Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 892.3: Gián trục khách thư.

.Sau khi bài văn của bốn người Thôi Tập Nhận, Vương Huyền Đạo, Lư Sư Quái, Trịnh Thiện Hành được tung ra, cộng thêm một phen ủng hộ lẫn nhau của cả hai bên, sự phân tranh vô vị cũng theo đó mà dừng lại, bởi vì hàn môn cũng không có lý do gì để náo loạn nữa. Sĩ tộc người ta cũng đã buông lời, là ngựa chết hay là lừa chết, ngươi cứ lôi ra kéo thử là biết. Ngươi kéo ra mà không được gì thì chỉ có thể trách khả năng của ngươi quá kém.
.Nhưng đến tột cùng có thể phát triển thành sự cạnh tranh tốt hay không thì còn phải xem ý tứ của triều đình mới được. Bất kể là hàn môn, hay là sĩ tộc, lời bọn họ nói ra đều không tính, chủ yếu chính là triều đình có thể cho bọn họ cạnh tranh một cách công bình hay không.
.Buổi lâm triều hôm nay, trên đại điện, văn võ bá quan đứng thành hai hàng hai bên, Hàn Nghệ cũng tới.
.Kỳ thật lâm triều ở thời cổ đại, không phải mỗi ngày tât cả văn võ bá quan đều phải đi, nào có nhiều chuyện để thương lượng như thế, trừ phi là để cho bọn họ giao lưu cảm tình, dưới tình huống bình thường, đều là Hoàng đế cùng những đại thần trung tâm nghị sự với nhau ở điện Lưỡng Nghi, nếu như có chuyện trọng đại cần tuyên bố thì nhất định mới phải lâm triều.
.Lý Trị ngồi ở trên đài cao, nhìn quét đủ loại quan lại, nói ngay vào điểm chính:
.- Trẫm hôm qua thu được một bản tấu chương, nội dung bên trong nó làm cho trẫm xấu hổ không ngừng, một đêm chưa ngủ, hôm nay thừa dịp lâm triều, trẫm tính toán để cho mọi người cùng nhau xem bản tấu chương này một chút. Người tới, đem tấu chương trình lên.
.Chỉ chốc lát sau, hai tiểu thái giám đều tự bưng một cái khay đi đến, đem bản tấu chương đã được sao chép ra chia cho các văn võ bá quan.
.Hàn Nghệ cũng vô cùng hiếu kỳ, thật không ngờ chính là một sự bắt đầu như thế, hắn tiếp nhận nhìn qua, mặt trên viết chính là ‘ Gián trục khách thư’ trứ danh của Lý Tư.
.Vào thời kì Xuân Thu Chiến quốc, các nhân tài của các quốc gia thất bại đều chạy đến Tần triều để làm quan, có một hồi Hàn Quốc phái Thủy công Trịnh Quốc du thuyết Tần vương Doanh Chính, đề xuất đào kênh để tưới ruộng, ý đồ hao phí nhân lực của Tần quốc khiến cho Tần quốc không thể tấn công nước Hàn, để thực thi ‘Kế hoạch làm nước Tần kiệt quệ’.
.Nhưng bị phát giác, Tần vương Doanh Chính nghe lời của các tôn thất đại thần, cho rằng những khách khanh đến Tần đều là muốn hãm hại quốc gia cho nên liền hạ lệnh đuổi khách khanh đi. Lý Tư đã bị nằm trong danh sách liệt kê những kẻ bị đuổi đi, cho dù là thấp thỏm lo âu, nhưng trước khi đi y đã chủ động dâng thư khuyên bảo Tần vương không cần trục khách, viết ra bản ‘gián trục khách thư’ truyền lưu thiên cổ.
.Thiên văn chương này chủ yếu là biểu hiện ra tư tưởng chọn hiền tài không quan tâm địa vực, quốc tịch.
.Lý Tư tuy rằng ưu khuyết điểm đều có, nhưng Lý Tư hay là hay ở chỗ, bất kể là đúng, hay là sai, mỗi một chuyện y đề nghị đều sẽ ảnh hưởng đến tiến trình lịch sử của Trung Quốc, một thiên văn chương này của y, ngoại trừ việc chọn đúng hiền tài, y còn lặp lại nhắc tới một chủ trương, chính là sự nghiệp thống nhất toàn bộ đất nước.
.Kỳ thật, chủ trương của đế quốc Mỹ sau này cũng là như thế, chiêu nạp nhân tài từ các quốc gia khác, do đó thành tựu bá nghiệp của đế quốc Mỹ, đó là đã tạo nên một con đường để đi.
.Phàm là người đã đọc đủ tứ thư ngũ kinh đều đã xem qua thiên văn chương này, đọc làu làu, không ngạc nhiên, ai cũng biết.
.Làm người ta hai mắt tỏa sáng chính là nửa đoạn về sau, chúng ta hiện tại luôn phê bình Tần Thủy Hoàng dâm xỉ bạo ngược, chuyên quyền độc đoán, bảo thủ. Nhưng ngươi xem một chút cách Tần thủy hoàng dùng người, có thể không phân biệt cả việc quốc tịch, nói được thì làm được, kiên quyết quán triệt tư tưởng chọn đúng người hiền, và liệt kê một nhóm lớn nhân tài của sáu nước tới Tần quốc tìm nơi nương tựa khi ấy, chính là vì có những người tài giỏi này, Tần Thủy Hoàng mới có thể thống nhất được sáu nước đấy.
.Mà chúng ta thì sao? Chúng ta ngay cả việc chọn lựa nhân tài từ trong những dân chúng trong chính đất nước chúng ta mà cũng còn phân biệt sĩ thứ, đối đãi khác nhau, chỉ biết hô hô khẩu hiệu, xách vài cái hàn môn đi lên làm gương mẫu, tốt mã dẻ cùi, còn người ta nói được thì làm được.
.Ngươi không biết xấu hổ đi phê bình Tần Thủy Hoàng người ta, nhưng tư tưởng của người ta khi ấy lại hơn xa bây giờ, chỉ bằng cái loại tâm lí hẹp hòi vặn vẹo của triều đình chúng ta hiện giờ, ngươi lấy cái gì đòi vượt qua triều đại của Tần vương, người ta có phong phạm hải nạp bách xuyên (biển chứa cả trăm con sông) của một nước lớn, chúng ta chỉ có thái độ bụng dạ hẹp hòi của một người đàn bà mà thôi.
.Chúng ta thật sự làm được lấy cổ vì kính sao?
.Toàn bộ đoạn văn sau đó đã phê bình vương triều Đại đường một cách không chịu nổi!
.Nhưng không có đánh dấu là ai viết bài này cả.
.Các đại thần nhìn xem mà đều đổ mồ hôi, đây là tên nào không muốn sống nữa vậy, dâng lên một bản tấu chương như thế, khó trách Lý Trị một đêm chưa ngủ, đoán chừng là do bận nghĩ nên tra tấn đối phương như thế nào khiến cho gã sống không bằng chết.
.Thời gian dần qua, tất cả mọi người nhìn về phía một người.
.Người này chính là Hàn Nghệ.
.Này rất giống phong cách của Hàn Nghệ, đầu trọc đâu sợ bị nắm tóc - vua cũng thua thằng liều mà thôi, cái gì cũng dám nói, có một cái mạng quèn, nếu nói sai, ta chẳng qua cũng chỉ là con của một tên nhà nông quèn, ngươi không thể đi chấp với một tên nông dân được, nếu chẳng may đoán đúng rồi, ngươi còn phải khích lệ hắn.
.Liền tiểu tử này xấu nhất.
.Hàn Nghệ thấy tất cả mọi người đều nhìn về phía hắn, liền cảm thấy hơi không hiểu ra sao cả, các ngươi nhìn ta làm gì, chuyện dâng tấu chương phức tạp nhường ấy, ta không làm được a, ta cũng không biết viết tấu chương cái gì cả, ta bình thường chỉ biết viết quá trình mưu trí của chính mình trên Đại Đường nhật báo mà thôi, các ngươi thật sự là thật không hề hiểu biết cách làm người của ta rồi.
.- Các khanh trước khoan hãy quan tâm việc ai là người đã viết bản tấu chương này đã.
.Lý Trị dường như cũng không có ý định lập tức giúp đỡ Hàn Nghệ làm sáng tỏ, y nói:
.- Trẫm hiện giờ muốn biết là các vị ái khanh cảm thấy bản tấu chương này như thế nào?
.- Lão thần nghĩ rằng phần tấu chương này nói quá sự thật.
.Hứa Kính Tông đứng ra nói:
.- Tiên đế từng nói qua, 'Từ xưa đều quý Trung Hoa, ti tiện Di Địch, trẫm đều yêu như một. ' trí tuệ như thế Thủy Hoàng cũng chưa từng có, hơn nữa, tướng quân A Sử Na Tư Ma chính là minh chứng tốt nhất.
.Không ít đại thần đều gật đầu, trong số bọn họ còn có một số người luôn ngại Đường triều quá mức tiến bộ rồi.
.- Hứa học sĩ lời ấy sai rồi!
.Một lão giả râu tóc đã lấm tấm muối tiêu bước ra nói.
.Hứa Kính Tông thấy được người này, không khỏi sửng sốt, nhưng vô cùng hòa khí nói:
.- Kính xin Quang Lộc khanh chỉ giáo.
.Người này tên là Lư Thừa Khánh, xuất thân Phạm Dương Lư thị, không cần phải nói nhất định là đường bá hoặc là tộc thúc gì đó của Lư Sư Quái rồi, hiện nay ông ta đang nhậm chức Quang Lộc khanh, tuy nhiên người này cho tới nay đều là cực kỳ khiêm tốn, gần như không có bất kỳ cảm giác tồn tại nào. Tục ngữ ‘Không quan tâm hơn thua’ trong lịch sử nói chỉ chính là bản thân ông ta.
Bạn cần đăng nhập để bình luận