Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 671.1: Một con khỉ nhảy ra!

.Vé của vòng đấu loại đầu tiên vừa bán liền hết sạch.
.Còn đợi Nguyên gia?
.Vậy đợi đến năm khỉ tháng ngựa mất a!
.Nhưng trước lúc bán vé, lại xảy ra một chuyện nho nhỏ, Trưởng Tôn Diên đột nhiên phái người đến, hỏi Hàn Nghệ lấy đi hai mươi tấm vé.
.Kỳ thật y cũng muốn học tập Hàn Nghệ, thưởng cho những học viên nghiêm túc học hành.
.Trong chớp mắt, ba ngày đã trôi qua rồi.
.Chợ đêm sẽ lần nữa tái hiện ở thành Trường An vào đêm nay, đây quả là tin tức khiến người ta vô cùng hưng phấn, vì chợ đêm này dừng lại, là dừng hết nửa năm.
.- Nơi này, nơi này, nơi này cũng để, còn bên kia nữa.
.Chỉ thấy Trà Ngũ dẫn theo một đám công nhân, bá khí đi trên đường, ngón tay y vừa chỉ, công nhân theo sau y lập tức chạy đến đóng một tấm bảng gỗ dài khoảng hai thước ở đó, trên đó ghi rõ—— chớ lộn xộn.
.Khách hàng một bên thấy thế, trong lòng hiếu kỳ, hỏi:
.- Trà Ngũ, ngươi đây là đang làm gì?
.Trà Ngũ cười nói:
.- Ta đây là đang chuẩn bị cho chợ đêm đêm nay.
.- Chợ đêm?
.Vị khách hàng đó lại nhìn nhìn tấm bảng gỗ đó, trong lòng u uất, cái này thì có liên quan gì đến chợ đêm? Thật là quỷ dị, bảo:
.- Chợ đêm của ngõ Bắc các ngươi, không phải là chủ yếu ở chợ đêm bên khu chợ mới sao?
.Trà Ngũ bảo:
.- Đó chỉ là ký hiệu của chợ đêm ngõ Bắc ta, đêm nay tất cả cửa hàng ở ngõ Bắc đều sẽ mở cửa cả.
.- Vậy a!
.Vị khách đó đảo mắt, hỏi:
.- Đây chính là bất ngờ mà Hàn Nghệ nói sao?
.Trà Ngũ cười bảo:
.- Cũng có chút quan hệ với nhau, nhưng không lớn lắm. Thế nào đi nữa, tối nay công tử đến đây, mặc kệ có xem được Giọng hát hay hay không, ngõ Bắc chúng ta sẽ khiến ngươi cảm thấy đây là chuyến đi xứng đáng.
.Lời này nghe rất có niềm tin a!
.Vị khách đó cười nói:
.- Được! Tối nay ta nhất định tới.
.Liên quan đến chợ đêm ngõ Bắc, vẫn có một điều khiến người ta lo lắng, chính là sự giới hạn của mặt đất, không lớn bằng hai chợ, đây cũng là điều duy nhất mà mọi người lo âu.
.Mà ở trung tâm chợ mới có một tòa thành chợ đêm. Có thể nói đó là đặc trưng của chợ đêm ngõ Bắc, chẳng qua là bây giờ vẫn chưa mở qua chợ đêm nào, vì thế chưa mở cửa.
.Thật ra đó là một tòa nhà lớn bằng ngói, quy mô lớn bằng một sân bóng rổ, nói đến thành chợ đêm, thật là chỉ là làm sàn thuần túy, sao có một thành chợ đêm nhỏ như vậy, nhà xung quanh lại bằng ngói gạch, mọi người đều biết, đó là dùng để phòng cháy, nhưng đến bây giờ vẫn chưa có ai vào trong xem qua.
.Bỗng nhiên, cửa lớn thành chợ đêm mở ra, cánh cửa không hề nhỏ, chỉ thấy từ bên trong một đoàn người đi ra, chính là Hàn Nghệ, Tang Mộc bọn họ.
.- Tang Mộc! Lát nữa ngươi hãy khảo hạch bọn tiểu nhị một chút, xem liệu họ có quen biết với ngõ Bắc chúng ta thật không, cố gắng tránh tai nạn ngoài ý muốn.
.Hàn Nghệ vừa đi vừa nói.
.- Vâng, lát nữa ta sẽ đi bố trí.
.Tang Mộc gật gật đầu.
.Hàn Nghệ nói:
.- Ờ, vậy bọn nhân sĩ đặc biệt đã chuẩn bị xong chưa?
.- Bọn họ đã chuẩn bị xong rồi, trước đó ta đã đi xem qua bọn họ, tất cả bọn họ đều vô cùng cảm kích ân công đã trao cho họ một cơ hội.
.- Lần sau họ còn nói vậy thì ngươi cứ nói ta càng cần cảm kích họ hơn.
.Tang Mộc cười mà không nói.
.Đoàn người đi tới, đột nhiên nghe có người hô:
.- Tu Tịch, Tu Tịch.
.- Vi Nhị, Vi Nhị,
.- Tiểu Mông, tiểu Mông.
.Hàn Nghệ quay đầu nhìn lại, chỉ thấy bên máy ném bóng vây đầy người,
.- Là bọn họ?
.Những người này không là ai khác, chính là bọn học viên trong trại huấn luyện.
.- Tang Mộc, ngươi đi làm việc đi, ta qua kia xem thử.
.Nói xong Hàn Nghệ liền đi về hướng máy ném bóng, bảo:
.- Oa! Đây là đang làm gì thế, sao náo nhiệt quá, ta xem thử nào.
.- Đi đi đi, qua bên kia xếp hàng đi.
.Mộ Dung Chu Hàng đứng một bên nhón mũi chân lên để xem. Một tay vung lên đẩy Hàn Nghệ ra, nhưng sau khi đẩy xong, đột nhiên Mộ Dung Chu Hàng phát hiện có gì đó không đúng, quay đầu sang, chớp chớp mắt,
.- Phó —— Phó Đốc sát?
.Lời này vừa nói ra, mọi người xung quanh đều kinh ngạc, mạnh xoay đầu qua.
.Hàn Nghệ cười nói:
.- Mộ Dung Chu Hàng, gần đây ta nghe nói nhà xí của trại huấn luyện chúng ta lâu năm chưa sửa, hay là ngươi đi sửa lại đi.
.Mộ Dung Chu Hàng cười theo, là một nụ cười nịnh nọt, bảo:
.- Phó Đốc sát, ngươi đừng đùa ta nữa, ban nãy ta không biết là ngươi.
.Những người còn lại cũng ha ha cười theo.
.Hàn Nghệ nói:
.- Vậy nghĩa là, không phải là ta là được rồi, ngươi có biết những người đến đây đều là khách hàng của ta, cũng chính là cha mẹ cơm áo của ta, ngươi đối xử với họ như vậy, ngươi bảo sao ta không lấy việc công trả thù riêng?
.Mộ Dung Chu Hàng vẻ mặt đưa đám nói:
.- Phó Đốc sát, ta sai rồi, ngươi tha cho ta lần này đi.
.Hàn Nghệ trừng mắt liếc nhìn thằng nhãi này một cái, nói:
.- Nhớ đấy, đây là nơi công cộng, đừng tùy tiện động tay động chân, làm vậy sẽ tổn hại thanh danh của trại huấn luyện chúng ta.
.- Vâng! Ta biết rồi.
.Đột nhiên nghe một tiếng hô to.
.- Ta thắng rồi, ta thắng rồi. Oa ha ha!
.Chỉ thấy Uất Trì Tu Tịch hai tay chống hông, ngửa mặt cười to.
.Lại nghe Dương Mông Hạo nói:
.- Tu Tịch, chẳng qua là do ta nhường ngươi thôi, có bản lĩnh chúng ta đấu thêm lần nữa.
.- Tiểu Mông, ngươi đừng chơi trò lừa bịp bợm nữa, ngươi thua rồi, mau lui ra đi.
.Triệu Thiên Phú lần nữa vạch trần quỷ kế của người bạn tốt.
.Mộ Dung Chu Hàng vội nói:
.- Tu Tịch, Phó Đốc sát đến rồi.
.Y chỉ muốn nhanh chóng bỏ qua chuyện này.
