Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 788.1: Lực Khổng Khâu.

.Thôi Bình Trọng lập tức nói: - Dừng lại! Ta không tán thành ngươi bỏ Phật xuân tán, hành vi vô liêm sỉ này của ngươi, quả thật là nhân thần cộng phẫn, thiên địa bất dung, vậy mà ngươi còn mặt mũi ở đây lớn tiếng. Nguyên Ưng vỗ ngực nói: - Đây chỉ là ngươi ngu ngốc mất linh, Nguyên Phi ta không thẹn với trời đất, tại sao phải sợ?
.Đúng lúc này, một hạ nhân đi đến, nói: - Lão gia, Nguyên bảo chủ, Nguyên Liệt Hổ công tử và Mẫu Đơn nương tử đã đến.
.Thôi Bình Trọng chỉ nghe vèo một tiếng, quay đầu nhìn lại, Nguyên Ưng đã biến mất rồi, lại đưa mắt nhìn quanh, chỉ nghe tiếng lá trúc xào xạc, cười lớn ha ha nói: - Không thẹn với trời đất, tại sao phải sợ? Trong tiếng cười tràn đầy ý khinh bỉ.
.Trước cửa phòng của Thôi Hồng Lăng, Nguyên Liệt Hổ vẻ mặt lo lắng Độc Cô Vô Nguyệt nhìn ngồi dựa vào cột hành lang, nói: - Vô Nguyệt, ta nghe nói đã mấy đêm rồi ngươi không chợp mắt, ngươi phải chú ý đến thân thể của mình a.
.Tuy nói hoa dung tiều tụy là từ dùng để hình dung về nữ nhân, nhưng dùng với Độc Cô Vô Nguyệt thì cũng không còn gì chuẩn xác hơn, chỉ thấy đôi mắt yêu diễm của y lúc này lại hằn đầy tia máu, sắc mặt tái nhợt, hắn trước nay vẫn chú trọng bề ngoài, tóc đã hơi rối bời, thật là ta nhìn thấy còn thương a!
.- Ta biết rồi!
.Độc Cô Vô Nguyệt gật gật đầu rất khiên cưỡng, nói: - Bên trại huấn luyện nhờ cậy ở ngươi.
.Nguyên Liệt Hổ vội nói: - Chuyện này ngươi cứ yên tâm.
.- Đúng là làm bộ làm tịch! Sớm biết hôm nay, lúc trước ngươi cần gì như vậy.
.Thôi Tập Nhận ở bên cạnh hừ lạnh một tiếng.
.Nguyên Liệt Hổ bất mãn nói: - Tập Nhận, ngươi quá đáng rồi, Vô Nguyệt đã như vậy, ngươi còn không buông tha, đây đâu được coi là quân tử.
.Thôi Tập Nhận hừ nói: - Chẳng lẽ ta nói sai sao? Nhị muội của ta hiện giờ còn nằm trong phòng.
.- Ngươi
.- Đủ rồi!
.Độc Cô Vô Nguyệt ngăn Nguyên Liệt Hổ lại, nói: - Huynh ấy nói không sai, tất cả chuyện này đều là do ta tạo thành.
.Nguyên Liệt Hổ quay sang Thôi Tập Nhận bĩu môi, hừ một tiếng, quay đầu đi.
.Trịnh Thiện Hành, Vương Huyền Đạo nhìn Thôi Tập Nhận, cũng âm thầm lắc đầu.
.Thôi Tập Nhận có oán niệm hết sức lớn đối với Độc Cô Vô Nguyệt, mình coi y là huynh đệ, còn ghép đôi muội muội mình yêu thương nhất cho y, nhưng y lại đổi ý vào phút chót, nếu như là người khác, Thôi Tập Nhận không liều mạng với kẻ đó không được, điểm này thì Thôi Tập Nhận cũng rất giống Hàn Nghệ, ai đụng đến Tiểu Mập, Tiểu Dã thì Hàn Nghệ tuyệt đối sẽ liều mạng với kẻ đó, bất luận là ai. Mấy ngày nay nhân lúc Tiêu Vô Y không biết tung tích, Thôi Tập Nhận cũng châm chọc Độc Cô Vô Nguyệt không ít.
.Nghe thấy một tiếng két, chỉ thấy cửa phòng mở ra, Nguyên Mẫu Đơn và Lư Sư Quái từ bên trong đi ra.
.- Sư Quái! Ngươi thật sự không có cách chữa khỏi bệnh cho Hồng Lăng sao?
.Nguyên Mẫu Đơn nhẹ nhàng khép cửa lại, hốc mắt hơi ửng đỏ, quay sang Lư Sư Quái hỏi.
.Ánh mắt Độc Cô Vô Nguyệt nhìn Lư Sư Quái tràn ngập sự mong đợi.
.Lư Sư Quái thở dài, lắc đầu.
.Nguyên Mẫu Đơn nhíu chặt cặp lông mày kẻ đen, nói: - Nhưng cứ tiếp tục như vậy thì không được, chúng ta nên tìm danh y khác đến trị bệnh cho Hồng Lăng. Dù sao nàng cũng là người buôn bán, nếu ngươi đã không chữa được, vậy thì ta tìm người khác, tuyệt sẽ không ngồi chờ chết.
.Nguyên Liệt Hổ nói: - Cô cô, Sư Quái là đệ nhất danh y hiện nay, huynh ấy còn không chữa được, thì Nói tới đây, gã đột nhiên ngừng lại, lo lắng liếc nhìn Độc Cô Vô Nguyệt, thấy Độc Cô Vô Nguyệt hai mắt ảm đạm, không khỏi rầu rĩ gãi đầu.
.Trịnh Thiện Hành lập tức nói: - Lư huynh tuy rằng y thuật tinh trạm, nhưng y thuật vẫn chưa thể nói là đệ nhất thiên hạ được.
.Vương Huyền Đạo nói: - Không phải là Trịnh huynh nói sư phụ của Lư huynh, Tôn lão tiên sinh chứ.
.Tôn lão tiên sinh mà y nói đến, chính là Dược vương Tôn Mặc, cũng là sư phụ của Lư Sư Quái.
.Lời này vừa nói ra, mấy người đồng thời ngẩn ra.
.Độc Cô Vô Nguyệt khẽ giật mình, lập tức đứng dậy nói: - Không sai, Tôn lão tiên sinh nhất định có cách chữa khỏi bệnh cho Hồng Lăng.
.Nguyên Mẫu Đơn nhíu mày nói: - Nhưng mà Tôn lão tiên sinh vẫn luôn vân du tứ hải ở bên ngoài, bây giờ chúng ta đi đâu tìm ông ấy đây!
.Thôi Tập Nhận kiên quyết nói: - Bất luận Tôn lão tiên sinh ở đâu, ta cũng nhất định phải tìm được lão nhân gia ông ta.
.Lư Sư Quái thấy tình hình cũng khá ổn rồi, vì thế nói: - Ta nhớ sư phụ từng nói, đến khi người già rồi, người sẽ đến Thái Bạch sơn cố cư ẩn thế.
.Độc Cô Vô Nguyệt mừng rỡ, nói: - Vậy thì còn đợi gì nữa, chúng ta đến Thái Bạch sơn mời Tôn lão tiên sinh xuất núi.
.Thôi Tập Nhận hừ nói: - Ngươi dựa vào gì bảo Tôn lão tiên sinh xuất núi?
.Độc Cô Vô Nguyệt ngẩn người, lại nhìn về phía Lư Sư Quái.
.Lư Sư Quái nói: - Tính ra, sư phụ ta cũng đã hơn tám mươi tuổi rồi, xuất núi một chuyến e là không tiện, hơn nữa bệnh của Hồng Lăng cũng không thể kéo dài thêm nữa, ta thấy hay là đưa Hồng Lăng đi cùng đi.
.- Ta đi cùng các ngươi!
.Thôi Bình Trọng đã đi tới.
.- Tam thúc!
.Đám người Nguyên Liệt Hổ khẩn trương hành lễ.
.Thôi Tập Nhận liếc xéo mắt, nói:
.- Chuyện này thì không dám làm phiền đến cha, con sẽ đích thân đưa tiểu muội đi. Vì Thôi Bình Trọng biết chân tướng của sự tình, đi hay không cũng chẳng sao, nhưng điều khiến Thôi Tập Nhận kinh ngạc là, thông thường với tình huống kiểu này, Thôi Bình Trọng sẽ không đi.
.Thôi Bình trọng nói: - Hồng Lăng là con gái của ta, đâu có lý làm phiền, đây đều là việc ta nên làm.
.Thôi Tập Nhận sửng sốt, dường như đang nói, đây đây là cha ta sao?
.Trịnh Thiện Hành dù sao cũng là người tâm địa thiện lương không muốn nhìn thấy Độc Cô Vô Nguyệt chịu giày vò như vậy, nói: - Việc này không nên chậm trễ, hôm nay chúng ta hãy xuất phát thôi.
.Độc Cô Vô Nguyệt gật đầu luôn.
.Nguyên Liệt Hổ đột nhiên nói: - Ồ, sao không thấy nữ ma đầu kia, lẽ nào cô ta không biết chuyện này sao?
.Thôi Tập Nhận nói cho có lệ: - Mấy ngày trước cô ta luôn ở đây, hai ngày nay vừa mới về.
.- Không có cô ta cũng tốt!
.Nguyên Liệt Hổ gật gật đầu, đột nhiên lại quay sang Thôi Bình Trọng nói: - Tam thúc, thúc có nhìn thấy cha cháu không?
.Trịnh Thiện Hành đột nhiên nói:
.- Nguyên thúc thúc luôn ở đây a!
.Nguyên Mẫu Đơn nghe thấy vậy liền bùng lửa giận.
.Thôi Bình Trọng thấy không giấu được, vì thế nói: - Lúc nãy cha cháu còn ở cùng với ta, nhưng cũng không biết vì sao, ông ta vừa nghe nói các người đến là lập tức chạy đi.
.Diễn xuất cũng hết sức tài tình, ông ta sợ Nguyên Mẫu Đơn xấu hổ, cho nên làm như mình không hiểu.
.Tên khốn khiếp này!
.Nguyên Mẫu Đơn thầm mắng một câu.
.Nguyên Liệt Hổ dè dặt nói với Nguyên Mẫu Đơn: - Cô cô! Có phải là cha lại làm chuyện có lỗi với cô rồi không?
.Chuyện này căn bản là không cần nghĩ!
.Nguyên Mẫu Đơn cố nén cơn giận, cười nhạt nói: - Không biết ngươi hỏi chuyện nào?
.Nguyên Liệt Hổ ngượng ngùng cười, không lên tiếng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận