Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 770: Bị tính kế thảm rồi

.Đại Hưng Thiện Tự!
.- Ngươi đúng là một tên tiểu nhân hết sức bỉ ổi!
.Thôi Bình Trọng phẫn nộ nhìn Nguyên Ưng cà lơ phất phơ trước mặt, trong mắt tràn ngập sự khinh bỉ.
.Nguyên Ưng kích động nói: - Ngươi mới là tiểu nhân bỉ ổi, ta chẳng qua chỉ là lấy một chút Phật xuân tán trợ hứng cho đôi vợ chồng son bọn họ, việc này có gì không thể?
.- Rắm thối! Thôi Bình Trọng quân tử nhất mai cũng đã bị tức đến nỗi chửi bậy luôn rồi, nói:
.- Rõ ràng ngươi đã nhận ra hai người bọn họ là mượn danh nghĩa thành hôn để tiến hành hợp tác thật, cho nên mới làm như vậy.
.Nguyên Ưng ồ một tiếng thật dài, nói: - Cũng chính là nói ngươi sớm đã phát giác ra rồi, uổng cho chúng ta đã làm bằng hữu nhiều năm như vậy, vậy mà ngươi lại không nói cho ta biết, rốt cuộc là ai bỉ ổi hơn.
.Thôi Bình Trọng nói: - Ngươi đừng đổ trách nhiệm lên người ta, đây là chuyện của hai người bọn họ, ta chẳng qua chỉ là một người ngoài, sao tiện khua môi múa mép, ít nhất thì đâu là do bọn họ đều đồng ý.
.- Đúng a!
.Nguyên Ưng nói: - Vậy bây giờ ngươi ở đây oang oang cái gì, ta chẳng qua chỉ là mượn một đêm mà thôi.
.Thôi Bình Trọng nói: - Ngươi đây chỉ là cả vú lấp miệng em, ngươi có biết ngươi như vậy sẽ hai Mẫu Đơn và Hàn Nghệ hay không?
.Nguyên Ưng cư lý dĩ tranh, nói: - Ngươi biết cái gì, ta đây là đang giúp bọn họ, bọn họ cộng kết liên lý, đối với mỗi người đều tốt, tiểu muội ta có được ái lang, sẽ không cô đơn cả đời, Hàn Nghệ ôm được mỹ nhân về, còn có thể nhận được sự ủng hộ của trên dưới Nguyên gia chúng ta, chuyện này có gì không tốt?
.Thôi Bình Trọng cười lạnh nói: - Và cả Tiểu Hổ cũng có thể thoát khỏi cái bóng của Độc Cô Tiên Lược.
.Nguyên Ưng sửng sốt, nói: - Vậy thì có sao, cho nên nói đây đều là chuyện tốt với mỗi người.
.Thôi Bình Trọng nói: - Nhưng ngươi có từng nghĩ đến thê tử của Hàn Nghệ không?
.Nguyên Ưng nói: - Đương nhiên là có nghĩ tới, nhưng hiện giờ Hàn Nghệ thân ở nơi đầu sóng ngọn gió, nếu hắn có thể giành được sự ủng hộ của Nguyên gia chúng ta, trong triều cũng có thể thành thạo hơn, nếu Hàn Nghệ có bất trắc gì, ngươi cho rằng thê tử hắn có thể thoát được sao? Hơn nữa Hàn Nghệ hiện giờ gia tài vạn quan, lại là Hoàng gia đặc phái sứ, ta không tin là hắn sẽ trước sau như một, tiểu muội ta tâm địa lương thiện, đẹp như tiên nữ, tấm lòng nhân hậu, lại không hay đố kỵ, cho dù kết đôi với Hàn Nghệ, nhất định cũng sẽ lấy lễ đối đãi với thê tử hắn, tuyệt đối có thể chung sống hòa thuận, nếu như Hàn Nghệ chọc vào loại nữ nhân Võ Chiêu nghi kia, ta thấy thê tử hắn cũng khó thoát khỏi vận mệnh bị bỏ rơi.
.- Ngươi cho là ngươi rất thông minh sao? Ngươi có biết là thê tử hắn
.Nói đến đây, Thôi Bình Trọng đột nhiên dừng lại.
.- Gì? Nguyên Ưng vẻ mặt đầy hiếu kỳ nói.
.Thôi Bình Trọng tức giận hừ một tiếng, nói:
.- Ngươi từ nhỏ đến lớn đều tự làm theo ý mình, hành sự đều dựa vào việc yêu ghét của bản thân, hoàn toàn không để ý đến cảm nhận của người khác, ngươi tiếp tục như vậy, sớm muộn cũng sẽ hối hận.
.Nguyên Ưng cười ha hả nói: - Ngươi hoàn toàn ngược lại với ta, chuyện gì cũng để mặc tự do, không thèm quan tâm, nhưng kết quả thì thế nào? Ngươi đã giúp được ai? Nếu trước đây ngươi nghe ta, giết hết những người mà Thôi gia các ngươi phái đi, chứ không phải âm thầm giúp đỡ bọn họ chạy trốn, sao Chỉ Nhi có vận mệnh ngày hôm nay, Tập Nhận cũng sẽ không ngày ngày chịu nỗi giày vò này, ta chỉ là hấp thụ bài học của ngươi nên mới làm như vậy, ta tuyệt sẽ không để Tiểu Hổ và Mẫu Đơn cũng giống như Chỉ Nhi và Tập Nhận, ngày ngày sống trong đau khổ.
.Tên này hết sức đáng ghét, chuyên đánh vào vết sẹo của người khác.
.- Ngươi
.- Sao nào? Không có gì để nói được phải không.
.Thôi Bình Trọng bỗng nhiên đứng dậy, đi về phía cửa.
.Nguyên Ưng hừ nói: - Ngoài việc bỏ nhà ra đi, ngươi còn biết làm gì?
.Tay của Thôi Bình Trọng đã nắm lấy tay cầm cửa rồi, nghe thấy câu nói này lại thu lại, tức giận đùng đùng đi vào trong phòng, nghe thấy một tiếng ầm lớn vang lên, cửa phòng đóng chặt lại.
.Nguyên Ưng cười ha hả, nói:
.- Ta nói lão Thôi a! Chuyện đến bây giờ, ngươi hãy thừa nhận thất bại của mình đi! Quân tử phải thẳng thắn vô tư, giống như bổn nhân đây, ha ha
.Hàn Nghệ đã mơ một giấc mơ hết sức sảng khoái, quả thật chính là tiêu hồn thực cốt, là sự hưởng thụ hoàn mỹ của nhục thể và linh hồn, chỉ cảm thấy cuộc đời đến mức này, còn gì mong mỏi hơn nữa, sảng khoải đến mức hắn thật sự không muốn ra khỏi giấc mộng.
.- Ô To thật! Mềm thật!
.- Ừm!
.Ủa? Tiếng rên rỉ này hình như rất giống thật, không phải ta đang nằm mơ sao?
.Hàn Nghệ chậm rãi mở mắt ra, đập vào mắt là hai đỉnh núi cao ngạo nghễ, nụ hoa đỏ trên đỉnh núi kiều diễm, mà gần trong gang tấc, cực kỳ mê người, hắn không khỏi nuốt nước bọt một miếng, không kìm lòng nổi liền muốn hôn lên nó, nhưng đột nhiên như nhớ ra điều gì đó, ngẩng phắt đầu dậy, cảnh tượng trước mắt dọa hắn sợ đến ngây người, chỉ thấy dưới người hắn có một thân thể diệu mạn tuyệt luân, càng khốn khổ hơn là, một tay của hắn còn đang đặt trên bộ ngực to bự cao ngất kia.
.Lại liếc nhìn dung mạo của nữ nhân này, không khỏi hít mạnh một hơi, Thượng đế ơi, đây là trò đùa gì vậy!
.Nữ nhân này chính là Nguyên Mẫu Đơn.
.Chỉ thấy mái tóc đen dài của nàng tung tán ra, chiếm hơn nửa cái giường, toàn thân trần như nhộng, môi đỏ mọng kiều diễm, mắt như sao sáng khép hờ, hai đầu lông mày xuân ý dạt dào, nét ửng hồng trên má còn chưa tan đi, kiều diễm ướt át, cực kỳ mê người.
.Đây tuyệt đối là tuyệt diễm khiến người ta kinh tâm động phách.
.Nhưng hiện giờ trong lòng Hàn Nghệ chỉ có nỗi sợ hãi, khóe mắt đã sắp rách ra rồi, một giọt mồ hôi to như hạt đậu âm thầm chảy xuống, vừa hay rơi trên ngực của Nguyên Mẫu Đơn, không dừng lại một giây đã rơi thẳng xuống dưới, có thể thấy da của Nguyên Mẫu Đơn mịn màng đến mức nào.
.- Chuyện chuyện này là thế nào?
.Hàn Nghệ ngây ngốc rồi !
.Bỗng nhiên, trán Nguyên Mẫu Đơn hơi hơi lay động vài cái, lập tức trợn trừng hai mắt, đôi mắt đẹp hắc bạch phân minh, ánh mắt vừa hai chạm phải ánh mắt của Hàn Nghệ, sau đó run rẩy liếc nhìn xuống thân dưới, vẻ mặt không khác gì Hàn Nghệ lúc nãy, chấn kinh đến mức không khí xung quanh dường như đã ngưng đọng lại!
.Bốp! (vì để tránh cho hài hòa, ngàn vạn cái Bốp này chỉ có thể cô đặc thành một cái bốp, người kinh nghiệm hẳn là hiểu được đấy.)
.Một âm thanh thanh thúy duyệt nhĩ đã phá vỡ sự tĩnh mịch của buổi bình minh.
.- Ai ôi! Ta
.- Ra ngoài!
.- Đừng đánh! Đừng đánh! Cô cô nghe ta
.- Ra ngoài!
.Trong một tràng tiếng hét kinh sợ, Hàn Nghệ gần như là cầm quần áo che đậy bộ phận quan trọng, lảo đảo chạy ra cửa phòng. Nguyên Mẫu Đơn lúc nãy là Nguyên Mẫu Đơn mê người nhất đồng thời cũng đáng sợ nhất mà hắn từng thấy, hắn cũng bị Nguyên Mẫu Đơn đang điên cuồng dọa chết rồi. Cũng may lúc này vừa mới tảng sáng, xung quang không có người, hắn vội vàng mặc quần áo vào, sau đó lại đặt mông ngồi trên bậc thềm, hằn năm ngón tay hết sức rõ ràng trên má trái.
.Nhưng hắn không cảm thấy đau chút nào, mặt đẫm mồ hôi, há miệng thở phì phò, tựa như vẫn còn đặt mình trong trong mộng, thì thào lẩm bẩm: - Lẽ nào giấc mộng kia là thật? Sao có thể được Chuyện này sao có thể? Rốt cuộc tối qua đã xảy ra chuyện gì?
.Hắn cẩn thận nhớ lại, mơ hồ còn nhớ hắn và Nguyên Mẫu Đơn đang nói chuyện, đột nhiên cảm thấy hơi nóng bức, sau đó thì hình như lúc Nguyên Mẫu Đơn đứng lên, đột nhiên đứng không vững, suýt nữa đã té ngã, hắn khẩn trương đỡ nàng, đặc biệt còn nhớ đôi mắt sáng bị sương mù bao phủ đó mê người như vậy, sau đó hình như hắn đã hôn lên đó, sau đó
.Nghĩ đến đây, sau lung hắn không khỏi hắn không khỏi toát mồ hôi lạnh, lắc đầu nói: - Không thể nào, không thể nào, sao đến một chút hấp dẫn mà ta cũng không chống cự nổi, lẽ nào lúc đó ta uống say rồi sao? Không thể nào a, cho dù để ta uống hết cả bình rượu đó, chẳng qua cũng chỉ là giải khát mà thôi, sợ là còn không đỏ mặt nữa. Đúng rồi, rượu đó? Lẽ nào
.Hắn đột nhiên trợn tròn hai mắt, lửa giận chiếm cứ hai mắt, đứng dậy liền bước nhanh ra bên ngoài.
.Nhưng lúc mới đi qua một chỗ rẽ, đối diện có một người đột nhiên đi đến, Hàn Nghệ căn bản là không có nhìn đường, trực tiếp đụng phải người kia.
.- Ai ôi! Hàn Cô phụ?
.- Nguyên Triết? Thật xin lỗi! Ngươi không sao chứ.
.Hàn Nghệ vội vàng nói một tiếng xin lỗi.
.- Không sao!
.Nguyên Triết khoát tay, đột nhiên nhìn chằm chằm vào mặt Hàn Nghệ nói: - Cô phụ, mặt của người?
.- Ồ, đêm qua đánh muỗi. Hàn Nghệ nói qua quýt một câu, lại vội hỏi: - Đúng rồi, ngươi biết Nguyên bảo chủ ở gian viện tử nào không?
.Nguyên Triết sửng sốt, nói: - Người tìm thúc thúc làm gì?
.Hàn Nghệ nghiến răng nghiến lợi nói: - Có chút việc.
.Nguyên Triết nói:
.- Đêm qua thúc thúc ra ngoài rồi.
.- Đêm qua ra ngoài rồi?
.Hàn Nghệ buồn bực nói.
.Nguyên Triết gật gật đầu, có chút hoang mang nói: - Thúc thúc nói có chút việc gấp cần xử lý.
.Nhất định là tên khốn kiếp này làm, đệt mịa! Có phải ông ta điên rồi không, lại còn bỏ thuốc cho muội muội của mình, trên đời này sao lại có loại khốn khiếp này. Hàn Nghệ nắm chặt hai bàn tay, hắn nghìn tính vạn tính cũng không tính đến việc Nguyên Ưng lại chơi chiêu thức này.
.Nguyên Triết thấy Hàn Nghệ nổi gân xanh, bộ mặt dữ tợn, ân cần nói: - Cô phụ, người không sao chứ?
.Hàn Nghệ ngẩn ra, nhíu mày nhìn y, một tiếng cô phụ này khiến hắn cảm xúc ngổng ngang, nói: - Nếu Nguyên bảo chủ đã ra ngoài rồi, vậy thì thôi. Ta về phòng trước đây. Nói xong, hắn liền xoay người quay lại.
.Hoảng hoảng hốt hốt trở lại trước tân phòng, hắn cứ giơ tay ra muốn gõ cửa phòng, nhưng cuối cùng vẫn không làm được, lại đến ngồi trước bậc thềm, hai tay ra sức xoa xoa mặt. Đây đúng là kết quả mà hắn hoàn toàn không nghĩ đến, mặc dù tối qua mấy lần hắn bị Nguyên Mẫu Đơn mê hoặc, nhưng đó chỉ là xuất phát từ bản tính của đàn ông, cũng chưa đến mức một chút mê hoặc này cũng không chống cự được, nửa thân dưới còn không đủ để chủ đạo nửa thân trên, lúc đó hắn không có bất cứ ý nghĩ không an phận nào.
.Hơn nữa hắn tuyệt nhiên không cảm thấy đây có gì đáng để mừng thầm, ngược lại trong lòng tràn ngập sự áy náy, một là, không nghi ngờ gì hắn đã phản bội Tiêu Vô Y, hai là, hắn cũng đã làm tổn thương Nguyên Mẫu Đơn.
.Hắn của kiếp trước, cũng hết sức cởi mở về chuyện này, nhưng cho dù như vậy, hắn cũng chưa từng cưỡng cầu bất cứ người phụ nữ nào, đều là xảy ra trong tình huống cô tình ta nguyện, hắn đã sống hai kiếp rồi, cũng là lần đầu tiên gặp phải tình huống này.
.Ta nên làm thế nào?
.Hàn Nghệ cũng đã có chút bị mất phương hướng, Nguyên Ưng này thật đúng là đã cho hắn một vấn đề khó nuốt rồi.
.Mỗi khi hắn gặp phải vấn đề khó, hắn sẽ luôn bất giác nghĩ đến quãng thời gian đen tối hồi nhỏ ở kiếp trước, mỗi khi nghĩ đến tất cả những điều đó, trong lòng hắn lại dâng lên một quyết tâm không chịu thua, bởi vậy hắn cho rằng không có bất cứ chuyện khó nào khó khăn hơn hắn trước đây, nếu trước đây hắn đã có thể vượt qua được, vậy thì cũng sẽ không có bất cứ khó khăn nào có thể làm khó hắn.
.Mắt thấy trong phòng chẳng có một chút động tĩnh nào, hắn không khỏi sinh lo lắng, sau một hồi phân vân, hắn đứng dậy, xoay người đẩy cửa ra, bước vào trong phòng.
.- Đứng lại!
.Nghe thấy một tiếng quát xen lẫn vẻ hoảng sợ.
.Hàn Nghệ nghe thấy giọng của Nguyên Mẫu Đơn, âm thầm khẽ thở phào, nhưng đồng thời cũng dừng lại, nhìn chiếc giường lớn trước mặt, thân hình tuyệt đẹp ẩn hiện sau lớp lụa mỏng kia đang ôm gối ngồi trên giường, cơ thể đang khẽ run rẩy, trong lòng bất giác có một sự thương xót, ngập ngừng mấy lần mới khàn khàn nói: - Ta
.Nguyên Mẫu Đơn giành nói trước: - Ngươi không cần phải nói nữa, ta biết chuyện này không trách ngươi, tất cả đều là do ta gieo gió gặt bão.
.Nàng cũng không ngu, cho dù Hàn Nghệ có sắc tâm, nếu nàng phản kháng, Hàn Nghệ cũng không thể đạt được, đột nhiên mất phương hướng như vậy, chắc chắn là có người đã bỏ thuốc, mà nước và rượu đều là do Nguyên gia chuẩn bị, Hàn Nghệ cũng không có cơ hội đụng vào, như vậy thì không cần nghĩ cũng biết là ai đang làm trò quỷ, đoán chừng người có thể làm ra chuyện thiếu đức này, trong thiên hạ cũng chỉ có một mình Nguyên Ưng thôi, mà Nguyên Ưng lại là ca ca ruột của nàng, nàng còn có thể nói gì được.
.Hàn Nghệ nghe giọng nói bình tĩnh của nàng, trong lòng cũng thật sự có chút khâm phục nữ nhân này, đã đến lúc này rồi mà còn có thể duy trì lý tính như thế, thầm nghĩ, bất kể như thế nào, việc đã đến nước này, ta có nói một vạn câu xin lỗi cũng không thể quay lại lúc đầu. Hắn cũng không biết nên nói gì, trầm mặc một lát, cuối cùng hắn cũng nghĩ đến một cơ hội giao lưu: - Chuyện đó ta không qua cũng được, nhưng cô có thể giúp ta ném quần lót ra được không?
.Lúc nãy hắn thật sự là cởi truồng đi ra ngoài, bởi vì lúc đó Nguyên Mẫu Đơn thực sự quá đáng sợ, giống như muốn cùng hắn ngọc nát đá tan vậy, thế cho nên cũng không kịp tìm quần lót.
.Trôi qua hồi lâu, chỉ thấy một cái quần đùi lớn đặc chất từ phá trướng bay ra.
.Hàn Nghệ giơ một tay nhận quần đùi, đi đến bàn tròn bên cạnh ngồi xuống.
.- Ngươi còn ngồi ở đây làm gì?
.- Vậy ta có thể đi đâu? Lẽ nào để người khác nhìn thấy sáng sớm hôm sau ngày động phòng tân lang đã bị đuổi ra khỏi phòng rồi sao? Trong giọng nói của Hàn Nghệ cũng xen lẫn một chút chua xót.
.Trên giường một khoảng trầm mặc.
.Hàn Nghệ lại nói: - Cô đừng nhìn lén, ta phải mặc quần lót.
Bạn cần đăng nhập để bình luận