Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 1291: Áp-phích

.Rầm! Rầm rầm! Bịch!
.Một trận loạn hưởng qua đi, chỉ thấy Hàn Nghệ một tay cầm bảng vẽ, một tay vòng ôm Dương Phi Tuyết, nhìn cái giá vẽ bị xe đạp đang đổ ầm không khỏi toát mồ hôi lạnh đầy người.
.- Hàn Nghệ, chàng không sao chứ!
.Dương Phi Tuyết mặt đầy lo lắng nhìn Hàn Nghệ, hai tay sờ sờ cánh tay của Hàn Nghệ.
.Hàn Nghệ thấy nàng không để ý đến bản thân, đầu tiên vẫn là nghĩ đến mình, thật ra cho dù không phải như thế, hắn cũng sẽ không trách cứ Dương Phi Tuyết, hiện giờ trong lòng lại càng cảm động hơn nữa, cười nói: - Cảm ơn nàng.
.- Cảm
.Dương Phi Tuyết ngạc nhiên nhìn Hàn Nghệ.
.Hàn Nghệ khẽ thở dài nói: - Không giấu nàng, thật ra từ nhỏ ra đã có một giấc mộng anh hùng, chỉ mong có một ngày có thể anh hùng cứu mỹ nhân, nhưng nguyện vọng này mãi vẫn chưa thể như ý, cho đến bây giờ, ta cảm thấy mình chính là một đại anh hùng.
.Dương Phi Tuyết ngây ngốc hồi lâu, bỗng nhiên khuôn mặt đỏ lên, xì một tiếng.- Miệng lưỡi giảo hoạt.
.Lại phát hiện mình còn đang bị Hàn Nghệ ôm lấy, lại hết sức ngượng nghịu, cơ thể hơi ngọ nguậy muốn thoát ra.
.Nhưng Hàn Nghệ sao có thể để nàng được như mong muốn, thường nói tập tiếp theo của anh hùng cứu mỹ nhân chắc chắn là lấy thân báo đáp, bỗng nhiên cúi thấp đầu xuống, rất nhanh hôn môi lên môi đỏ mọng của Dương Phi Tuyết.
.Dương Phi Tuyết ngẩn ra, nhất thời thất thần, trái tim thiếu nữ đập loạn thình thịch, đợi nàng bừng tỉnh lại thì làm sao còn ngăn cản được nữa, hai mắt nhẹ nhàng khép lại, để mặc hắn quấn lấy, trong lòng cũng thích đến cực điểm.
.Trôi qua một lúc lâu, Hàn Nghệ mới buông tha Dương Phi Tuyết, cũng không phải hắn thiện lương, mà là nếu tiếp tục như vậy nữa, hắn sợ mình sẽ không kiềm chế nổi, dù sao thì đã rất lâu rồi hắn không nếm mùi vị này, hơn nữa ở phương phụ nữ, khả năng tự khống chế của hắn cũng thật sự là rất bình bình. Sau khi hôn xong, Dương Phi Tuyết mới hậu tri hậu giác, mặt đỏ bừng lên, ngượng ngùng khẽ kêu một tiếng, vùi đầu vào lòng Hàn Nghệ.
.Ôi cưng à, ta tốt bụng tha cho cưng một lần, cưng còn nhào vào ôm ta, thật là khảo nghiệm gian nan a! Hàn Nghệ ôm Dương Phi Tuyết mềm mại như không xương, cơ thể dần dần trưởng thành, chỉ cảm thấy một ngọn lửa đang chạy loạn khắp trong người, bàn tay không kìm được mà trượt xuống.
.- Á!
.Mắt thấy "đồi núi" gần ngay dưới tay, lại nghe thấy Dương Phi Tuyết kêu lên một tiếng, dọa Hàn Nghệ suýt nữa thì cả đời bất lực, chột dạ nhấc bàn tay chuẩn bị phạm tội kia lên.
.- Sao thế? Sao thế?
.- Tranh này!
.Hoá ra Dương Phi Tuyết căn bản cũng không chú ý tới động tác nhỏ của Hàn Nghệ, mà là nàng vừa mở mắt ra, vừa hay nhìn thấy bức tranh trong tay Hàn Nghệ.
.- Tranh!