.Y vừa nháo nhào, mọi người bên trong mới phát hiện ra Hàn Nghệ.
.- Phó Đốc sát!
.Mọi người lần lượt vây lại.
.Ánh mắt Hàn Nghệ lướt qua, phát hiện phần lớn là con cháu quý tộc, chỉ có vài người là con cháu thứ tộc, nhăn mày hỏi:
.- Sao các ngươi đến đây?
.Uất Trì Tu Tịch tiến lên, đĩnh đạc nói:
.- Phó Đốc sát, chúng ta đến cổ vũ cho ngươi đấy.
.Hàn Nghệ không nói gì cả, nhìn sang hướng Uất Trì Tu Tịch.
.Uất Trì Tu Tịch có chút sợ hãi, bảo:
.- Ta —— ta nói sai sao?
.Những người còn lại đều hơi mang vẻ không yên nhìn về phía Hàn Nghệ.
.- Không sai!
.Đột nhiên Hàn Nghệ cười ha hả, bảo:
.- Tu Tịch, ngươi biết vì sao ta thăng chức cho ngươi làm đại đội trưởng không, chính vì ngươi quá biết làm người, ta thật sự rất thưởng thức ngươi.
.- A? Ha ha! Mọi người ai cũng nói vậy.
.Uất Trì Tu Tịch gãi đầu, cười ha ha.
.Những người còn lại cũng thoáng thở phào nhẹ nhõm.
.Uất Trì Tu Tịch đột nhiên nói:
.- Nhưng Phó Đốc sát, ngươi có thể cho chúng ta mượn ít tiền không?
.- Sao?
.Nụ cười của Hàn Nghệ lập tức cứng ngắc lại,
.- Các ngươi không đem theo tiền sao?
.Uất Trì Tu Tịch đĩnh đạc nói:
.- Chúng ta đến cổ vũ vội quá, ngay cả nhà còn chưa về, chút tiền trên người ban nãy đã tiêu hết rồi.
.Không có tiền các ngươi tới cổ vũ cái rắm gì a! Hàn Nghệ một trận câm nín.
.Dương Mông Hạo đột nhiên chui lên, hừ nói:
.- Tu Tịch, ngươi thật quá xem thường Phó Đốc sát rồi, chút ít tiền đó cần gì mượn của Phó Đốc sát, nơi này tất cả đều của Phó Đốc sát hết, chúng ta cứ việc chơi là được, Phó Đốc sát không lấy tiền của chúng ta đâu.
.Hàn Nghệ trừng mắt nhìn y, thấy tất cả mọi người đều chờ mong nhìn mình, gật đầu nói:
.- Tiểu Mông nói rất có đạo lý.
.Dương Mông Hạo ha hả nói:
.- Ta đã nói Phó Đốc sát luôn luôn khẳng khái trượng nghĩa.
.Hàn Nghệ cười nói:
.- Là của ta, đương nhiên sẽ không thu tiền các ngươi, nhưng cái duy nhất ở nơi này thuộc về ta, chính là hai mươi cái máy ném bóng, các ngươi cứ tận tình chơi đi.
.Tất cả mọi người đều ngây người.
.Hàn Nghệ lại nói:
.- Hơn nữa, mấy ngày nay ta không có mặt ở trại huấn luyện, thật sự không có cách nào biết được liệu đại đội trưởng có chấp hành tốt chức trách của họ không, vì thế ta tính lần sau trở về, suy xét coi có nên tiến hành một lần khảo hạch đại đội trưởng không, ta cảm thấy gần đây Thôi Hữu Du bọn họ biểu hiện vô cùng tốt.
.- Phó Đốc sát, ngươi có ý gì?
.Uất Trì Tu Tịch nói:
.- Ta là luôn luôn làm rất tốt đấy, ngươi không được làm vậy a!
.Dương Mông Hạo kích động nói:
.- Phó Đốc sát, coi như nể mặt tỷ tỷ của ta, ngươi cũng không thể thay ta đi, ngươi đành lòng phụ tỷ tỷ ta sao.
.- Ử?
.Mọi người đều kinh ngạc nhìn về phía Hàn Nghệ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận