Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 900.2: Mùa thu hoạch cũng không lấy vui mừng

.Hiện tại hắn là người một xu không dính túi, nghèo kiết xác, hắn cũng không có mặt mũi đi đòi tiền Tang Mộc, chủ yếu do khuôn mặt u ám của Tang Mộc làm hắn áy náy, gặp mặt cũng không dám mở miệng, thậm chí còn không dám gặp Tang Mộc, ngay cả ký sổ bên ngoài cũng thấy xấu hổ, dù sao có ký sổ thì Tang Mộc vẫn phải đến trả tiền. Bằng không hắn định hôm nay đến Dương phủ thăm Dương Phi Tuyết, tán gái không có tiền sao được, cũng không còn cách nào, hắn chỉ có thể lừa đám tiểu phú Hùng Đệ, Mộng Đình, Thẩm Tiếu một ván, kiếm chút tiền để tiêu, tiền hắn vẫn luôn mượn từ Từ Du Du, tuyệt đối tay không bắt giặc, tuy là người thắng, nhưng nhắc tới cũng khá là bi thảm.
.- Lão Bành, cho ta sáu cân mứt hoa quả.
.- Ôi! Là Hàn tiểu ca à!
.Bành Vạn Kim thấy Hàn Nghệ đến, vội vàng đón chào, liên tục chắp tay, ha hả nói: - Hàn tiểu ca, hiện giờ ngươi thật sự nổi tiếng bên ngoài nha, chúc mừng, chúc mừng.
.Cải cách chế độ khoa cử là thắng lợi của Hàn Nghệ, người lãnh đạo hàn môn, uy danh của Hàn Nghệ trong hàn môn càng ngày càng tăng.
.Hàn Nghệ thở dài: - Lão Bành, không nói gạt ngươi, chỉ xem phong cảnh nhưng cũng mất đống tiền.
.Bành Vạn Kim ồ một tiếng, nói: - Sao lại nói vậy?
.- Một lời khó nói hết, một lời khó nói hết!
.Hàn Nghệ xua tay, nói sang chuyện khác: - Đúng rồi, gần đây ngươi kinh doanh thế nào?
.Bành Vạn Kim buồn bã nhạt nhẽo nói: - Còn không phải vẫn như vậy sao, không kém, nhưng cũng không tốt gì.
.Hàn Nghệ cau mày nói: - Không thể nào, năm nay là năm được mùa, việc buôn bán của các ngươi phải phát đạt mới đúng.
.Bành Vạn Kim buồn bực nói: - Cũng bởi vì năm nay được mùa, kinh doanh mới khó vậy
.Hàn Nghệ nói: - Sao lại nói vậy?
.Bành Vạn Kim nói: - Dân chúng thu được cái gì, chính là lương thực, hiện giờ giá lương thực thấp như vậy, dân chúng lấy lương thực ra bán cũng không đổi được mấy đồng, còn không bằng dự trữ trong nhà, dân chúng tuy không ăn đói mặc rách, nhưng cũng không có tiền mua đồ, thương nhân chúng ta buôn bán cũng không khá hơn bao nhiêu.
.Hàn Nghệ nhíu nhíu mày, nói: - Thật hay giả vậy?
.Bành Vạn Kim thở dài:
.- Hàn tiểu ca nếu không tin, có thể sang bên lão Tiền nhìn một cái, gạo trong cửa hàng ông ta đã xuống đến ba văn tiền.
.- Điều đó không thể. Hàn Nghệ giật mình nói.
.- Gạo năm ngoái của ông ta còn chưa bán hết, gạo mới này vừa đến, gạo cũ không biết để ở đâu, chỉ đành giảm giá để bán. Bành Vạn Kim lắc đầu giận dữ nói.
.Đúng lúc này, tiểu nhị đã gói xong mứt hoa quả, nói: - Hàn tiểu ca, mứt hoa quả của huynh đây.
.- A, bao nhiêu tiền?
.Hàn Nghệ nhận lấy, hỏi.
.Bành Vạn Kim ha hả nói: - Hàn tiểu ca ngươi khách khí như vậy làm chi, cứ cầm ăn đi.
.- Vậy được, ta không khách sáo nữa. Hàn Nghệ sảng khoái nói.
.Bành Vạn Kim ngẩn ra, kinh ngạc nhìn Hàn Nghệ, rõ ràng là ông ta khách sáo nói thế, hắn không nghe ra sao?
.Trước kia ca đây cần mặt mũi không cần tiền, kết quả là bây giờ nghèo đến kiết xác, hiện giờ đành phải không biết xấu hổ mà lấy tiền, bình tĩnh lại, Hàn Nghệ giả ngu nói bổ sung:
.- Được không?
.- À? Không không có gì?
.Bành Vạn Kim thấy Hàn Nghệ không biết xấu hổ như vậy, cũng chỉ có thể chấp nhận.
.- Vậy được, ta còn có việc, liền cáo từ trước.
.Hàn Nghệ mang theo mứt hoa quả vui tươi hớn hở ra khỏi cửa, hắn không khỏi đưa mắt nhìn quanh, thấy khách trên đường quả không tăng nhiều, thậm chí còn giảm bớt, hắn nhíu mày, hiện giờ đang là thời kỳ cường thịnh của kinh tế nông nghiệp cá thể, ai ai cũng làm ruộng, ai ai cũng dệt vải, trong tay người nghèo đều là gạo và vải, trong tay người giàu cũng là gạo và vải, giá cả của gạo chắc chắn sẽ giảm xuống.
.Dân chúng muốn ăn chút thịt, bình thường đều là thịt do nhà mình nuôi, nếu như ăn hết, lấy nhiều gạo như vậy đi đổi thịt cũng không lời lắm, gạo được làm từ mồ hôi, trong lòng cũng tiếc nuối, càng đáng chết hơn nữa là, dân chúng có ăn có mặc, ít nhất sẽ không chết vì đói, chết vì lạnh, trăm họ sẽ không chết vì vấn đề ấm no, ngày qua ngày được chăng hay chớ.
.Điều này dẫn đến toàn bộ kinh tế trở nên đáng buồn.
.Đối với nông dân và quốc gia mà nói, tuy rằng không phải chuyện xấu, nhưng đây cũng là khuyết điểm lớn nhất của nền kinh tế nông nghiệp cá thể, khi xảy ra thiên tai, dân chúng chịu không nổi, hàng trăm mùa bội thu, cuộc sống cũng không khá hơn chút nào, đây quả thực là trung cầu ấm no, may mà hiện giờ thị trường Trường An lớn như vậy, dân số lại khá đông, nói cách khác, thị trường nhất định sẽ thu nhỏ lại.
.Chuyện này đối với kế hoạch của Hàn Nghệ cũng cực kỳ bất lợi.
.Phải nghĩ biện pháp giải quyết vấn đề này mới được. Hàn Nghệ nhíu mày âm thầm suy nghĩ.
.Chợt nghe có người hô: - Hàn tiểu ca.
.Hàn Nghệ ngẩng đầu nhìn lên, thấy năm sĩ tử hàn môn đi tới, cung kính thi lễ với hắn: - Từ Sơn/Trương Tiểu Phi bái kiến Hàn tiểu ca.
.Hàn Nghệ hiếu kỳ nói: - Các vị có chuyện gì sao?
.Người tên là Từ Sơn nói: - Chúng ta có một số việc, muốn thỉnh giáo Hàn tiểu ca.
.Hàn Nghệ cười, nói: - Có phải về chuyện khoa cử không?
.Mấy người liên tục gật đầu.
.Hàn Nghệ nói: - Chuyện này ta tạm thời không tiện để lộ ra quá nhiều, dù sao ta là người tham dự, nhưng Đại Đường nhật báo kỳ tiếp theo sẽ giải thích một vài chi tiết.
.- Vậy không biết Đại Đường nhật báo kỳ tiếp theo bao giờ sẽ phát hành? Tất cả mấy người đồng thanh hỏi.
.- Hẳn là mấy ngày này, tạm thời còn chưa xác định. Hàn Nghệ cười, lại nói: - Tuy nhiên các vị cũng không nên nghĩ khoa cử được xây dựng vì hàn môn, khoa cử chỉ là một nơi công bằng hơn mà thôi, các vị ngoài việc phải chân chính trổ hết tài năng, còn phải xem bản lãnh thật sự.
.- Hàn tiểu ca nói có lý, chúng ta nhất định sẽ ghi nhớ trong lòng.
.- À? Ồ, tốt tốt tốt! Vậy ta còn có việc, liền cáo từ trước. Hàn Nghệ buồn bực, hắn chỉ thuận miệng nói, đối phương liền ghi nhớ trong lòng, chuyện này rất khoa trương.
.Nhưng đây vẫn chỉ là bắt đầu, Hàn Nghệ đi chưa được mấy bước, liền có một vài con cháu hàn môn đi tới hỏi, nhưng Hàn Nghệ cứ thế mà lừa gạt đi qua, hiện giờ hắn đức cao vọng trọng, cũng không thể ăn nói lung tung giống như trước, phải cẩn thận, bởi vì Đại Đường nhật báo kỳ tiếp theo sẽ giải thích, vậy có thể tránh được một lần nguy hiểm, càng thêm vững chắc hơn.
.Rất nhanh, hắn biết mình sai rồi, sĩ tử hàn môn nhìn thấy hắn, thật sự giống như nhìn thấy mĩ nữ, chen chúc nhau tới, dù sao hắn cũng là đại ca hàn môn, nếu như tiếp tục, phỏng chừng cả ngày sẽ không ra khỏi ngõ Bắc, vì vậy hắn quyết định xa xỉ một phen, về tới ngõ Bắc, liền ngồi xe ngựa ra ngoài.
.Đi được khoảng chừng thời gian ăn xong bữa cơm, xe ngựa tới Dương phủ.
.Hàn Nghệ mang tiền theo thật sự là để tán gái, xuống xe ngựa, đi vào trước cửa, gõ vài cái lên cửa.
.Một lát sau, cửa mở ra, hạ nhân mở cửa nhìn thấy Hàn Nghệ liền vội vàng thi lễ.
.Hàn Nghệ nhỏ giọng nói: - Dương công ở nhà sao?
.Hạ nhân kia còn chưa mở miệng, chợt nghe thấy bên trong có người trả lời: - Ở nhà!
.Hàn Nghê nghe xong sắc mặt cứng đờ! Cmn, lão tử không ngờ đỏ bạc đen tình.
Bạn cần đăng nhập để bình luận