Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 1111.2: Xin nhất định phải chờ ta

.Vùng ngoại ô phía Nam.
.Hai lão già khoác tấm áo lông chồn dày dặn tập tễnh bước chậm rãi trong trời tuyết.
.Chính là Trưởng Tôn Vô Kỵ, Cao Lý Hành.
.- Nói ra chắc đệ cũng không tin, cũng phải đến mười năm, lão phu chưa nghiêm túc nhìn thành trì Trường An như lúc này, chỉ là thành trì vẫn như cũ, nhưng đã là vật còn mà người chẳng còn a! Trưởng Tôn Vô Kỵ nhìn về tường thành Trường An phía xa xa cảm khái nói.
.Cao Lý Hành nói:
.- Tin rằng năm mươi năm sau, vẫn sẽ có người đứng ở vị trí của biểu huynh, nói ra những lời như vậy.
.Trưởng Tôn Vô Kỵ cười ha hả nói: - Đung vây! Con người đều sẽ già đi, giống như chúng ta. Dừng một chút, lão lại nói: - Chắc Trì Mãn có đến tìm đệ?
.Cao Lý Hành gật gật đầu.
.Trưởng Tôn Vô Kỵ thở dài: - Có những lời ta không tiện nói với bọn chúng, chỉ có thể làm phiền đến đệ thôi.
.Cao Lý Hành nói: - Biểu huynh khách khí rồi, chỉ là Trì Mãn bọn chúng đều cảm thấy hết sức ấm ức.
.Trưởng Tôn Vô Kỵ gật gật đầu nói: - Lão phu cũng liệu đến điều này, Trì Mãn là người trọng tình cảm, Hàn Viện coi nó như con, nhưng hiện giờ không phải lúc để ấm ức, thế lực trong triều của chúng ta hiện giờ tổn thất gần như không còn gì, may mắn là, thế lực ở địa phương không bị ảnh hưởng quá lớn, giống Trì Mãn bọn họ đều là nhân tài có thể đảm đương một mình, bọn họ cũng là hy vọng cuối cùng của chúng ta, chúng ta không nên lôi kéo bọn họ vào nữa, bọn họ nên phát huy tài năng của mình, để bệ hạ biết bọn họ trung thành với bệ hạ và quốc gia, chỉ có như thế, sau này bọn họ mới có cơ hội trở lại triều đình.
.Cao Lý Hành nói: - Nhưng quạ hệ của Trì Mãn và huynh cùng Hàn huynh rất thân, theo đệ thấy, sở dĩ Lý Nghĩa Phủ bọn họ chưa động đến bọn chúng là vì chưa cần thiết phải vậy, chỉ cần có thể lật đổ Hàn huynh, bọn chúng tự nhiên sẽ bị liên lụy, chẳng phải Vương Phương Dực là như vậy sao, trước đây Vương Phương Dực ở ở huyện An Định chính tích vượt trội, mà còn văn võ song toàn, gần như là huyện lệnh xuất sắc nhất của Lũng Hữu Đạo, tiền đồ sáng sủa, lúc đó ai cũng xem trọng hắn ta, hắn ta cũng không tham gia vào chuyện này, nhưng hắn ta vẫn không thoát khỏi vận mệnh bị giáng chức.
.Trưởng Tôn Vô Kỵ nói: - Chính là vì như thế, bọn họ mới nên mau chóng ủng hộ Hàn Nghệ, lẽ nào đệ không phát hiện, bây giờ bệ hạ muốn dựa vào chính sách do Hàn Nghệ đề xuất để thoát khỏi chính sách thời kỳ Trinh Quán, chế định quốc sách thuộc về chính mình, nếu như Trì Mãn bọn họ phát huy vai trò trong chuỗi chính sách này, thậm chí là khiến Hàn Nghệ không tách rời khỏi bọn họ, như vậy thì có thể khiến bệ hạ nhìn ra tài năng của bọn họ, hai là, Hàn Nghệ cũng nhất định phải bảo vệ bọn họ, lực lượng của quý tộc Quan Trung chúng ta mới dần dần quay trở lại triều đình lần nữa.
.Cao Lý Hành gật gật đầu, trong lòng ông ta cũng hiểu, đây thật ra là một nước cờ bất đắc dĩ nhất của quý tộc Quan Lũng. Thật ra lực lượng trung kiên của tập đoàn Quan Lũng vẫn luôn ở trong triều, người bị điều phái ra ngoài làm quan giống như Chử Toại Lương, Hàn Viện, Lai Tể, Liễu Thích, Đường Lâm bọn họ, chỉ là Trưởng Tôn Vô Kỵ muốn để địa phương có thể phối hợp thật tốt với chính sách trung ương, đây là cả một thể hệ, hiện giờ thành viên Quan Lũng trong triều đã không được hoàng đế tín nhiệm, có thể giữ được mạng đã xem như không tệ rồi, vạn bất đắc dĩ thì Trưởng Tôn Vô Kỵ mới chuyển dời trọng tâm đến các thành viên Quan Lũng đó, hy vọng bọn họ có thể tỏa sáng, sau đó quay trở lại triều đình.
.Màn đêm đã hoàn toàn buông xuống thành Trường An.
.Hàn Nghệ cùng đám người Tang Mộc mới lết tấm thân mệt mỏi về đến Phượng Phi Lâu.
.Hôm nay từ sáng đến tối hắn ngựa không dừng vó đến các phân xưởng kính rượu, bởi vì thời điểm cuối năm nay là năm Phượng Phi Lâu nghỉ phép ít nhất, mỗi người chỉ có một ngày rưỡi nghỉ phép, đó là ba mươi đến mồng một, hơn nữa còn là luân phiên nghỉ, đảm bảo phân xưởng ngày ngày vẫn hoạt động, bởi vì đều là sản phẩm hoàn toàn mới đưa ra thị trường, nhu cầu của thị trường chắc chắn sẽ vượt xa mức cung ứng, nhất định phải tăng giờ làm, để cho thị trường bão hòa trước rồi hãy nói.
.Nhưng những công nhân kia không những không oán thán mà còn hy vọng đi làm nhiều hơn trong dịp tết, bởi vì tăng ca được tiền công gấp hai đến gấp ba lần, đừng nói là một ngày rưỡi, ngươi không nghỉ cũng được nữa, thị trường cần nước hoa, chúng ta cần tiền a!
.- Tang Mộc, kỳ nghỉ dài của ta từ mồng một đến mười lăm, những ngày này ngươi bận rộn trước rồi.
.Hàn Nghệ xuống xe ngựa, vừa đi vừa nói với Tang Mộc. Người khác không nghỉ phép, nhưng hắn phải nghỉ phép, hai tháng cuối năm này, hắn thật sự mệt chết luôn, điều quan trọng hơn là sau tết hắn sẽ vô cùng bận rộn, Cục Dân An chính thức khởi động, Học Viện Chiêu Nghi khai giảng, Khuynh thành chi luyến cũng sẽ ra mắt mọi người, đưa toàn bộ tất cả các sản phẩm ra thị trường, nghĩ đến tất cả những việc này, đầu hắn muốn nổ tung ra, nhất định phải nghỉ ngơi dưỡng sức cho tốt, bởi vậy hắn cho mình một kỳ nghỉ dài nửa tháng.
.Tang Mộc gật đầu nói: - Ân công xin yên tâm, ta sẽ xem xét.
.- Ừ!
.Trong lúc nói chuyện, hai người đi đến cửa đại sảnh, nhưng cảnh tượng trước mắt dọa hai người giật mình, chỉ thấy Thẩm Tiếu, Mộng Nhi, Hùng Đệ bọn họ ngồi đờ đẫn trên ghế, người nào cũng hai mắt vô thần, gãi gãi đầu, nghịch ngón tay.
.- Wow! Tình huống gì đây?
.Hàn Nghệ cả kinh nói.
.Thẩm Tiếu nhảy bật dậy nói:
.- Hàn Nghệ, tên khốn nhà ngươi, cuối cùng cũng về rồi.
.Hàn Nghệ cả giận nói: - Sang năm mới, ngươi có lời hay không vậy.
.Mộng Đình nói: - Tiểu Nghệ ca, sao giờ huynh mới về, chúng ta đợi huynh đến sắp chết đói rồi.
.- Đợi đợi ta? Hàn Nghệ kinh ngạc nói.
.Hùng Đệ xoa cái bụng tròn vo của mình, nói: - Đại ca, nếu huynh không ở đây, vậy còn là cơm tất niên gì nữa.
.Mấy người bọn họ hơn phân nửa đều là cô nhi, cũng khiến họ xây dựng mối quan hệ còn thân hơn cả người thân, mà Hàn Nghệ là chủ của gia đình, trước đó bọn họ còn lo Hàn Nghệ đến Tiêu gia ăn tết, nghe nói Hàn Nghệ vẫn đón tất niên ở Phượng Phi Lâu, mọi người đều hết sức hưng phấn, đương nhiên phải đợi chủ của gia đình về mới ăn cơm a!
.Hàn Nghệ trầm mặc một lát, hơi thay đổi sắc mặt, cười nói: - Lỗi của ta, lỗi của ta, lát nữa ta tự phạt ba chén, mau chóng ăn cơm, hôm nay mọi người không say không về, dù sao thì ngày mai ta cũng nghỉ.
.- Không thèm! Mộng Đình nói.
.Hàn Nghệ nói:
.- Vì sao?
.Mộng Đình nói: - Chúng ta đã nói rồi, sau khi ăn cơm xong chúng ta sẽ chơi bài.
.- Đánh bạc! Ha ha, ta thích! Hàn Nghệ thật thà chất phác cười nói.
.Mộng Đình nói: - Tiểu Nghệ ca, chúng ta cũng đã nói, kiên quyết không cho huynh tham gia.
.- Tại sao lại vậy?
.- Ngươi còn không xem thử đức hạnh của ngươi trên chiếu bạc, còn hận không thể đuổi tận giết tuyệt, ta sẽ không chơi với ngươi nữa, lần trước thua lão Thẩm đã cằn nhằn ta cả tháng trời. Thẩm Tiếu lầm bầm về chuyện này, bởi vì Hàn Nghệ hễ không có tiền tán gái là tìm bọn họ chơi bài, cứ chơi như vậy, quá tổn thương tình cảm rồi.
.Hàn Nghệ mặt mo có chút không nhịn được nữa, nói: - Ngươi tránh ra, ta biết ngươi cố ý muốn đuổi ta đi, độc chiếm Tứ Mộng, ta sẽ không để ngươi được như ý.
.Mộng Nhi xùy một tiếng, nói: - Tiểu Nghệ ca, huynh nói bậy bạ gì vậy, đây là mọi người chúng ta đều đồng ý, huynh lên chiếu bạc là lục thân bất nhận, ngay cả tiền mồ hôi nước mắt của Tiểu Mập cũng lấy.
.Hùng Đệ nhỏ giọng cãi lại nói: - Ta là người thua ít nhất.
.Mộng Đình nói: - Tiểu Mập, huynh muốn tạo phản sao?
.Hùng Đệ khẩn trương lắc đầu.
.Hàn Nghệ cả giận nói: - Cô muốn làm chủ nghĩa cô lập sao, việc này sẽ ảnh hưởng đến sự đoàn kết của Phượng Phi Lâu chúng ta đấy.
.Mọi người đều không lên tiếng, chính là không đùa với ngươi, nhưng chỉ trừ một người ra, người này là Cố Khuynh Thành, nàng ta sóng mắt lưu chuyển nói:
.- Hàn Nghệ, bọn họ không chơi với ngươi, ta chơi với ngươi!
.Hàn Nghệ nhìn thấy Cố Khuynh Thành, cảm động không ngừng nói: - Vẫn là Khuynh Thành biết tình cảm thật, đám người các ngươi a, ai ai cũng đều vong ân phụ nghĩa, là ai dạy sẽ ngươi chơi bài, qua cầu rút ván chính là nói về người như các ngươi.
.Mộng Nhi nói: - Huynh dạy chúng ta chơi bài, không phải chỉ là muốn thắng tiền của chúng ta sao.
.- Ặc! Hàn Nghệ rụt đầu lại, nghĩ bụng, lẽ nào tướng ăn của ta trước đây thật sự khó coi như vậy sao, dẫn đến bọn họ nhìn thấu được ta rồi, nhất định phải xóa bớt tư tưởng này. Bật cười ha hả, nói: - Được rồi, được rồi, ăn cơm trước đi! Ăn cơm xong, các người chơi bài của các ngươi, ta và Khuynh Thành đi trò chuyện nhân sinh và lý tưởng, vậy là được rồi chứ gì.
.Cố Khuynh Thành bất mãn nói: - Không phải nói tình cảm sao?
.- !
.Rất nhanh, đồ ăn đã bưng lên, mọi người ngồi xuống quanh cái bàn tròn lớn có thể xoay chuyển, Hàn Nghệ rất thích bầu không khí đại gia đình này.
.Hàn Nghệ bưng chén rượu lên, đứng dậy nói:
.- Điều ta muốn nói rất đơn giản, chỉ một câu, đó là hy vọng mỗi năm mọi người đều có thể đợi ta ăn cơm tất niên.
.Mọi người nghe vậy ngẩn ra, trái phải nhìn nhau, lần lượt lộ ra nụ cười hiểu ý, bưng chén đứng dậy, Thẩm Tiếu đĩnh đạc nói: - Vì sang năm kiên quyết không đợi Hàn Nghệ ăn cơm tất niên, cạn chén!
.- Ha ha! Cạn chén!
Bạn cần đăng nhập để bình luận