Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 1311: Có chút thái quá

.Kỳ thật chỉ cần Trần Thạc Chân không quay lại nghề cũ, đừng nói năm ngàn quan, cho dù một vạn quan, Hàn Nghệ cũng sẽ không do dự một khắc, chỉ dựa vào trước đây Trần Thạc Chân xả thân cứu hắn một mạng, nhiều tiền hơn nữa cũng không hồi báo được.
.Nhưng dù là như thế, vẫn không đổi được một bữa cơm rau của Trần Thạc Chân, sau khi trao đổi xong, Hàn Nghệ hết sức thức thời rời đi.
.Nhưng Hàn Nghệ cũng không trở lại trong thành, bởi vì chuyện liên quan đến Học viện Chiêu Nghi, mặc dù không phải quá khó, nhưng dù sao cũng dính dáng đến số đông người, Binh Bộ vẫn phải tốn một chút thời gian để điều tra, phỏng chừng vẫn phải qua vài ngày mới có thể chính thức tuyên bố với bên ngoài, mà đội thuyền cũng đã xuôi nam, bởi vậy gần đây ngược lại Hàn Nghệ cũng rất rảnh rỗi, vì thế hắn đến hầm trú ẩn của Vương Huyên ở.
.Kỳ thật trong lúc vô tình, hầm trú ẩn này đã trở thành nơi thư giãn cho Hàn Nghệ, thế ngoại đào nguyên, ngâm trong suối nước nóng, nghe tiếng hát tuyệt vời kia của Vương Huyên khiến Hàn Nghệ cảm thấy hết sức nhẹ nhõm, mệt mỏi trên người cũng dần dần tan biến.
.Hát xong một bài, Vương Huyên hơi liếc nhìn Hàn Nghệ, nhưng trong ánh mắt lại có một chút căng thẳng.
.Nhưng đợi hồi lâu cũng không thấy Hàn Nghệ đáp lại.
.Cuối cùng Vương Huyên không kìm nén được, hỏi: - Chẳng lẽ ngươi không có gì muốn nói sao?
.Hàn Nghệ ngẩn ra, nói: - Cũng tạm được! Trong lòng lại nghĩ, trước đây nếu ngày ngày cô hát cho hoàng đế nghe, đoán chừng hiện giờ cô sẽ không ngồi ở đây rồi.
.Vậy nhưng, câu trả lời có lệ hiện giờ lại khiến Vương Huyên thở phào một hơi, ít nhất Hàn Nghệ không có cằn nhằn nàng ta, vậy là được rồi.
.Hàn Nghệ lại nói: - Tuy nhiên cô vẫn phải kiên trì luyện tập phát âm, thay đổi giọng nói là bước đầu tiên cô ra ngoài.
.- Ra ngoài?
.Vương Huyên đột nhiên không kìm được thấp giọng lẩm bẩm một câu, lại hơi cúi đầu xuống, hai đầu lông mày lộ ra vẻ cô đơn.
.Hàn Nghệ cũng không có nghe thấy, thấy đối phương không hề đáp lại, quay đầu lại đi, hỏi: - Sao thế?
.Vương Huyên ngẩn ra, theo bản năng nhìn phía Hàn Nghệ, nhưng thấy bờ vai trần kia, không khỏi hai má lại lộ ra nét ửng đỏ, khẩn trương quay đầu lại, ngập ngừng, một lúc sau mới nói: - Hàn Nghệ, ta có thể xin ngươi muốn chuyện không?
.Hàn Nghệ hơi sững sờ, nói: - Chuyện gì?
.Vương Huyên có chút thấp thỏm nói: - Ta ta muốn ra ngoài đi dạo.
.Tiếng nàng ta như muỗi kêu, Hàn Nghệ nhất thời chưa nghe rõ ràng, liền hỏi: - Cô nói cái gì?
.Vương Huyên lập tức lắc đầu nói: - Không không nói gì cả.
.Hàn Nghệ cười nói: - Cái gì mà không có gì, cô có yêu cầu gì cứ nói thẳng là được, dù sao ta cũng chỉ là nghe mà thôi.
.Vương Huyên ngẫm lại cũng đúng, lại nói:
.- Lúc nãy thật sự ngươi không nghe rõ?
.Hàn Nghệ bực mình nói: - Cô nam quả nữ, ta cần phải giả vờ sao.
.Vương huyên chần chừ một chút, nói: - Ta muốn ra ngoài đi dạo.
.- Hả?
.Hàn Nghệ quay đầu lại nhìn Vương Huyên, dường như có vẻ hơi kinh ngạc.
.Vương Huyên vốn không phải người nhát gan, hơn nữa trước đây quen sai bảo người khác, trong một khoảng thời gian dài từ "thỉnh cầu" này trong lòng nàng ta đều là ý nghĩa "sai bảo", chỉ là bây giờ nàng ta quá rõ hoàn cảnh của nàng ta, ra ngoài đối với nàng ta mà nói là một việc xa xỉ cỡ nào, bởi vì có thể liên lụy không ít người, bởi vậy bản thân nàng ta cũng cảm giác yêu cần này của mình hơi quá đáng, nhưng nếu đã nói ra khỏi miệng rồi, vậy nàng ta cũng không sợ nữa, Hàn Nghệ ngươi không đồng ý là được rồi, nói: - Ta muốn ra ngoài đi dạo, ngắm bầu trời một chút.
.Hàn Nghệ ngẩn người, cảm thấy có chút bất ngờ với câu trả lời này.
.Vương Huyên lại nói: - Nếu không được, vậy thì thôi.
.Đúng a! Nàng ta quanh năm nhốt trong sơn động không thấy bầu trời, cũng không có một ai tán gẫu với nàng ta, cho dù nàng ta kiên nhẫn chịu đựng cô đơn đến mức nào, chỉ sợ cũng có ngày thấy phiền chán, nhưng đừng có giở chứng nữa, ta đã tốn không ít nỗ lực để cải tạo nàng ta. Hàn Nghệ trầm ngâm hồi lâu, nói: - Hôm nay trời vẫn còn sáng, sợ là không được, nếu như cô thật sự muốn ra ngoài đi dạo, cũng chỉ có thể ra ngoài vào buổi tối.
.Vương Huyên vốn tưởng rằng Hàn Nghệ chắc chắn sẽ không đồng ý, việc này quá nguy hiểm, nhưng hiện giờ thấy Hàn Nghệ chẳng suy nghĩ gì nhiều đã đồng ý, không khỏi cảm thấy hết sức kinh ngạc: - Ngươi ngươi đồng ý sao?
.- Ừ.
.Sau khi xác nhận lại ba lần nữa, Vương Huyên tức thì hết sức mừng rỡ, vui sướng gật đầu cái rụp.
.Sau khi ra khỏi suối nước nóng, Hàn Nghệ lập tức căn dặn người ở bên ngoài thăm dò xung quanh một chút, xem xem có người hay không, nhưng ở rừng núi hoang vắng này, trong tình huống thông thường sẽ không có người, huống hồ là buổi tối.
.Canh hai.
.Sau hơn ba năm, cuối cùng Vương Huyên cũng có thể lại nhìn thấy bầu trời. Lúc cửa động vừa mới mở ra, nàng ta còn dừng lại đứng trước cửa một chút, sau đó mới nhẹ nhàng bước ra khỏi cửa động, đến khi ra đến cửa động, ánh trăng chiếu trước người nàng ta, nàng ta không khỏi ngẩng đầu lên, đón ánh trăng kia chiếu xuống, đồng thời hít một hơi thật sâu, hai mắt khẽ khép lại.
.Hàn Nghệ đều nhìn thấy trong mắt, trong lòng thầm thở dài, cũng ngửa đầu lên nhìn bầu trời đêm, tối nay tuy trăng sáng sao thưa, nhưng cảnh sắc xung quanh làm nền, ánh trăng cũng hết sức mê người.
.Trôi qua một hồi lâu, Hàn Nghệ thấy Vương Huyên ở bên cạnh không có một chút động tĩnh gì, quay đầu lại nhìn, không khỏi ngẩn người, chỉ thấy một giọt nước mắt trong suốt chảy xuống trên gương mặt trắng muốt như tuyết kia, ánh trăng bàng bạc chiếu lên gương mặt nàng ta, mang một vẻ đẹp tuyệt thế.
.Hàn Nghệ ngẩn ra: - Này! Ngắm trăng sáng mà thôi, không đến mức kích động như vậy chứ.
.Vương Huyên ngẩn người, vội vàng lau mặt một cái, dường như cũng phát giác mình rơi lệ.- Đi thôi!
.Nói xong liền cúi đầu đi về phía trước, nhưng chưa đi được hai bước, chân chợt vấp một cái, nghe thấy một tiếng "ai ôi", thân mình nhào về phía trước.
.May mà Hàn Nghệ tay mắt lanh lẹ, giữ nàng ta lại.- Cô cẩn thận một chút a!
.Vương Huyên ổn định lại thân hình, chợt thấy bị Hàn Nghệ ôm lấy, theo bản năng liền đẩy ra Hàn Nghệ, lạnh lùng lườm, quát: - Ngươi làm gì hả? Hoàng hậu uy nghiêm dưới sự phụ trợ của ánh trăng càng lộ vẻ hàn khí bức người. Kỳ thật nàng ta đã dần dần chấp nhận thân phận hiện tại của mình, nhưng địa vị dễ đổi, bản tính khó rời, trong tiềm thức của nàng ta, vẫn là người hết sức truyền thống, bởi vậy thỉnh thoảng nàng ta sẽ lại trở về là Vương hoàng hậu thịnh khí lăng nhân kia.
.Hàn Nghệ oa một tiếng nói: - Ta có lòng tốt đỡ cô, cô còn cho ta xem sắc mặt.
.Vương Huyên cũng phản ứng lại, lập tức vẻ mặt quẫn bách, làn da hơn cả tuyết xuất hiện một quầng đỏ ửng, giống như bị cháy nắng mặt trời vậy, giọng lí nhí như tiếng muỗi kêu, nói: - Xin lỗi, ta
.Xin lỗi đối với nàng ta mà nói luôn khó khăn như vậy.
.Hàn Nghệ cũng sẽ không so đo những chuyện này với nàng ta, cười nói: - Xin lỗi thì không cần thiết, đi chậm một chút là được rồi, tránh cho ta cứ bị cô lợi dụng.
.Vương Huyên lại càng xấu hổ không ngừng, không để ý đến nữa, lại men theo đường núi đi lên núi, nhưng lại hết sức cẩn thận, với tình hình trước mắt của nàng ta, cũng chỉ có thể đi lên núi, dưới núi thì nàng ta không dám đi.
.- Chỉ tiếc hôm nay trời đông giá rét, không nhìn thấy hoa tươi khắp nơi. Vương Huyên nhìn xung quanh, tuy bốn phía căn bản đều tối đen một màu, nhưng trong mắt nàng ta lại dường như có thể nhìn thấy tất cả.
.Đêm hôm khuya khoắt này, cho dù là xuân hạ đi nữa, bây giờ cô cũng không nhìn thấy a! Hàn Nghệ cười nói: - Cô cũng thích hoa à!
.Vương Huyên gật gật đầu, nói: - Phu nhân ngươi cũng thích hoa?
.Trong mắt Hàn Nghệ hiện lên một chút xấu hổ, Tiêu Vô Y cũng không quan tâm những thứ này, Nguyên Mẫu Đơn thì rất thích hoa, gật gật đầu ừm một tiếng.
.Vương Huyên lại hỏi: - Ngươi nhất định rất thích phu nhân ngươi nhỉ?
.Đi ra bên ngoài, dường như nàng ta hết sức vui vẻ, ngữ điệu cũng trở nên nhẹ nhàng vui vẻ hẳn lên.
.- Đương nhiên là vậy, không thì nàng ấy cũng sẽ không trở thành phu nhân của ta. Câu hỏi này, ngược lại Hàn Nghệ trả lời hết sức kiên định.
.Vương Huyên nghe vậy, thần sắc có vẻ hơi ảm đạm, lẩm bẩm:
.- Cũng không biết bệ hạ có từng thích thê tử ta đây hay không, chỉ sợ là không thích ta.
.Hàn Nghệ nghe giọng nói của nàng ta, căn bản không giống như một oán phụ vườn không nhà trống, ngược lại còn giống như một thiếu nữ ngây thơ hồn nhiên, nghĩ bụng, nàng ta sẽ không phải là vẫn chưa từng nếm mùi vị của tình yêu đấy chứ. Nói: - Ta cho rằng trước tiên cô nên hỏi bản thân mình, có thích bệ hạ hay không.
.- Ta đương nhiên
.Lời này vừa mới nói ra, Vương Huyên lại trở nên hơi chần chừ, không khỏi xấu hổ liếc nhìn Hàn Nghệ.
.Nói dối cũng không biết nói, cô như thế này làm sao đấu với Võ Mị Nương a! Hàn Nghệ cười, nói: - Được rồi! Hiện giờ cô ngắm trăng một lần đã kích động rơi nước mắt, chuyện tình tình ái ái này thì đừng nghĩ tiếp nữa.
.- Đúng thế, hiện giờ ngay cả ngắm trăng một lần cũng không dễ dàng, ta đâu có tư cách yêu cầu xa vời quá nhiều.
.Vương Huyên không khỏi cười buồn bã, nói: - Không giấu ngươi, ta chưa từng biết thì ra trời đêm lại đẹp như vậy, hai mươi năm nay ta sống cũng thật uổng phí rồi.
.Hàn Nghệ nói: - Không phải không biết, mà là mất đi rồi mới biết quý trọng, nếu như cô hỏi ta, ta chỉ cảm thấy trời đêm hôm nay rất bình thường, bởi vì ta có thể nhìn thấy trời đêm đẹp hơn nữa.
.Vương Huyên nghe vậy cười: - Một câu nói này của ngươi cũng khiến ta hiểu được một đạo lý.
.Hàn Nghệ hỏi: - Đạo lý gì?
.- Được làm vua thua làm giặc. Khóe miệng Vương Huyên hơi lộ ra một nụ cười khổ. Không lâu trước đó, trong mắt nàng ta, Hàn Nghệ chẳng có gì khác biệt so với tôi tớ, nhưng còn hiện giờ
.Phủ Thái úy!
.Cộc cộc cộc!
.Cộc cộc cộc!
.- Giờ đã là lúc nào rồi? Ai đấy!
.- Là ta!
.Ngoài cửa chỉ truyền đến một giọng thấp.
.Còn chưa dứt lời đã nghe thấy tiếng bước chân trong cừa trở nên gấp gáp, lại nghe thấy một tiếng "két", cửa phủ mở ra, chỉ thấy một tôi tớ thò người ra ngoài, đến khi nhìn rõ người ngoài cửa, vội nói: - Đường Thượng thư, mau mau mời vào.
.Người tới chính là Đường Lâm.
.Đường Lâm nhanh chóng vào bên trong cánh cửa, nói: - Thái úy đâu?
.- Lão gia đã nghỉ ngơi rồi.
.- Ngươi đi bẩm báo, cứ nói ta có chuyện quan trọng muốn gặp ông ấy.
.- Vâng vâng vâng!
.Tôi tớ kia thấy Đường Lâm sắc mặt gấp gáp, nào dám chậm trễ, vội vàng liền chạy đi thông báo.
.Sau một nén nhang.
.Trong hậu đường.
.Trưởng Tôn Vô Kỵ khoác áo ngủ thật dày, mắt còn chưa mở ra, vẻ mặt hoang mang nói với Đường Lâm: - Xảy ra chuyện gì thế?
.Đường Lâm kích động nói: - Thái úy, cơ hội của chúng ta đến rồi.
.Trưởng Tôn Vô Kỵ chớp chớp mắt, cũng đã tỉnh táo không ít, nhưng lại càng hoang mang hơn, nói: - Cơ hội gì đến rồi?
.Đường Lâm nói: - Trước đây không lâu, Trương Duệ Sách trong lúc vô ý đã biết được, Lý Nghĩa Phủ sai khiến Đại Lý Tự Thừa Tất Chính Nghĩa đưa một phạm phụ đến nhà y.
.- Phạm phụ? Trưởng Tôn Vô Kỵ ngẩn người, lúng túng nói: - Tại sao Lý Nghĩa Phủ phải làm như vậy?
.Đường Lâm nói: - Nguyên nhân cụ thể cũng chưa rõ, nhưng Trương Duệ Sách nói phạm phụ Thuần thị kia chính là nhân sĩ Lạc Dương, chỉ vì chịu tội liên đới của trượng phu, bởi vậy nhốt trong Đại Lý Tự, không hề có một chút quan hệ với Lý Nghĩa Phủ, nhưng phạm phụ này có một đặc điểm, đó là vô cùng xinh đẹp.
.Trưởng Tôn Vô Kỵ nhíu mày nói: - Ý của ngươi là
.Đường Lâm nói: - Ta thấy chắc chắn là như thế, Lý Nghĩa Phủ kia vốn trời sinh tính háo sắc, từ sau khi lên làm Trung thư lệnh, trước sau đã nạp bốn vị thiếp thị rồi.
.Háo sắc đến nỗi vào nhà lao sao?
.Trưởng Tôn Vô Kỵ cảm thấy việc này hết sức thái quá, hỏi: - Trương Duệ Sách làm sao biết được chuyện này?
.Đường Lâm có vẻ hơi chần chừ.
.Trưởng Tôn Vô Kỵ nhíu chặt lông mày nói: - Thế nào? Các ngươi còn muốn giấu giếm lão phu hay sao.
.- Hạ quan không dám.
.Đường Lâm lại nói: - Thật ra thật ra Trương Duệ Sách cũng sớm đã để mắt phạm phụ Thuần thị kia, lúc đầu cũng nghĩ cách rũ tội cho phạm phụ này, chỉ vì biến hóa của thế cục trong triều lúc đó khiến gã không dám làm loạn, sau đó Tân Mậu Tương nhậm chức, gã lại càng không có cơ hội. Nhưng gã vẫn luôn lệnh một tên ngục tốt âm thầm chăm sóc phạm phụ Thuần thị kia, bởi vậy mới có thể biết được tin tức nhanh như vậy. Ngoài ra, ngục tốt kia còn nói với Trương Duệ Sách, mấy ngày trước Lý Nghĩa Phủ từng đến Đại Lý Tự thị sát, đoán chừng chính là lúc đó đã để mắt đến phạm phụ kia. Mà lúc đó quan viên đi theo chính là Đại Lý Tự Thừa Tất Chính Nghĩa. Thái úy, đây chính là một cơ hội tuyệt hảo, chúng ta phải nắm chắc a!
.Trưởng Tôn Vô Kỵ suy nghĩ hồi lâu, nói: - Việc này lão phu đã biết rồi, ngươi cứ về trước đi, nhớ đừng rút dây động rừng.
.Đường Lâm nói: - Thái úy, trước đó chúng ta một mực nhẫn nhịn, nhưng mà nhưng Lý Nghĩa Phủ, Hứa Kính Tông bọn họ vẫn cứ gây chuyện ép người, áp chế chúng ta khắp nơi, nên chấm dứt không chấm dứt, ngược lại còn bị loạn a!
.Trưởng Tôn Vô Kỵ khẽ gật đầu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận