Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 952: Trời giáng thần binh

..
.- Đại Hãn! Đại Hãn! Ngài xem ta đưa ai về đây?
.Khi A Sử Na Hạ Lỗ ở chỗ Hàn Nghệ thương lượng hành động kế tiếp, chợt nghe thấy bên ngoài có một tiếng kêu to.
.Còn chưa dứt lời thì có người vén rèm cửa đi vào, thật ra không phải người Hồ không hiểu cấp bậc lễ nghĩa, chỉ là người ta ở lều trại là chính, ngươi muốn bọn họ gõ cửa như thế nào? Rống hai tiếng coi như thay gõ cửa rồi. Một người trong đó chính là tướng quân hôm qua sai đi quấy phá quân Đại Đường Mạc Khắc Lợi.
.- Đại Hãn!
.Lại nghe thấy một tiếng kêu gần như khóc, chỉ thấy một người đàn ông quần áo rách rưới, tóc tai bù xù, khuôn mặt đầy râu ria phía sau Mạc Khắc Lợi tiến lên, bụp một tiếng quỳ xuống đất.
.- Khố Xạ!
.A Sử Na Hạ Lỗ đột nhiên đứng dậy, ngạc nhiên vui mừng nói: - Ngươi ngươi cái tên này không chết!
.- Nhờ sự phù hộ của Đại Hãn, tiểu nhân cuối cùng nhặt về được cái mạng.
.Khố Xạ quỳ dưới đất, khó cầm nổi lòng, gào khóc thành tiếng. Gã ta chính là tướng tiên phong bên người A Sử Na Hạ Lỗ, trong trận chiến Ưng Sa Xuyên bị quân Đường bắt làm tù binh.
.Mạc Khắc Lợi đứng bên cạnh nói: - Đại Hãn không biết, hôm nay trước khi đi quấy phá, chợt thấy một vài binh lính quân địch đang đốn củi dưới chân núi, vì thế đã cứu được y về.
.- Tốt tốt tốt!
.A Sử Na Hạ Lỗ khẩn trương nâng Khố Xạ dậy, thấy trên mặt gã ta có vài vết roi, vừa giận vừa vui nói: - Đây là thần trên thảo nguyên giúp ta, đưa tướng Khố Xạ yêu thích của ta về, ngươi yên tâm, ta nhất định sẽ giúp ngươi báo thù rửa hận. Nói xong, gã đột nhiên nhớ tới điều gì, nói: - Đến đây, ta dẫn ngươi chào quân sư ta mới chiêu mộ. Còn đây là đạo trưởng Vương Trùng Dương ở dưới Chung Nam Sơn.
.Khố Xạ thấy cách ăn mặc người Hán của Hàn Nghệ, lửa giận xông lên đầu, nói: - Ngươi là người Hán?
.Hàn Nghệ khẽ cười nói: - Tại hạ chính là người Hán!
.Soạt!
.Khố Xạ rút loan đao ra, sắc mặt dữ tợn nói: - Ta cùng với người Hán không đội trời chung!
.- Ai da!
.A Sử Na Hạ Lỗ vội vàng cản lại, trầm giọng nói:
.- Khố Xạ, không thể xằng bậy, đây chính là ân nhân của ngươi.
.- Ân nhân? Đại Hãn, ngài không hồ đồ chứ?
.- Ta hồ đồ như thế nào?
.A Sử Na Hạ Lỗ nói: - Ngươi rút đao lại trước, ta sẽ từ từ nói với ngươi.
.Khố Xạ hung hăng trừng mắt Hàn Nghệ một cái, mới rút đao về.
.A Sử Na Hạ Lỗ kéo Khố Xạ ngồi bên lò sưởi, nói lại cuộc gặp gỡ với Hàn Nghệ cho gã ta.
.Mạc Khắc Lợi ha ha nói: - Khố Xạ, nếu không có mưu kế quân sư, ngươi làm sao có thể nhìn thấy Đại Hãn?
.Gã hiện giờ trở thành người sùng bái Hàn phái, cảm thấy chiến thuật quân sự vô cùng tuyệt vời, quả thật chính là sinh ra cho đại quân bọn họ.
.A Sử Na Hạ Lỗ nói: - Ngươi còn không mau nhận sai với quân sư.
.Khố Xạ đứng dậy hành lễ Đột Quyết, dùng tiếng Hán sứt sẹo nói: - Khố Xạ lỗ mãng, xung đột với quân sư, kính xin quân sư bỏ qua cho Khố Xạ.
.Hàn Nghệ khẽ mỉm cười nói: - Tướng quân ở trong quân địch chịu mọi bức hại, cảm xúc kích động, ta có thể hiểu, sao để ý được. Nói tới đây, hắn dừng một chút, nói: - Nhưng lúc này chính là thời điểm mấu chốt, sẽ không hàn huyên với tướng quân, tướng quân từ trong quân doanh địch trở về, hẳn là có chút hiểu biết tình hình quân địch?
.Hai mắt Khố Xạ đột nhiên bốc hỏa, gã ta nói: - Những tên Đường chết tiệt này rất tàn nhẫn.
.A Sử Na Hạ Lỗ cau mày nói: - Sao lại nói vậy?
.Khố Xạ lập tức nói: - Đại Hãn có điều không biết, trước đó không lâu quân địch tới thành Hằng Đốc, nhưng thành Hằng Đốc biết rõ không phải là đối thủ của kẻ thù, vì thế mở cửa thành bày tỏ lòng thành, không họ không ngờ những người Hán đó tàn nhẫn như vậy, vì để cướp của cải bên trong thành nên giết sạch toàn bộ mấy ngàn người lớn nhỏ trong thành, ngay cả trẻ con cũng không tha.
.- Ôi trời!
.Một tiếng kinh hãi vang lên! Trên mặt bọn họ rất kinh ngạc, khiến Hàn Nghệ cảm thấy ngượng ngùng, thầm nghĩ, các ngươi cũng không phải thiện nam tín nữ gì, đều là một đám sài lang hổ báo, tàn sát giết người còn thiếu sao? Không bao lâu nữa, ta cũng cho các ngươi nếm thử chút mùi vị này
.A Sử Na Hạ Lỗ vỗ mạnh bàn một cái, nói: - Lẽ nào lại như vậy, người Hán tàn sát người của ta, ta cùng với chúng không đội trời chung.
.Đám tướng sĩ cũng hô to báo thù!
.- Được được được!
.Hàn Nghệ cũng cười ha hả nói: - Chuyện này đúng là trời giúp Đại Hãn!
.A Sử Na Hạ Lỗ mờ mịt nói: - Quân sư sao lại nói vậy?
.Hàn Nghệ nói: - Quân địch tàn nhẫn như vậy, thử hỏi bộ lạc quanh đây còn dám quy hàng Đại Đường sao?
.A Sử Na Hạ Lỗ hơi sững sờ, dường như hiểu được điều gì.
.Hàn Nghệ cười nói: - Đại Hãn hẳn nên truyền việc này ra càng sớm càng tốt, đến lúc đó các bộ lạc xung quanh nghe xong, nhất định sẽ chọn vườn không nhà trống, cho dù nếu như Đại Hãn không phản công, quân địch cũng không thể ở đây lâu dài được. Đại Hãn đương nhiên không thể bỏ qua. Đại Hãn báo tin này cho các tướng sĩ, lợi dụng thù hận để khích lệ sĩ khí, trận chiến này Đại Hãn nắm chắc cái thắng. Mặt khác, hành động của quân địch lần này cũng giúp Đại Hãn tương lai thống nhất phương Bắc.
.A Sử Na Hạ Lỗ nghe vậy liên tục gật đầu, vui vẻ nói: - Vẫn là quân sư suy nghĩ bình tĩnh, ta suýt nữa đã bị thù hận làm váng đầu, việc này đích xác phải báo cho các bộ lạc khác.
.Hàn Nghệ lại nói với Khố Xạ: - Khố Xạ tướng quân, quân địch sau khi bị quân ta quấy phá có tính toán gì không?
.Khố Xạ hưng phấn nói: - Diệu kế của quân sư, đương nhiên không còn gì để nói, kỳ thật quân địch đi đường xa, sớm đã người kiệt sức, ngựa hết hơi, sĩ khí vô cùng thấp, hơn nữa có diệu kế của quân sư, hiện giờ trong quân địch toàn là tiếng oán than, cũng không có lòng dạ nào tái chiến, lúc này quân ta xuất kích, nhất định có thể tiêu diệt quân địch.
.- Không không không!
.Hàn Nghệ liên tục xua tay nói: - Hiện giờ chưa phải là thời cơ, lạc đà gầy dù sao cũng to hơn ngựa, sĩ khí quân địch tuy rằng đã hạ, nhưng số người còn đông, hơn quân ta, nếu hiện giờ chúng ta tiến công, nếu có thắng cũng rất thảm, mà ta muốn chính là toàn thắng, tổn thất nhỏ nhất, có được thắng lợi như vậy, chúng ta mới có thể có đầy đủ thế lực đi thống nhất phương Bắc sau khi đánh xong trận này, thành lập một đế quốc đủ để chống lại Đại Đường. Cho nên, chúng ta còn phải chờ tin tức lương thảo, đến lúc đó lương thảo đứt đoạn, chúng ta nhân cơ hội lên, mặt khác, đến lúc đó ta lại đăng đàn, cầu trời tương trợ. Kể từ đó, chúng ta có được thiên thời địa lợi nhân hoà, có thể tổn thất rất nhỏ, toàn diệt quân địch.
.Khố Xạ kinh hãi nói:
.- Quân sư còn biết cái này sao?
.Hàn Nghệ ha hả cười, nói: - Ta từ nhỏ ngộ đạo ở Chung Nam sơn, học được một ít đạo pháp, tuy nhiên chỉ là chút tài mọn, không đáng nhắc đến. Trận chiến này vẫn phải dựa vào các vị tướng quân, ta chỉ có thể ở bên cạnh phụ trợ.
.A Sử Na Hạ Lỗ cười ha hả nói: - Ta có quân sư tương trợ, thì sợ gì Đại Đường.
.Sau đó gã lập tức nói tin tức này với tướng sĩ thành Toái Diệp.
.Bởi vì đều là người Hồ, đồng tộc đồng tông, còn có rất nhiều người có người thân ở thành Hằng Đốc, toàn bộ tướng sĩ đều bị chọc giận, hận không thể ngay lập tức tìm quân Đường báo thù.
.Đây chính là kỳ vọng của A Sử Na Hạ Lỗ.
.Đương nhiên, đây cũng là kỳ vọng của Hàn Nghệ.
.Thật ra Khố Xạ là trước đó Hàn Nghệ đã sắp xếp thả ra, mục đích của hắn là gì? Chính là muốn thuận lợi dẫn A Sử Na Hạ Lỗ vào vòng vây của quân Đường, hắn cho rằng dựa vào mấy câu lừa dối của mình cũng quá nguy hiểm. Hắn cần chính là thù hận, bởi vì thù hận có thể bịt mắt tâm trí, bởi vậy trước đó hắn đã dặn Tô Định Phương ngược đãi Khố Xạ, muốn cho gã ta sinh ra cừu hận với quân Đường, có một người đầy thù hận với quân Đường như vậy bên cạnh A Sử Na Hạ Lỗ, nhất định sẽ không ngừng giật giây A Sử Na Hạ Lỗ toàn quân phản công, kế hoạch của hắn càng thêm thuận lợi.
.Về phần chuyện tàn sát hàng loạt người dân trong thành, cũng là do Hàn Nghệ trước đó sắp xếp, hắn phải khiến toàn bộ tướng sĩ Đột Quyết mang thù hận, như vậy bọn họ mới có thể làm việc nghĩa không được chùn bước đi công kích quân Đường, không cần mình lúc nào cũng đi sau mông A Sử Na Hạ Lỗ để thúc giục.
.Ngày hôm sau, tiền phương lại truyền tới tin tức, quân Đường rốt cục không chịu nổi quấy phá, do đó phân quân rồi.
.Khi từng bước kế hoạch của Hàn Nghệ được thực hiện, đám người A Sử Na Hạ Lỗ lại càng thêm sùng bái Hàn Nghệ, cảm thấy quân sư này liệu sự như thần!
.Lại qua hai ngày nữa, một tin tức cực kỳ phấn chấn được truyền tới.
.Phân đội phái đi đốt lương thực rốt cuộc đã trở về, hơn nữa chỉ phải trả giá hai mươi người mà thiêu hủy được lương thảo vận chuyển đến tiền tuyến của quân địch.
.Bộ hạ của A Sử Na Hạ Lỗ đã máu nóng sôi trào.
.Đánh giặc đúng là rất cần hậu cần, quân Đường không có lương thảo, bọn họ liền đứng ở thế bất bại.
.A Sử Na Hạ Lỗ khẩn trương tập hợp tất cả bộ hạ, thảo luận chuyện phản công.
.Nhưng chỉ có một người trong lòng đầy sầu lo, người này chính là thống lĩnh Thử Ni Thi Bộ Ban Tà. Ngay trước mặt Hàn Nghệ và các tướng sĩ, gã ta đề nghị với A Sử Na Hạ Lỗ: - Đại Hãn, không lẽ ngài không thấy tất cả mọi việc đều quá thuận lợi sao? Trong chuyện này chỉ sợ có uẩn khúc!
.A Sử Na Hạ Lỗ nhíu mày liếc nhìn Ban Tà, trong lòng rất không hài lòng, hiện giờ A Sử Na Hạ Lỗ đang chuẩn bị hạ lệnh tổng tiến công, ngươi nói một câu như vậy không phải là làm loạn sĩ khí quân ta sao? Nhưng dù sao Ban Tà cũng là người trung thành nhất trong bộ lạc của gã, gã nén giận, nói: - Vậy ngươi nói một chút xem, uẩn khúc chỗ nào?
.Ban Tà nếu biết thì đã sớm nói rồi.
.Thật ra không phải là Ban Tà nhìn ra sơ hở, chỉ có điều gã ta vốn không tin người Hán, nếu Hàn Nghệ là người Hồ, gã ta sẽ không đa nghi.
.Nhưng Hàn Nghệ lại đột nhiên cười nói: - Tướng quân Ban Tà đã có nghi ngờ này, cũng là điều dễ hiểu, dù sau trước đây các vị liên tục thất bại, hiện giờ đột nhiên thắng lợi đang ở trước mắt, khó tránh khỏi cảm giác như đang ở trong mộng, ta có thể hiểu. Nhưng đây cũng không phải là gặp may mắn, mà là dùng trí tuệ của chúng ta để từng bước thực hiện kế hoạch, không phải là may mắn, chúng ta phải tôn trọng thành công của chúng ta.
.Các đại tướng nghe thấy mà liên tục gật đầu, Ban Tà cảm thấy khuôn mặt nóng bừng, trong lý giải của gã ta, Hàn Nghệ đơn giản là đang ở trong tối châm biếm gã ta, ngươi là tướng thua trận, dùng cái gì để nói dũng cảm? Ngươi có thể nhịn kêu to ở đây, thì có bản lĩnh gì? có bản lĩnh thì đi đánh bại quân Đường, nếu ngươi giỏi như vậy, vậy không cần đến ta nữa. Lời này của Hàn Nghệ nghe có vẻ không nóng không lạnh, nhưng thật ra quan trọng trong đó, chính là ngăn cho Ban Tà không nói gì được.
.- Tuy nhiên mối lo của Ban Tà tướng quân cũng là thứ chúng ta cần. Hàn Nghệ đương nhiên sẽ không hoàn toàn trở mặt với Ban Tà, lại nói: - Càng là lúc này thì càng phải làm việc cẩn thận, bởi vậy ta đề nghị Đại Hãn xé chẵn ra lẻ.
.- Xé chắn ra lẻ?
.- Đúng vậy.
.Hàn Nghệ cười nói: - Binh pháp có nói, công mà không chuẩn bị, đánh bất ngờ. Đây cũng là trình độ cao nhất trong chiến thuật này của ta, nói cách khác chính là phân tán toàn bộ binh mã, hóa trang thành giống du dân, một đội không quá mười người, tập hợp cùng một địa điểm, sau khi tập hợp thì lập tức tấn công, đánh quân Đường trở tay không kịp, kế hoạch này gọi là "Trời giáng thần binh."
.- Hay!
.A Sử Na Hạ Lỗ nghe vậy đôi mắt sáng ngời, nhìn từ góc độ chuyên nghiệp, chiêu này cực kỳ tuyệt vời, gã vui vẻ nói: - Hay cho một trời giáng thần binh. Ha ha! Đến lúc đó quân Đường thấy đại quân ta từ trên trời giáng xuống, có lẽ không cần đánh cũng sợ đến vỡ mật rồi.
.Các tướng sĩ còn lại cũng cảm thấy cực kỳ hưng phấn.
.Vẻ mặt bọn họ giống như trong mê, hãm sâu trong đó, khó có thể tự thoát khỏi. Vẻ mặt này Hàn Nghệ đã từng thấy nhiều, trong lòng cười nhạt một tiếng, tất cả đều được hắn nắm trong lòng bàn tay.
.Về phần Ban Tà, tuy gã ta vẫn nghi ngờ Hàn Nghệ, nhưng thấy A Sử Na Hạ Lỗ cùng với các tướng lĩnh đều phấn khởi, cũng biết nếu mình khuyên nữa, chẳng những không có hiệu quả gì, ngược lại sẽ khiến cho A Sử Na Hạ Lỗ chán ghét mình, mất còn nhiều hơn được.
Bạn cần đăng nhập để bình luận