Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 242.1: Thật sự có mỹ nữ!.

.Những năm này không có báo giấy, không có radio, càng không nói tới internet, tất cả các tin tức đều phải dựa vào miệng để lan truyền.
.Cũng chính bởi vì vậy, Hàn Nghệ mới cố tạo ra thanh thế, dẫn tới dân chúng vây xem, lại cố ý không diễn ba ngày, kỳ thật cho dù ngày mai là ngày phụ nữ thì cũng không có vấn đề gì, bởi vì tất cả đã sớm chuẩn bị tốt, không phải là ý tưởng đột phát, nhưng Hàn Nghệ cần thời gian để tuyên truyền.
.Nhìn từ kết quả có thể thấy, lần này tuyên truyền của Hàn Nghệ lấy được thành công
.Lúc này mất bao nhiêu sức lực, tin tức truyền trong thành Trường An mới huyên náo.
.Một đồn mười, mười truyền trăm, bảo sao biết vậy, kết quả là, máy dệt vải Tinh Tinh tồn tại giống như thần thoại, thứ nhất nói máy dệt vải Tinh Tinh một ngày có thể dệt ra hai mươi trượng vải, thứ hai nói máy dệt vải Tinh Tinh dệt vải khéo léo tinh xảo, thay đổi liên tục thiếu chút nữa biến nó thành Transformers.
.Tóm lại là truyền đi vô cùng kì diệu.
.Ngay cả Hàn Nghệ nghe xong cũng dở khóc dở cười.
.Nhưng dù nói thế nào, máy dệt vải Tinh Tinh vẫn nổi danh Trường An, gần như mỗi nhà đều biết, bởi vậy có thể thấy được vĩnh viễn không thể coi thường một thời đại không có internet.
.Tuy nhiên đối với Hàn Nghệ mà nói, những thứ này đều là hư vô, thứ hắn để ý vẫn là có phụ nữ đến Phượng Phi Lâu hay không.
.Chuyện này không đơn thuần là trải đường cho phụ nữ tới xem kịch, hơn nữa hắn muốn mượn chuyện này nâng cao địa vị xã hội của mình, làm đệm cho tương lai vào triều làm quan của hắn. Dù sao địa vị bây giờ của hắn ti tiện, nếu lúc này hắn vào triều làm quan nhất định sẽ rước lấy lời dị nghị, nhưng nếu hắn được lòng dân, như vậy tất cả sẽ là nước chảy thành sông, trận chiến này đối với hắn mà nói cũng rất quan trọng.
.Không chỉ có hắn, gần như rất cả mọi người đều rất trông chờ, bởi vì đây cũng là một loại khiêu chiến với truyền thống.
.Phụ nữ kết về kết đội vào trong Bình Khang Lý, đây là chuyện trước đây không thể tưởng tượng được.
.Nếu lúc đó không có phụ nữ tới, vậy thì trở thành trò cười lớn rồi.
.Nhưng Hàn Nghệ vẫn vô cùng tin tưởng chuyện này.
.Ngày hôm sau Trưởng Tôn Vô Kỵ bảo toàn bộ quan viên bộ Công tới Phượng Phi Lâu, một là để bọn họ đến học tập hình thức sản xuất dây chuyền, hai là chuyện thương thảo mua bán máy dệt vải với Hàn Nghệ.
.Bởi vì hiện giờ kinh tế vô cùng đơn giản, chính vì kinh tế nông nghiệp cá thể nên Đại Đường thậm chí còn hạn chế dân chúng không cho phép di chuyển, cũng chính bởi vậy mà luật buôn bán triều Đường cũng vô cùng đơn giản. Dù sao cũng phải nói hạn chế chính là hạn chế, cho nên Hàn Nghệ mới không bán máy dệt vải trước, triều đình cũng không nghĩ quá nhiều, rất khó để vượt qua luật pháp, bình thường đều là sau khi xảy ra chuyện luật pháp mới đuổi theo.
