Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 235.2: Lợi sắt răng đồng.

.- Làm càn.
.Trường Tôn Vô Kỵ nộ quát một tiếng, ông ta vốn rất muốn đánh gãy, thế nhưng Hàn Nghệ nói quá nhanh, không cho ông ta có cơ hội này.
.Nói tới nước này, Hàn Nghệ cung không thèm đến xỉa nữa, sục sôi nói: - Tiểu dân tự biết không sống hết hôm nay, thế nhưng có mấy lời tiểu dân không thể không nói. Chỉ biết dạy người, mà không biết dạy mình, dùng cái gì phục người? Nếu như chỉ cho phép Hữu Phó Xạ chỉ ra khuyết điểm của Thái Tông Thánh Thượng, nhưng lại không cho phép tiểu dân chỉ ra khuyết điểm của Hữu Phó Xạ, đây chính là đại bất kính đối với Thái Tông Thánh Thượng, đối với Đương Kim Hoàng Thượng.
.Trường Tôn Vô Kỵ đột nhiên vỗ bàn một cái, đứng dậy chỉ vào Hàn Nghệ nói: - Tiểu nhi to gan, thực sự là không biết trời cao đất rộng.
.Hàn Nghệ nói:
.- Xin hỏi Quốc Cữu Công. Thái Tông Thánh Thượng có từng nói như vậy với Ngụy công không?
.Trường Tôn Vô Kỵ hừ lạnh: - Ngươi cũng dám so mình với Ngụy Trưng sao? Trong lòng thì bổ sung một câu, còn giống như thực có nói qua.
.- Tiểu dân cũng không dám so với Ngụy công. Chỉ là tiểu dân không phục, lẽ nào Đại Đường ta chỉ cho phép một mình Ngụy công nói thật sao?
.Hàn Nghệ vẫn theo lý tranh cãi.
.- Ngươi... !
.Trường Tôn Vô Kỵ chỉ vào Hàn Nghệ, tức giận đến mức dựng râu trừng mắt, kỳ thực vừa nãy ông ta sở dĩ lên tiếng trước tiên, cung là vì bảo vệ cho Hàn Nghệ. Bởi vì mấy câu nói vừa nãy kia của Hàn Nghệ, chỉ thiếu chút nữa liền đem Chử Toại Lương đánh thành gian thần rồi. Chuyện này nếu như để Chử Toại Lương mở miệng trước, khả năng sự tình liền không còn đường sống vẹn toàn nữa. Vì lẽ đó ông ta mới mở miệng trước, đem quyền chủ động nắm trong tay. Vậy mà không ngờ Hàn Nghệ lại điên rồi, nã pháo đầy đất khắp nơi, bảo sao ông ta không tức giận chứ.
.Trái tim của Trường Tôn Diên đều sắp nhảy ra ngoài, gia gia y mà cũng phải rít gào lên thế này à? Người có thể chọc tức Trường Tôn Vô Kỵ đến mức như vậy, quả thật chỉ có thể đếm được trên đầu ngón tay.
.Đám Trịnh Thiện Hành, Vương Huyền Đạo thì càng không cần phải nói, mồ hôi lạnh cũng đã chảy khô, bắt đầu bốc ra mồ hôi nóng, cùng lúc lại cảm thấy sức chiến đấu của Hàn Nghệ tăng cao, trong lòng đêu nghĩ, có lẽ Thôi Tập Nhận thấy cảnh này, trong lòng chắc sẽ dễ chịu không ít. Dù sao Hàn Nghệ cũng dám đối diện tranh đấu cùng Chử Toại Lương, Thôi Tập Nhận nhà ngươi thì đáng là gì, cũng coi như là thua được an tâm đi.
.Chử Toại Lương trầm ngâm không nói, ông ta cực kỳ muốn phản bác, trò tranh luận này là thứ ông ta am hiểu nhất.
.Thế nhưng ông ta thật sự vô lực phản bác, nói cho cùng, mặc kệ là cày Hùng Phi, hay là máy dệt vải, đều là xuất phát từ Hàn Nghệ. Mà trong tiềm thức của ông ta cung xác thực cho rằng đây là chuyện đương nhiên, vừa rồi cung xác thực là lợi dụng thân phận để bức bách Hàn Nghệ.
.Kỳ thực noi đi noi lai, chuyện này cũng cực kỳ bình thường, vốn bách tính là không dám không giao nha.
.Thế nhưng nếu muốn tra cứu lên, vậy thì tất có vấn đề, nếu như Hàn Nghệ là tự nguyện cho ngươi, đó là một chuyện, nhưng nếu như Hàn Nghệ không chịu cho, ngươi lại buộc Hàn Nghệ phải giao ra, hơn nữa không hề có công văn của triều đình, vậy thì là đoạt.
.Đây là lần đầu tiên Chử Toại Lương bị người nói cho á khẩu không trả lời được, sâu sắc thở dài, khoát tay một cái nói - Phụ Cơ huynh, xin bớt giận, dù như thế nào, hôm nay chúng ta đã không có cách nào động vào tiểu tử này rồi.
.Trường Tôn Vô Kỵ cũng không cho là thế, hừ lạnh nói: - Ta cũng không tin không trị được tên tiểu nhi vô tri này.
.Chử Toại Lương xấu hổ nói: - Nếu như chúng ta làm gì hắn, chẳng phải là nói cho người khác, năm đó Thái Tông Thánh Thượng cũng có thể giết ta sao?
.Kỳ thực đạo lý này, nói trắng ra, chính là không nên bóc lột bách tính, Chử Toại Lương không chỉ đã từng nói điều này với Lý Thế Dân, mà còn nói với cả Đương Kim Hoàng Thượng Lý Trì nữa. Nếu như lần này ông ta làm như vậy, vậy tương lai ông ta làm sao có thể khuyên hoàng thượng nữa. Thậm chí càng nghiêm trọng hơn là, nếu hôm nay ông ta giết Hàn Nghệ, như vậy sau đó nếu như gián ngôn của ông ta mạo phạm hoàng thượng, hoàng thượng cũng có thể giết ông ta.
.Sử dụng câu nói kia của Hàn Nghệ, chính là "Chỉ biết dạy người, mà không biết dạy mình, dùng cái gì phục người?"
.Thân là một thần tử chính trực, mặc kệ trong lòng Chử Toại Lương có nguyện ý hay không, ông ta đều phải thời thời khắc khắc kiềm chế bản thân. Hoặc là ngươi tranh luận thắng, như vậy có thể trị Hàn Nghệ tội vu tội đại thần trong triều, nhưng nếu như ngươi tranh luận thua, ngươi còn muốn thô bạo vô lý, như vậy không chỉ có làm cho tín dự của ngươi bị ảnh hưởng, mà còn trực tiếp nguy hiểm đến quyền lực của ngươi. Dù sao đám Trịnh Thiện Hành, Vương Huyền Đạo đều còn ngồi ở chỗ này nhìn, bọn họ tuy rằng không có nhất quan bán chức, thế nhưng trưởng bối của bọn họ cũng không phải dễ chọc. Chử Toại Lương cũng phải suy nghĩ kỹ càng, người ở chỗ cao tất rét lạnh nha.
.Hàn Nghệ thầm nói, thông minh! Chính là cái đạo lý này.
.Trưởng Tôn Vô Kỵ sửng sốt, không có lên tiếng rồi.
.Hàn Nghệ trái một câu Thái Tông Thánh Thượng, phải một câu Thái Tông Thánh Thượng, ngươi nếu muốn động hắn, vậy thì phải thận trọng rồi.
.Chử Toại Lương nhìn Hàn Nghệ, vừa tức giận vừa buồn cười nói: - Khá lắm, khá lắm, ta quả thực là khinh thường ngươi, được, lần này coi như là ta sai rồi.
.Lời tuy như vậy, thế nhưng ông ta cũng không phục, bởi vì ông ta không tính tới Hàn Nghệ lại dám đột nhiên làm khó dễ, chuẩn bị không đủ, trước đó còn bị Hàn Nghệ làm cho tức đến váng đầu, do đó mới bị Hàn Nghệ đánh cho trở tay không kịp, thực sự là cả đời chơi ưng, ngược lại bị ưng mổ mắt, lật thuyền trong mương nha!
.Hàn Nghệ chắp tay nói: - Dũng giả mạnh mẽ nhất trên đời, không gì bằng người biết sai có thể sửa. Hữu Phó Xạ lòng dạ rộng lớn, khiêm tốn nhận sai, chính là phúc của Đại Đường ta, tiểu dân vạn phần bội phục.
.Chử Toại Lương hừ lạnh, nói: - Tiểu tử ngươi chớ đắc ý vội, ta sẽ nhìn chằm chằm tiểu tử ngươi, ngươi phải thời thời khắc khắc cẩn thận, nếu có nhược điểm để ta bắt được, ta nhất định sẽ công băng chấp pháp.
.Cái này liền không có tất yếu đi à nha! Hàn Nghệ vội vàng nói: - Hữu Phó Xạ cần phải lấy thiên hạ xã tắc làm trọng a! Ngụ ý chính là, ngươi không thể mượn việc công làm việc tư nha.
.Chử Toại Lương bật cười, vẫy tay nói: - Cái này liền không cần ngươi đề tỉnh ta.
.Nói xong, ông ta lại hướng về Trường Tôn Vô Kỵ nói: - Phụ Cơ huynh, thời gian cũng gần như, chúng ta hẳn là lên lầu xem cuộc vui đi.
.Trường Tôn Vô Kỵ nói: - Ngươi còn có tâm tình xem cuộc vui à?
.Chử Toại Lương nói: - Ta phải xem xem cái máy dệt vải kia có thật hữu dụng hay không, nếu như chỉ là đồ vật lấy lòng mọi người, ta liền hỏi tội tiểu tử này.
.Giời ạ! Đây chỉnh là trần trụi trả thù nha. Muốn vu tội cho ai, lo gì không tìm thấy tội danh.
.Hàn Nghệ mau mau phòng hờ nói: - Hữu Phó Xạ, trước đó tiểu dân đã viết rõ, vở kịch này chỉ là hư cấu, nếu như có liên quan đến ai, chỉ là trùng hợp.
.Chử Toại Lương hừ lạnh: - Nếu như những kẻ mang tội giết người đều viết mấy chữ này lên trên người mình cung, vậy có phải ta cũng phải mở một mặt lưới hay không?
.- Ách!
.Chử Toại Lương hừ một tiếng, lại hướng về Trường Tôn Vô Kỵ làm ra động tác thỉnh, sau đó liền cùng Trường Tôn Vô Kỵ đi ra bên ngoài.
.Ai, ngươi đây là già mồm át lẽ phải a! Hàn Nghệ còn muốn đuổi theo, Trường Tôn Diên đột nhiên gọi hắn lại: - Hàn Nghệ, thấy tốt thì lấy.
.Hàn Nghệ sửng sốt, nhìn hắn một cái.
.Trưởng Tôn Diên cúi đầu đi theo ra ngoài.
.Chờ bọn họ vừa đi, Trịnh Thiện Hành liền cười ha ha nói: - Hàn tiểu ca, chỉ nói phần dũng khí này của ngươi, ta liền kém xa ngươi rồi. Bội phục, bội phục.
.Vương Huyền Đạo hơi mỉm cười nói: - Ta chưa bao giờ từng thấy ai có thể làm cho Hữu Phó Xạ nói cúi đầu nhận sai cả, xem ra Ngụy công có người nối nghiệp rồi.
.Hàn Nghệ khó chịu nói: - Hai vị, các ngươi cũng đừng bỏ đá xuống giếng, vừa rồi cũng không biết nói hộ ta hai câu.
.Trịnh Thiện Hành nói: - Thực sự là xin lỗi, ta ngược lại cũng muốn, nhưng thật không có can đảm như ngươi.
.Vương Huyền Đạo cung là trực tiếp nói: - Trịnh huynh cũng không dám, vậy ngươi cũng đừng hy vọng vào ta. Ta xin phép đi trước.
.- Huyền Đạo, chờ ta.
.Hai người có thể nói là chạy trối chết, tuy rằng bọn họ là quý tộc, Hàn Nghệ chỉ là bình dân, thế nhưng bọn họ còn thật không dám chơi cái trò đòi mạng này với Hàn Nghệ.
.--------------------
Bạn cần đăng nhập để bình luận