.Hàn Nghệ thấy Dương Phi Tuyết nhìn chằm chằm vào bức tranh trong tay mình, thầm thở phào một hơi. Lúc nãy hắn thật sự sợ mình nhất thời khó kìm lòng được, sẽ dẫn đến sự phản cảm của Dương Phi Tuyết, thậm chí còn để lại ám ảnh cho Dương Phi Tuyết, sau này sẽ nảy sinh sợ hãi đối với việc này, thầm nhủ, hóa ra là một hiểu lầm, mẹ nó, sau này vẫn phải quang minh chính đại mà sờ, không thể lén lén lút lút thế này, thật là muốn lấy mạng a! Nhưng lại nhấc bảng vẽ trong tay lên, nói: - Thích không?
.Lời còn chưa dứt, Dương Phi Tuyết đã đoạt lấy bảng vẽ trong tay hắn, chỉ thấy trên tranh là một thiếu nữ thanh xuân đang đi xe đạp, vẻ mặt hưng phấn, cười tươi như hoa, nhưng lại có đến chín phần giống với nàng, khẽ cắn môi son hỏi: - Chàng tại sao chàng lại lén vẽ ta?
.Lén? Chẳng trách nàng lái xe đến đâm ta. Hàn Nghệ cười nói: - Không phải ta đã nói sao, nụ cười của nàng là nụ cười đẹp nhất trên đời, ta thường hay nhớ nụ cười của nàng mà đêm không ngủ ngon giấc, chằng biết làm sao, ta chỉ có thể lén vẽ lại nụ cười của nàng, nếu khi nào nhớ nàng là có thể lấy ra xem, bao gồm cả lúc đi nhà xí.
.Dương Phi Tuyết nghe được nửa câu đầu vốn hết sức vui mừng, nhưng nghe đến cuối cùng lập tức mày liễu nhíu lại: - Nhà xí cái gì, thật là buồn nôn. Dừng một chút, nàng lại nói: - Còn nữa, nếu như chàng để tranh này trên người, nếu để người khác nhìn thấy, vậy thì thật xấu hổ, chàng không biết xấu hổ, nhưng ta vẫn biết. Xem ra chỉ có thể để ta bảo quản bức tranh này giúp chàng thôi.
.Hàn Nghệ vốn cũng là muốn đưa cho nàng, để nàng vui vẻ, nhưng chưa từng nghĩ rằng lại để nàng giành mất tiên cơ, buồn bực nói: - Dương lão sư, ở học viện nàng cũng tịch thu đồ của những học sinh đó như vậy sao?
.Dương Phi Tuyết khẽ hừ nói:
.- Học sinh của ta đều là chủ động đưa cho ta, không cần phải ta đi tịch thu.
.Hàn Nghệ lúng túng nói: - Thật là xin lỗi! Ta chưa từng đi học, không biết trong này có chiêu trò.
.Hôm sau!
.Hàn Nghệ đã ngủ một giấc ngon lành, đi vào khuê phòng của Cố Khuynh Thành, mở miệng bèn nói luôn: - Khuynh Thành, hôm nay ta thuộc về cô.
.Cố Khuynh Thành ngẩn ra, thần sắc đau thương cực độ: - Nhưng mà nhưng mà ta muốn ngươi cả đời.
.Ta đệch! Quên mất cô ta là một diễn viên! Hàn Nghệ nhất thời bại lui.- Ka ka ka ka, vui đùa dừng ở đây, hôm nay ta tới làm chính sự.
.Cố Khuynh Thành lại cực kỳ bi thương nói: - Chẳng lẽ trong lòng ngươi ta chỉ là một trò vui đùa sao?
.Con mẹ nó ta trêu ai không được, lại đi trêu Cố Khuynh Thành, ta thật là con mẹ nó tự tìm đường chết a! Hàn Nghệ không thể nói được gì, nhìn Cố Khuynh Thành.
.- Thôi, thôi, ta thật sự không nhẫn tâm trách ngươi. Nói xong, Cố Khuynh Thành thu lại thần sắc, ngồi xuống, đoan trang đứng đắn hỏi: - Chuyện gì?
.Nàng ta đổi tới đổi lui, Hàn Nghệ cũng thật có chút phản ứng không kịp, chần chừ một lát, nói: - Ta đến vẽ chân dung giúp cô.
.- Vẽ chân dung?
.Cố Khuynh Thành sửng sốt, nói: - Tại sao?
.Hàn Nghệ nói: - Đương nhiên là làm tuyên truyền cho Khuynh thành chi luyến a!
.Cố Khuynh Thành hoang mang khó hiểu nói: - Tuyên truyền không phải có Đại Đường nhật báo sao, vì sao còn vẽ chân dung?
.Hàn Nghệ nói: - Chúng ta phải không ngừng đột phá bản thân, phải đổi mới, đây cũng là gốc rễ của chúng ta, cứ dựa vào Đại Đường nhật báo sẽ cho người ta có một kiểu cảm giác nhàm chán, Khuynh thành chi luyến là vở kịch lớn chúng ta đã chuẩn bị mấy năm, cho dù là tuyên truyền cũng phải có hiệu quả chấn động, bởi vậy ta lại dự định sáng tạo ra một kiểu báo mới để làm tuyên truyền. Ta đặt tên cái này là áp-phích!
.- Áp-phích!
.- Ừ!
.Hàn Nghệ gật gật đầu nói:
.- Chính là vẽ nhân vật trong kịch của cô lại, sau đó treo ở bên ngoài làm tuyên truyền.
.Tại sao hắn nóng lòng muốn vẽ chân dung cho Tiêu Vô Y, Nguyên Mẫu Đơn, Dương Phi Tuyết, chính là vì hắn phải vẽ Cố Khuynh Thành, trước tiên ngươi vẽ cho hoàng đế, hoàng hậu, vậy thì cũng thôi đi, dù sao cũng là hoàng đế. Nếu Hàn Nghệ vẽ cho Cố Khuynh Thành, nhưng lại không vẽ cho các nàng, vậy thì bản thân Hàn Nghệ cũng không qua được ải của chính mình, bởi vậy hắn mau chóng vẽ ba vị ái thê trước đã.
.Cố Khuynh Thành e thẹn nói: - Vậy thì ngại quá.
.- Cô sợ cái gì, dù sao cô cũng chỉ hở gần nửa khuôn mặt! Mau đi hóa trang, ồ, còn cả trang phục trong kịch nữa.
.Cố Khuynh Thành nhìn hắn không nói một lời.
.Hàn Nghệ nói: - Cô nhanh lên chút đi, cô biết ta rất bận mà.
.Cố Khuynh Thành nói: - Ngươi còn ngồi đây làm gì?
.Ta không ngồi ở đây thì ngồi ở đâu?
.- Nhưng ngươi lại bảo ta thay y phục.
.- Ặc, cái này phục trang trong kịch tương đối phức tạp, một mình cô sợ là có chỗ không tiện, ta ngồi ở đây, cũng có thể giúp được gì đó.
.- Ngươi muốn nhìn cũng được, nhưng sau khi nhìn rồi sẽ phải cưới ta.
.Vừa dứt lời, chợt nghe cạch một tiếng, chỉ thấy cánh cửa lung lay vài cái, trong phòng nào đâu còn thấy bóng dáng của Hàn Nghệ.
.Cố Khuynh Thành cười khúc khích.- Đồ nhát gan.
.Sau nửa canh giờ, Hàn Nghệ lại quay lại khuê phòng của Cố Khuynh Thành. Lúc này Cố Khuynh Thành đã tháo cái khăn che mặt xuống, thay vào đó là một con phượng hoàng che kín nửa khuôn mặt bên trái, thân mặc một bộ váy Hồ màu trắng, làm nổi bật thân hình đầy đặn lại không mất đường cong cơ thể của nàng ta, hấp dẫn đến cực điểm, một đôi ủng da cao màu vàng nhạt lại tăng thêm vài phần anh khí cho nàng ta, cử chỉ giơ tay nhấc chân toát lên tư thái hiên ngang, khí chất phi phàm, thật là đẹp không gì sánh bằng.
.- Nhìn đủ chưa? Cố Khuynh Thành thấy trong mắt Hàn Nghệ có vài phần si mê, thần sắc có vẻ hơi đắc ý.
.Hàn Nghệ chớp mắt, tâm thần chấn định, mặt không đổi sắc nói: - Cô vội cái gì, ta phải nhìn xem cô có lỗi gì hay không, cô có biết vẽ một tờ áp-phích phải tiêu hao bao nhiêu tinh lực của ta không, ta không muốn vì cái mỏ của phượng hoàng vẽ lệch của cô mà làm cho ta lại phải vẽ một tờ mới cho cô.
.Cố Khuynh Thành hai tay dang ra, phô bày ra thân thể tao nhã, cười nói: - Không biết có chỗ nào làm sai không thế?
.Hàn Nghệ thấy nàng ta mở hai tay ra, bộ ngực cao vút lại càng lồi ra rõ hơn, nói: - Ngoại trừ dễ làm cho người ta phạm tội, còn lại đều tốt!
.Trong mắt Cố Khuynh Thành hiện lên một chút ngượng ngùng, buông hai tay, nhưng miệng lại nói: - Chỉ tiếc ngươi thân là quan viên, không dám hiểu luật mà phạm luật.
.- Cô biết là được!
.Hàn Nghệ dứt lời, hai người đồng thời bật cười.
.Qua một lát, Hàn Nghệ ném trường kiếm trong tay cho Cố Khuynh Thành.
.Cố Khuynh Thành nhận lấy trường kiếm, ngạc nhiên nói: - Ngươi đưa kiếm cho ta làm gì?
.- Đương nhiên là tạo poss a! Chẳng lẽ cho cô phòng dê già à, nếu phòng cũng không phải phòng đến ta, ta đây là chính nhân quân tử.
.Trong lúc nói, Hàn Nghệ, lại bước lên cầm một tấm vải màu vàng nhạt mở ra, nhưng không ngắn, dài gần đến một trượng, bởi vậy phải trực tiếp trải luôn xuống đất, đợi sau khi chuẩn bị xong tất cả, lại ngẩng đầu lên, chỉ thấy Cố Khuynh Thành tay cầm trường kiếm, ngơ ngác nhìn hắn, không khỏi hừ một tiếng, nói: - Cô còn đứng ngây ra đó làm gì?
.Cố Khuynh Thành hỏi: - Phách tư là gì?
.(Từ này trong tiếng Trung phát âm gần giống với từ poss mà Hàn Nghệ vừa nói. Cố Khuynh Thành không biết tiếng Anh nên hiểu thành như vậy)
.- Hả? Ồ, sorry, sorry, suýt nữa thì quên cô vẫn chưa trở thành siêu sao quốc tế! Hàn Nghệ lại nhảy lên, dạy Cố Khuynh Thành tạo ra một kiểu poss.- Giữ yên đấy.
.Cố Khuynh Thành liếc nhìn tấm vải vẽ tranh kia, khóc không ra nước mắt nói: - Ta không kiên trì được lâu như vậy.
.Hàn Nghệ cười nói: - Yên tâm, lát nữa cô mệt rồi thì có thể nghỉ ngơi một chút, nhưng cô phải nhớ giữ tư thế này đấy.
.- Ngươi cũng vẽ nhanh chút đấy.
.- Vậy thì có thể vẽ không đẹp đâu đấy.
.- Vậy thì hay là ngươi vẽ chậm chút đi.
.Một lúc lâu sau! Hàn Nghệ hết sức cẩn thận cuộn tấm vải lên, khẽ thở hắt ra một hơi, nói: - Đại cáo thành công !
.Cố Khuynh Thành xoa xoa cánh tay nói: - Ngươi làm gì, ta còn chưa nhìn kỹ nữa.
.Hàn Nghệ nói: - Cái này vẫn chưa hoàn thành, đợi ta vẽ màu xong rồi cho cô xem. Ta biến trước đây, cô nghỉ ngơi chút đi.
.- Ừ.
.Cố Khuynh Thành đột nhiên ngớ ra, nói: - Đợi đã, không phải ngươi nói hôm nay ngươi thuộc về ta sao.
.- Ngay cả thay y phục cô cũng không cho ta xem, căn bản không thể cho ta cảm giác thuộc về cô, trong lòng ta sớm đã thu hồi câu nói đó rồi.
.Tiếng của Hàn Nghệ đã từ ngoài cửa truyền đến rồi.
.Cố Khuynh Thành khẽ giậm chân, nhỏ giọng mắng: - Vô lại!
Bạn cần đăng nhập để bình luận