.Nhưng Trưởng Tôn Vô Kỵ vẫn cho rằng chuyện này có thể thử một lần, cho nên quan viên bộ Công tới đây chủ yếu là tiến hành kiểm tra vải được dệt ra từ máy dệt vải, nhìn xem kích thước có đúng không, cùng với việc hỏi thăm về kế hoạch giúp đỡ người nghèo.
.Về việc vải vóc dài bao nhiêu, việc này trong thời gian ngắn triều đình không thể quyết định được, nhất định phải thông qua thương lượng, cho nên Hàn Nghệ hiện giờ bán máy dệt vải ra chỉ có thể bán loại nhỏ, không thể bán kích thước khác.
.Sau khi kiểm tra xong vải vóc, quan viên bộ Công chính thước đưa công văn ra, cho phép Hàn Nghệ bán máy dệt vải, nhưng tiền thuế thì vẫn phải nộp.
.Về tiền lương, Phượng Phi Lâu vô cùng có tính người, tất cả công nhân được giúp đỡ đều thống nhất trả lương, hơn nữa còn bao ăn bao ở, chuyện này ở hiện đại mà nói là quyền lợi tốt nhất, ít nhất không có bất cứ áp lực nào.
.Chuyện này kì thật đã nằm trong dự liệu của Hàn Nghệ, đã có chuẩn bị trước, thế nên căn bản hắn cũng không vì thế mà lo lắng. Mộc Phường vẫn luôn tuyển người, mà hiện giờ thức ăn của thợ mộc cũng là tốt nhất, bữa nào cũng có thịt, những người thợ mộc này thấy ông chủ của mình khẳng khái như vậy, đều bạt mạng làm việc.
.Hàn Nghệ trong vòng ba ngày gần như đều chờ trong xưởng mộc, việc lớn việc nhỏ bên ngoài đều giao cho Lưu Nga, đến buổi tối sẽ giúp bọn Tiểu Mập tập luyện tiểu phẩm một lát, thuận tiện trêu đùa Mộng Nhi các nàng, cũng rất thư giãn thoải mái.
.Ngàn trông vạn mong, ngày này cuối cùng cũng tới.
.Lúc này trời mới chỉ tờ mờ sáng, Hàn Nghệ, Hùng Đệ, Tiểu Dã, Đỗ Tổ Hoa đã chạy bộ trở về.
.- Ai ôi! !!, ôi ôi, mệt chết mất, mệt chết mất.
.Hùng Đệ gần hư là từ cửa sân leo đến bàn đá ở giữa, sau đó cả người nằm rạp trên bàn, híp đôi mắt nhỏ, miệng vẫn cứ không ngừng kêu khổ.
.Hàn Nghệ đau đầu không ngừng nói: - Ta nói Tiểu Mập này, đệ có thể đổi lời kịch khác được không, mỗi lần chạy bộ về là lại có bộ dạng này, đệ nhìn Hoa Tử đi, chạy với chúng ta mấy lần, một câu oán giận cũng không có, đây mới là tố chất cần có của diễn viên, phải chịu được khổ cực, hiểu chưa?
.- Cũng không có mà. Đỗ Tổ Hoa gãi đầu nói, nhưng khuôn mặt ngây ngô đã tràn đầy vui vẻ.
.Mà Tiểu Dã vốn không che dấu được, nhìn Tiểu Mập mệt nhọc gục xuống, vui tươi hớn hở mỉm cười.
.Hùng Đệ ấm ức nói: - Ta cũng không nói không chạy, chỉ là ta thực sự cảm thấy mệt.
.- Được rồi, được rồi, coi như ta sợ đệ rồi, được chưa.
.Hàn Nghệ nhìn vẻ mặt của y, không đành lòng nói y nữa.
.- Mọi người chạy bộ về rồi à.
.Một phụ nhân thùy mị thướt tha từ trong một gian phòng đi ra.
.Hàn Nghệ quay đầu lại nhìn, ai ôi một tiếng: - A? Vị mỹ nữ này từ đâu ra vậy?
.Vị phu nhân kia đỏ mặt, không khỏi lườm Hàn Nghệ một cái.
.Hùng Đệ có vẻ hơi nghi ngờ nói: - Hàn đại ca, ngươi sao vậy? Đây không phải là Lưu tỷ sao?
.Vị phu nhân này đúng là Lưu Nga, chẳng qua hôm nay nàng ăn mặc hết sức đoan trang long trọng, bộ quần áo dài màu xanh đậm, làn nổi bật dáng người đẫy đà mà không làm mất đi đường cong, mái tóc đen được búi cao, lộ ra cần cổ trắng nõn được chăm sóc vô cùng tốt, nàng cài trâm ngọc, nhìn vô cùng cao quý.
.Tên mập này một chút hài hước cũng không có, sao có thể diễn kịch, ta thật sự là rất giỏi. Hàn Nghệ ra vẻ ngạc nhiên nói: - Lưu tỷ? Oa! Hôm nay tỷ muốn đi xem mắt sao?
.Lưu Nga hứ một tiếng, nói: - Ngươi nói bậy chuyện gì đấy, ta đã một bó tuổi như vậy rồi, xem mắt cái gì nữa.
.Trong mắt Hàn Nghệ mang theo ý cười, ngoài miệng lại nói: - Nghe tỷ nói kìa, ta thấy tỷ cùng lắm hai lăm hai sáu mà thôi, Hoa Tử, ngươi nói có đúng không?
.Đổ Tổ Hoa gật đầu, nhưng hai vai vẫn thẳng, những lời nói mắt y có mù mới dám nói ra.
.Hàn Nghệ không dám hỏi Tiểu Mập, bởi vì Tiểu Mập ngây ngô, có trời mới biết y sẽ nói gì, mà lời nói của Tiểu Dã, cậu ta là một người thành thật, không biết nói những lời hay, hơn nữa Đỗ Tổ Hoa còn khá thông minh.
.- Ngươi toàn nói bậy bạ thôi.
.Tuy nói như thế, nhưng trên khuôn mặt Lưu Nga lại vô cùng vui mừng, phụ nữ ai chả thích nghe lời hay.
.Người sáng suốt đều nhìn ra hôm nay Lưu Nga ăn mặc rất tỉ mỉ, dù sao cũng xuất thân từ cung nữ, tuy rằng lớn tuổi nhưng nhan sắc vẫn còn, chỉ cần biết cách ăn mặc một chút thì thật thùy mị thướt tha. Trước lồi sau lõm, là đối tượng đáng để yy (tưởng tượng) nhất cho những ai thích phụ nữ thành thục.
.Hàn Nghệ ha hả nói: - Lưu tỷ, hiện giờ tỷ đang là tuổi đẹp nhất, đi xem mắt cũng rất bình thường, sao phải thẹn thùng, có muốn ta giúp tỷ một tay không, xem xét một vị lang quân như ý.
.Lời càng nói ra càng thái quá, khuôn mặt Lưu Nga trở nên đỏ bừng, xua tay nói: - Đi đi đi, miệng ngươi tích chút đức đi. Sáng sớm tinh mơ mà đã ở đây nói hươu nói vượn rồi.
.Hàn Nghệ cười một tiếng, nói: - Lưu tỷ, tỷ nói sai rồi, vẻ đẹp của phụ nữ không phải đến từ thanh xuân, mà là sự tự tin, phụ nữ tự tin sẽ là người đẹp nhất. Hơn nữa tuổi tỷ cũng không lớn, phải dám theo đuổi tình yêu của mình, lời kịch của chúng ta không phải nói về phương diện này sao, tỷ hẳn nên là tấm gương mới đúng ---- này này này, tỷ đi đâu vậy?
.Lưu Nga sao có thể chống đỡ nổi mấy lời trêu chọc của Hàn Nghệ, vội vàng bước nhanh rời đi. Hôm nay nàng có rất nhiều chuyện phải làm đấy.
.Cô nàng xuất thân cung nữ này da mặt thật sự mỏng. Hàn Nghệ lắc đầu, chợt nghe thấy mấy tiếng cười khanh khách, quay đầu lại nhìn, thấy hai người Mộng Nhi và Mộng Đình đang trốn trong một góc, cười đến vui vẻ. Thấy Hàn Nghệ nhìn, hai nàng vội vàng đi ra, cố nhịn cười, nhìn Hàn Nghệ.
.Lại có hai người tới cửa, Hàn Nghệ cười ha hả nói: - Sáng sớm tinh mơ đã ném mị nhãn với ta, các cô đã suy nghĩ hậu quả chưa?
.Mộng Đình hừ nhẹ nói: - Ai ném mị nhãn với ngươi, thật sự không biết xấu hổ.
.Mộng Nhi cũng không yếu thế, trêu ghẹo nói: - Tiểu Nghệ ca, ngươi không coi trọng Lưu Tỷ chúng ta nha.
.- Á?
.Hùng Đệ vô cùng khiếp sợ, đôi tay của Tiểu Mập đã che miệng y.
.Hàn Nghệ buồn bực nói: - Ta nói này Tiểu Mập, đệ phải khoa trương như vậy sao. Ta nói đệ cũng không tin, các nàng nói đệ lại tin, đệ rốt cuộc là người bên nào vậy?
.Mộng Nhi nói: - Tiểu Mập đương nhiên là người bên chúng ta.
.- Còn cả cô nữa Mộng Nhi. Hàn Nghệ giả bộ nghiêm túc nói: - Ta nói các cô nha, thật sự là suy nghĩ không thuần khiết, tuy nhiên niệm tình các cô đang trong thời gian hoài xuân, ta sẽ không so đo. Nhưng Tiểu Mập các đệ phải nhớ kỹ, làm một người đàn ông, đừng bao giờ keo kiệt lời khen ngợi với một người phụ nữ, cử chỉ của quân tử, đặc biệt là đối với một người phụ nữ ở tuổi này như Lưu tỷ càng cần chúng ta phải khen ngợi, như vậy nàng mới có thể tự tin, chúng ta là người một nhà phải ủng hộ nàng. Mộng Nhi, Mộng Đình, bình thường khi ta khen các cô, các cô đều vui vẻ, hiện tại ta khen Lưu tỷ, các cô lại như vậy, thật sự là rất ích kỉ.
.Mộng Đình nói: - Ngươi bình thường đâu có khen chúng ta, hơn phân nửa đều giễu cợt chúng ta.
.- Vậy sao? Hàn Nghệ sửng sốt.
.Hùng Đệ, Tiểu Dã đều gật đầu.
.Vẻ mặt của Mộng Nhi cũng oan ức, nói: - Tiểu Nghệ ca, ta chỉ nói một chút mà thôi, đâu cần ngươi nói nghiêm trọng như vậy.
.Hùng Đệ bỗng nhiên nói: - Hàn đại ca, ta trước kia cũng chưa từng thấy ngươi khen đại tỷ.
.Hàn Nghệ tức giận nói: - Đại tỷ ngươi tự tin như vậy, còn cần ta phải khen sao.
.Trong lòng lại nghĩ, ta khen rồi mà, nói nàng là tiên nữ, còn muốn ta khen thế nào nữa, tuy rằng nàng cũng không thích nghe. Hắn lại nói: - Các ngươi chớ khinh thường, đây cũng không phải là việc nhỏ, đả kích tự tin của một người phụ nữ, chuyện này có tính chất hủy diệt đấy.
.Nghiêm trọng như vậy sao? Mộng Nhi phủi miệng nói: - Sau này chúng ta không nói nữa là được.
.Hàn Nghệ lắc đầu nói: - Cũng không phải, khụ khụ, kỳ thật một người đàn ông cũng có thời điểm yếu đuối, cũng cần phụ nữ ca ngợi, nếu các cô mỗi ngày đều nói ta đẹp trai, ta sẽ vô cùng tự tin.
.Một Đình phốc một tiếng, bật cười.
.Hàn Nghệ rất nghiêm túc nói: - Mộng Đình, cô có ý gì?
.Mộng Đình thẹn thùng nói: - Tiểu Nghệ ca, chúng ta không thể nói chuyện trái lương tâm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận