vội lắm.
.- Khôngkhông phải.
.Mộng Tư lập tức đỏ mặt lên, cuống quít lau mặt.
.Hàn Nghệ đi tới, ồ lên một tiếng.- Cô đang khóc? Xảy ra chuyện gì rồi?
.- Không có.
.Mộng Tư lắc đầu, nhưng lắc một hồi liền cúi đầu xuống.
.Hàn Nghệ cười nói: - Vậy là cô tới đây để tiểu tiện?
.Mộng Tư theo bản năng gật đầu mội cái, sau đó vội vàng lắc đầu. Khuôn mặt kiều diễm đỏ bừng lên.
.Hàn Nghệ biết nàng ta da mặt mỏng, cũng không đành lòng trêu nàng nữa, mỉm cười nói: - Mộng Tư cô còn nhớ lần đầu gặp ta đã nói những gì không?
.Mộng Tư kinh ngạc nhìn Hàn Nghệ.
.Hàn Nghệ nói: - Ta nói ta hy vọng chúng ta có thể trở thành người một nhà. Có thể tương thân tương ái, có thể giúp đỡ lẫn nhau. Cô còn nhớ không?
.Mộng Tư khẽ gật đầu.
.Hàn Nghệ cười, nói: - Bình thường mà nói, người nhà là một hậu thuẫn kiên cố nhất. Bởi vì người đứng bên cạnh cô đến cuối cùng vĩnh viễn là người nhà, bằng hữu. Thậm chí là phu thê có thể phân mỗi người một ngả, duy có người nhà là không thể phân khai. Chúng ta không hề có quan hệ huyết thống, nhưng chúng ta đều có điểm tương đồng. Đó chính là chúng ta đều là cô nhi. Cũng chính vì thế mà chúng ta có ký ức và khát vọng giống nhau. Chúng ta mới có thể trở thành người một nhà.
.- Làm người nhà, khi cô vui vẻ, chúng ta còn cảm thấy vui vẻ hơn cô. Chứ không phải là đố kỵ, hâm mộ. Lúc cô đau lòng người nhà sẽ bên cạnh an ủi cô, cổ vũ cô. Chứ không phải là chế giễu cười nhạo. Bất cứ ai cũng có lúc cần người nhà ủng hộ. Nếu như bất cứ chuyện gì đều giữ ở trong lòng, vậy thì cho dù người thân của cô đều ở bên cạnh cô cũng lẻ loi hiu quạnh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận