Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 1328.1: Làm chuyện xấu mới không thể lưu danh

.Mỗi một người đều rõ chân tướng của sự thực, vậy nhưng, kết quả không thể giống như chân tướng.
.Đây chính là chính trị.
.Chính trị là không có đúng sai, chính trị không phải là không trắng thì tức là đen, chính trị chỉ có người thống trị và lợi ích của quốc gia, chỉ là đơn giản như vậy.
.Lý Trị đương nhiên là xuất phát từ lợi ích của bản thân mà suy tính, kỳ thật việc này phán như thế nào, y đều là người thua, nhưng trong hai cái hại thì chọn cái nhẹ hơn, đưa một loạt trọng thần như Lý Nghĩa Phủ, Hứa Kính Tông ra trước pháp luật, đây đối với y mà nói là một kiểu tổn hại, thậm chí đối với quốc gia mà nói, nó cũng là một kiểu tổn hại, bởi vậy y đã lựa chọn bao che cho đám người Lý Nghĩa Phủ.
.Kỳ thật Ngụy Trưng có thể ghi tên sử sách, chính là sự ca ngợi tốt nhất đối với Lý Thế Dân, bởi vì đại thần giống như Ngụy Trưng kỳ thực triều đại nào cũng có, không phải nói năm trăm năm mới có một Ngụy Trưng, dù sao thì sách của thánh hiền chính là dạy ngươi làm Ngụy Trưng, chứ không phải dạy ngươi làm Tần Cối, nhưng thông thường không có mấy người sống sót được, quan trọng vẫn là ở hoàng đế. Sở dĩ Ngụy Trưng nổi tiếng như vậy, đó là bởi vì ông ta có thể chết già, nếu như Ngụy Trưng sớm đã bị chém đầu vì chọc giận Lý Thế Dân, tuy rằng ông ta vẫn là Ngụy Trưng có gan nói thẳng nào đó, nhưng còn ai sẽ ghi nhớ Ngụy Trưng.
.Có thể thấy Lý Thế Dân gian xảo cỡ nào, bởi vì ngươi khen Ngụy Trưng chính là đang khen ta anh minh thần võ.
.Hiển nhiên, Lý Trị không phải Lý Thế Dân, vấn đề lớn nhất của Lý Trị chính là do dự không quyết, lung lay bất định ở một số việc. Nếu như y sớm đã hạ quyết tâm, phải mượn chuyện này dạy dỗ Lý Nghĩa Phủ một chút, cũng sẽ không tổn thất Lý Nghĩa Phủ, sự tình cũng sẽ càng không diễn biến đến mức độ ngày hôm nay, hơn nữa y sẽ nắm chắc quyền chủ động. Nếu như hoàng đế đã biểu lộ quyết tâm, Võ Mị Nương kia cũng không dám làm bừa, chính bởi vì Lý Trị không quả quyết, hơn nữa tính cách của Võ Mị Nương là hoàn toàn tương phản, nhanh gọn dứt khoát, dẫn đến Võ Mị Nương thừa dịp mà vào, chủ đạo trận đánh cơ này, cuối cùng làm cho Lý Trị cũng lên không được, xuống không xong, rất là lúng túng.
.Chuyện cho tới bây giờ, cho dù người ngồi bên trên là Lý Thế Dân, ông ta cũng sẽ giống như Lý Trị, đuổi Vương Nghĩa Phương ra ngoài, bởi vì triều đình chia tách rồi, quốc gia cũng sẽ trở nên vô cùng nguy hiểm, vẫn là phải xuất phát từ đại cục.
.Chẳng qua nếu Lý Trị sớm biết Vương Nghĩa Phương sẽ đứng ra thì sẽ không mở triều hội, làm cho mình cũng phải mặt xám mày tro, trong lòng cũng rất trách cứ Vương Nghĩa Phủ. Nếu ngươi không phục, ngươi âm thần dâng tấu lên, chúng ta còn có thể nói chuyện, có lẽ còn có thể khiến ngươi hiểu được nỗi khổ của ta, ngươi công nhiên dồn trẫm vào chỗ chết ở trên đại điện, vậy thì trẫm sao lại để ngươi yên ổn.
.Mà cả sự kiện, kỳ thật Hàn Nghệ và Trưởng Tôn Vô Kỵ là người sắp đặt phía sau, mặc dù bọn họ nhìn có vẻ chỉ là một người đứng xem. Kết quả này, đối với Hàn Nghệ mà nói, kỳ thực là tốt không gì bằng. Hắn cũng không muốn triều đình phân tách, hắn càng không muốn Võ Mị Nương và Trưởng Tôn Vô Kỵ cứng đối cứng vào lúc này, hiện giờ hắn không rảnh để tham gia vào cuộc tranh đấu của bọn họ, hắn cần một thời kỳ yên tĩnh. Còn về Lý Nghĩa Phủ, thật không đủ thông minh để làm ảnh hưởng đến kế hoạch của Hàn Nghệ, bởi vậy Hàn Nghệ ngược lại cũng rất vui vẻ.
.Tiêu phủ.
.- Phu quân, chàng đã về rồi.
.Hàn Nghệ vừa mới về đến nhà, Tiêu Vô Y liền ra đón.
.Hàn Nghệ vội vàng tiến lên, giữ chặt tay nàng, nói: - Nàng vác cái bụng to tướng vậy, đừng ra ngoài đón nữa.
.- Vậy đâu được, lát nữa cha mà biết, sẽ lại nói ta. Tiêu Vô Y nói.
.Hàn Nghệ buồn bực nói: - Hóa ra nàng ra đón ta, chỉ là không muốn để cha vợ rầy la nàng.
.Tiêu Vô Y chớp chớp mắt, vội vàng nói:
.- Đúng rồi, hôm nay trên triều hội đã nói gì?
.Hàn Nghệ nhún nhún vai nói: - Còn không phải là vụ án Tất Chính Nghĩa.
.Tiêu Vô Y đảo mắt một cái, nói: - Đã kết án rồi sao?
.- Ừ!
.Hàn Nghệ gật gật đầu, đột nhiên dừng bước chân: - Đợi đã!
.Trong mắt Tiêu Vô Y hiện lên một chút chột dạ, nói:
.- Sao thế?
.Hàn Nghệ quan sát Tiêu Vô Y, nói: - Kỳ thật nàng rất ít ra ngoài đón ta, thông thường xuất hiện kiểu tình huống này, thì đều là có chuyện phát sinh.
.Tiêu Vô Y lập tức nói: - Phu quân, sao chàng có thể nói ta như vậy chứ?
.Hàn Nghệ cười ha hả, lại nói: - Còn nữa, nàng cũng rất ít hỏi ta về công sự. Phu nhân, có phải nàng có chuyện giấu ta không. Nói xong, hắn thấy Tiêu Vô Y đảo con ngươi loạn xạ, càng thêm xác định mình không có đoán sai, nói:
.- Nói đi, chuyện gì?
.Tiêu Vô Y liếc mắt nhìn Hàn Nghệ, trôi qua một lát mới nói: - Chàng trả lời ta trước, vụ án Tất Chính Nghĩa đã kết thúc chưa?
.Hàn Nghệ cau mày nói: - Sẽ không nàng cũng tham dự việc này chứ?
.Tiêu Vô Y vội vàng lắc đầu nói: - Ta một thai phụ, không thể ra ngoài, muốn tham dự cũng không có cơ hội a!
.Điều này cũng đúng! Hàn Nghệ gật gật đầu nói: - Đã kết thúc rồi! Nói đi, cuối cùng là chuyện gì?
.Tiêu Vô Y chớp mắt nói: - Phu quân, không phải chàng thường dạy ta, làm việc tốt không thể lưu danh sao?
.- Ta tuyệt đối không có dạy nàng đạo lý này. Hàn Nghệ lắc đầu hết sức quyết đoán, nghĩ bụng, bình thường là làm việc xấu không lưu danh, làm việc tốt thường đều lưu danh hết thảy a, sao ta có thể dạy nàng như vậy.
.Tiêu Vô Y lập tức nói: - Vậy chắc chắn cũng là chàng nói.
.Hàn Nghệ ngẩn người, chẳng lẽ trước đây lúc tinh tướng có từng nói? Nói: - Coi như là ta nói, vậy thì sao.
.Tiêu Vô Y nói: - Ta hai ngày nay ta đã làm một chuyện rất tốt, nhưng ta không muốn để đối phương nhìn thấy ta, hay là chàng ra mặt giải quyết hậu quả giúp ta.
.Ta vẫn luôn giúp nàng giải quyết hậu quả a! Hàn Nghệ hơi sợ nói: - Xin hỏi là chuyện tốt gì?
.- Ặc, ta ta đã nhốt Lư Sư Quái trong nhà chứa củi của nhà chúng ta.
.- Cái cái gì?
.Hàn Nghệ đần người rồi, kinh ngạc nhìn Tiêu Vô Y.
.Tiêu Vô Y nói:
.- Ta nhốt Lư Sư Quái trong nhà chứa củi của nhà chúng ta, nhưng ta đây là đang giúp gã, chàng chắc hẳn chàng cũng biết.
.- Nàng nàng
.Hàn Nghệ thật sự là nhất thời cạn từ, khẩn trương đi về phía nhà chứa củi.
.Vừa mở cửa ra liền nghe thấy một tràng âm thanh ú ớ, chỉ thấy Lư Sư Quái hai tay hai chân đều đang bị trói, dựa vào đống củi bên cạnh, nhìn thấy Hàn Nghệ đến liền hết sức kích động.
.Cô vợ này, cho dù muốn bắt cóc, cũng phải tìm một nơi tốt một chút a! Dù sao mọi người cũng thân quen như vậy mà. Hàn Nghệ vội vàng tiến lên, nói: - Lư công tử ngươi đừng vội, ta sẽ thả ngươi ra ngoài ngay.
.Hắn bước nhanh về phía trước, đầu tiên là kéo miếng lụa nhét trong miệng Lư Sư Quái ra.
.Lư Sư Quái lập tức nói: - Bây giờ là giờ gì?
.Hàn Nghệ sửng sốt, ngay sau đó nói: - Đã muộn rồi.
.Lư Sư Quái giật thót người, nghiêng đầu nhìn Hàn Nghệ.
.Hàn Nghệ vừa cởi dây trói giúp gã vừa nói: - Có phải ngươi đã hẹn với Vương Nghĩa Phương, hôm nay cùng vào điện buộc tội Lý Nghĩa Phủ?
.Lư Sư Quái vội vàng hỏi: - Kết quả như thế nào?
.Hàn Nghệ nói: - Kết quả chính là Lý Nghĩa Phủ vô tội, Vương Nghĩa Phương vì công nhiên báng trọng thần trong triều, mà bị đuổi ra khỏi đại điện.
.Lư Sư Quái thở gấp nói: - Đây đều trách phu nhân ngươi, nếu không phải cô ta đánh ta
.Hàn Nghệ cắt ngang lời gã, nói: - Nếu không phải nàng ấy trói ngươi, thì cũng sẽ có thêm một người bị đuổi ra khỏi đại điện mà thôi. Kỳ thật với chứng cứ của Vương Nghĩa Phương, ít nhất cũng có thể khiến bệ hạ thẩm tra lại án này, nhưng bệ hạ chỉ liếc qua phong thư đó, liền chỉ trích Vương Nghĩa Phương phỉ báng làm nhục Tể tướng, ngay cả thư trăn trối của Tất Chính Nghĩa cũng không thể đả động bệ hạ, huống hồ là báo cáo khám nghiệm tử thi của ngươi.
.Trong lúc nói, hắn đã hoàn toàn cởi trói chân tay cho Lư Sư Quái. Nhưng Lư Sư Quái lại ngồi thừ ra bất động, qua một lát sau, gã đột nhiên nhìn sang Hàn Nghệ nói: - Vì sao lại thế? Hàn Nghệ ngồi xổm ở bên cạnh, do dự một chút, nói: - Thật ra chuyện này vốn không thể nói với ngươi, nhưng ta biết ngươi không đến Hoàng Hà thì không từ bỏ. Bởi vì mấy ngày trước bệ hạ từng tức giận đến ngất xỉu vì việc cãi vã của Đỗ Chính Luân và Hứa Kính Tông bọn họ. Nhưng chuyện này ngươi tuyệt đối không thể tiết lộ ra ngoài.- Chẳng trách chẳng trách các ngươi đột nhiên muốn lập tức kết án.
.Lư Sư Quái tức thì bừng tỉnh đại ngộ, lại nói: - Cho dù là như vậy, thì cũng không phải lý do bao che Lý Nghĩa Phủ, hiện giờ bằng chứng như núi, tại sao bệ hạ vẫn muốn bao che Lý Nghĩa Phủ? Vậy có khác gì hôn quân?
Bạn cần đăng nhập để bình luận