Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 1152: ĐẶC QUYỀN VS LUẬT PHÁP

.Đại Lý Tự!
.Tân Mậu Tương vừa mới đảm nhiệm Đại Lý Tự Khanh, trưởng quản Đại Lý Tự, vui mừng thường khó ngủ, cuối cùng coi như là lăn lộn danh đường rồi.
.Sáng sớm hôm nay, ông ta còn gật gù đi vào quan thự vừa mới ngồi xuống, một quan viên cấp dưới liền cầm một đống lớn khẩu cung đưa đến trước mặt ông ta, ông ta lập tức làm tỉnh cả người.
.- Đây đây là cái gì? Hồ sơ vụ án các nơi đưa tới? Tân Mậu Tương vẻ mặt kinh ngạc, không thể nào chỉ trong một đêm phát sinh nhiều vụ án thế được, trừ phi là các nơi cùng đưa lên.
.- Bẩm Thượng khanh, đây là bản hỏi cung Cục Dân An đưa tới lúc canh năm, để chúng ta thẩm phán.
.- Nhiều cung thế ư?
.Đầu Tân Mậu Tương to lên rồi, Đại Lý Tự khanh là như thế đấy sao? Đây không phải muốn ta mệt chết sao.
.Quan viên cấp dưới kia nhân tiện nói: - Thượng khanh lẽ nào chưa nghe nói sao, đêm qua Cục Dân An xuất động tất cả cảnh sát hoàng gia, niêm phong mười lăm sòng bạc trong thành, bắt được hơn hai trăm người, đây vẫn chỉ là một phần mà thôi.- Sòng bạc? Tân Mậu Tương không hiểu ra làm sao, nói:
.- Vì sao bọn họ phải thanh tra niêm phong sòng bạc? Trong ấn tượng của gã, sòng bạc là vô cùng bình thường.
.- Thượng khanh, trong luật lệ triều đình ta, đánh bạc là phạm pháp, chỉ là triều đình vẫn luôn nhắm một mắt mở một mắt, bình thường đều là không quá đáng, thì đều không quản, nếu họ niêm phong, theo luật lệ mà nói cũng không có gì sai.
.- Cái này đúng là gây phiền toái cho ta! Tân Mậu Tương không nhịn được nói: - Chút chuyện nhỏ này chưa chắc cần ta làm.
.Quan viên cấp dưới kia ngượng ngùng nói: - Việc này là chuyện nhỏ, nhưng vấn đề là người này không phải người tầm thường, trong đó có không ít người đều là xuất thân thế gia đại tộc, hoặc là thế gia quan lại.
.Tân Mậu Tương ngẩn người, tùy tiện cầm lấy một bản hỏi cung lên xem qua, lập tức đã hiểu, suy tư một lát, nói: - Đánh bạc chẳng qua cũng chỉ là chuyện nhỏ mà thôi, không cần thiết phải chuyện bé xé ra to.
.Quan viên cấp dưới làm sao mà không hiểu ý Tân Mậu Tương chứ, nói: - Thượng khanh, việc này cũng không đơn giản như vậy, Cục Dân An chắc chắn có chứng cớ trong tay, nếu chúng ta không cho ra được hình phạt, ngộ nhỡ bọn họ bẩm báo với bệ hạ, thì là chúng ta không làm tròn bổn phận rồi!
.Không phải là trước kia nữa, do Đại Lý Tự, Hình Bộ nói là xong, bởi vì Cục Dân An trực tiếp do Hoàng đế quản, không do Đại Lý Tự ngươi quản, hai bên không có nửa mối quan hệ, ta không cần thiết cầu ngươi làm gì, mọi người không có lợi ích gì liên quan, chỉ có điều quy trình là như vậy, ngươi tra án, ta phán phạt, hiện giờ người ta giữ chứng cứ, hỏi cung cũng đã đưa tới cả rồi, nếu ngươi không phán, Cục Dân An sẽ không tìm Đại Lý Tự gây phiền, sẽ chỉ nói với bệ hạ, người ta vất vả tra án, vì đạt được chiến tích, ngươi một câu không tội, Cục Dân An sẽ không đồng ý, tra tới cùng cũng là lỗi của ngươi.
.- Hàn Nghệ! Tân Mậu Tương đập bàn một cái, nghiến răng nghiến lợi nói: - Đây nhất định là Hàn Nghệ cố ý hãm hại ta.
.Ông ta là người bên Hứa Kính Tông, nghĩ như vậy rất bình thường.
.- Thượng khanh, việc đến nước này, chúng ta phải khẩn trương nghĩ cách mới được, ta xem chừng lát nữa nhất định sẽ có người tới tới chỗ chúng ta can thiệp.
.- Ngươi có cách nghĩ gì đối với việc này? Tân Mậu Tương cũng là sốt ruột, vừa nhậm chức không lâu, nghiệp vụ còn chưa nắm rõ, đụng tới việc khó giải quyết như vậy, nhất thời cũng không có chủ trương gì.
.- Hạ quan cho rằng vụ án này nếu phán có tội chắc chắn sẽ đắc tội với nhiều người, nếu phán vô tội, mình cũng gặp nguy, chúng ta chỉ có thể làm đến tạm thời không phán, để bọn họ đi tìm bệ hạ can thiệp.
.- Được, cứ làm thế đi.
.Tân Mậu Tương thở dài: - Đây chắc chắn là thằng ranh Hàn Nghệ kia cố ý gây sức ép cho ta mà, làm gì có lí đấy.- A! Ta đã bắt đại ca ta, Hữu Du, nếu giờ ta trở về, chắc chắn sẽ bị nhị bá của ta đánh chết mất, hay là đến chỗ ngươi tá túc hai đêm.
.Vi Phương đi trên đường, càng nghĩ càng buồn bực, hướng tới ở Thôi Hữu Du bên cạnh nói.
.- Được thôi! Thôi Hữu Du gật đầu, nói: - Nhưng tình hình nhà ta đoán chừng cũng không tốt lắm, dù sao cũng có không ít người trong nhà đều có liên đới.
.Vi Phương nói: - Vậy ngươi không sợ sao?
.Thôi Hữu Du hỏi ngược lại: - Vậy ngươi cho rằng chúng ta tra phong sòng bạc là sai sao?
.Vi Phương nói: - Đương nhiên không sai.
.- Không sai thì chúng ta cần gì phải sợ, nếu chúng ta không làm như vậy, vậy chúng ta còn chẳng bằng đi cửa sau nhập sĩ, không xứng làm cảnh sát hoàng gia.
.- Ừ, ngươi nói rất đúng, chúng ta cũng không làm gì xấu, là vì tốt cho dân chúng, có gì đáng sợ đâu.
.- Vi nhị, Vi nhị! Chợt nghe có người gọi, Vi Phương theo tiếng nhìn lại, chỉ thấy Bùi Thanh Phong và mấycông tử Liễu gia, Đỗ gia đang đứng ở phố đối diện. Vi Phương thở dài, nói: - Ta qua đó chút xem sao!
.- Nhanh lên, chúng ta còn phải tuần tra.
.- Ta biết rồi!
.Vi Phương chạy tới.
.Đỗ Thiếu Vân kia lập tức nói: - Vi nhị, ngươi điên rồi sao, lại dám bắt đại ca ngươi.
.Vi Phương nói:
.- Ngươi nghĩ ta muốn chắc, Hàn Nghệ đứng phía sau ta, nếu ta không bắt, huynh đệ chúng ta đều bị bắt vào đó. Gã ta tất nhiên không nói tự mình muốn bắt, nếu không thì không còn bạn bè mất.
.Bùi Thanh Phong nói: - Cuối cùng là có chuyện gì?
.Vi Phương nói: - Việc này ta cũng không rõ, sập tối hôm qua, chúng ta vừa cơm nước xong, phía dưới đột nhiên hạ lệnh, càn quét sòng bạc, nhưng ta càng không ngờ rằng ca ta đến Thường Lạc phường, nếu huynh không tin có thể hỏi thăm. Đừng nói là ca ta, ngay đến cả Du Kỵ tướng quân Đạt Hề Hậu cũng bị bắt đi. Bùi Thanh Phong cau mày nói:
.- Các ngươi một phát bắt nhiều người như thế, lẽ nào không sợ sao?
.- Việc này có liên quan gì tới chúng ta, chúng ta chỉ là phụng mệnh hành sự thôi, là chủ ý của cấp trên. Vi Phương nói xong nhìn chung quanh một chút, nói: - Hôm nay A Sử Na lão tướng quân làm náo loạn cả Cục Dân An, nhưng bị Tổng cảnh ti mấy người chặn ở cửa, không nể mặt mũi chút nào, còn bảo bọn họ đi tìm Đại Lý Tự, trừ khi Đại Lý Tự phán vô tội, nếu không chúng ta sẽ không thả người.
.Đỗ Thiếu Vân nói: - Vậy ca ngươi hiện tại thế nào?
.Vi Phương nói:
.- Các ngươi yên tâm, Cục Dân An chúng ta không được dùng hình, chỉ là hỏi khẩu cung, sau đó phán phạt, ca ta hiện tại chắc đang ngủ rồi, người nhà có thể đưa cơm bất cứ lúc nào, đưa cả quần áo nữa.
.- Ngủ?
.Đám người Bùi Thanh Phong cả kinh.
.Trước kia nếu bị quan phủ bắt đi, đó là việc đáng sợ nhất, bây giờ vừa nghe, ngươi đây là đang bắt người sao? Bọn họ thậm chí cảm thấy thế giới này đã thay đổi rồi. Nhưng họ cũng không nghĩ thử, nếu không để người nhà đưa cơm vào, vậy phải dùng đến tiền của Cục Dân An, đương nhiên cho đem rồi, ý của Hàn Nghệ là, các ngươi tận tình đưa, đưa cả bài tú- lơ- khơ vào cũng được, dù sao bọn họ cũng không có tiền đánh bạc.
.- Khai Minh, ngươi nhìn xem, chỉ thời gian một đêm, ánh mắt của bách tính dành cho chúng ta đã khác rồi, một đêm qua không ngủ cũng đáng rồi. Dương Mông Hạo đi trên đường, nhìn những bách tính đi trên đường đều nhìn bọn họ bằng ánh mắt có mang vài phần kính ý, những bách tính này cũng không phải ngốc, chỉ là dám giận không dám nói, ai đối tốt với họ, họ cũng biết, trong lòng Dương Mông Hạo rất vui.
.Lư Khai Minh cười khổ nói: - Ngươi đừng vui mừng quá sớm, việc này vẫn chưa xong đâu.
.- Ta đây sao lại không biết! Dương Mông Hạo cười nói: - Nhưng chuyện này cũng không liên quan đến chúng ta, chúng ta chỉ là phụng mệnh hành sự, nhiệm vụ của chúng ta đã hoàn thành rồi, chưa xong là việc của mấy người Tổng cảnh ti, chả liên quan gì đến chúng ta, đầu gió chúng ta đi, có việc gì cấp trên đỡ, chúng ta nên vui mừng mới phải!
.Tiểu tử này là một người khá lạc quan, là cảnh sát hoàng gia duy nhất không chịu bất kỳ ảnh hưởng gì, thật sự là một chút cũng không sợ.
.Lư Khai Minh vừa nghe, rất có lí, dù sao pháp bất trách chúng, cũng yên lòng rồi, tiếp tục đi tuần.
.Động tĩnh tối qua lớn như vật, đến tướng quân cũng bị bắt đi, hôm nay ai còn dám xằng bậy, trong thành Trường An khắp nơi hài hòa.
.Nhưng trong hoàng cung thì không hài hòa rồi!
.Những người đó đương nhiên sẽ tìm đến Hoàng đế làm náo loạn, chúng ta là quý tộc, trừ phi là đấu tranh chính trị, thế lại khác, tình huống bình thường triều đình xưa nay đều kệ bọn họ, vì đánh bạc mà bị bắt, đây quả là chưa nghe thấy bao giờ. Trong Điện Lưỡng Nghi! - Bây giờ bệ hạ nhìn thấy đấy toàn là án mạng vì đánh bạc mà sinh ra, trừ việc đó ra, sòng bạc mở suốt đêm, ảnh hưởng đến việc việc nghỉ ngơi của dân chúng xung quanh, còn là dụ dỗ bách tính đến đánh bạc, làm cho không ít dân chúng bán mình làm nô, chuyện nhà tan cửa nát chỗ nào cũng có. Cục Dân An chúng thần là giữ gìn trị an, thành thử chúng thần nghĩ không thể ngồi chờ chết, đợi sau khi án mạng phát sinh mới đi trừng phạt tội nhân thì đã quá trễ rồi, chúng ta nên tiêu diệt nguồn căn tội phạm, tận lực giảm bớt án mạng phát sinh, những sòng bạc đó là nguồn căn tội phạm.
.Trình Xử Lượng đứng ở giữa, hướng tới Lý Trị bẩm báo.
.Trừ y ra, bốn trùm sỏ đều ở đó, còn có cả Tể tướng cũng ở đó.
.Náo lớn như vậy, Lý Trị cũng không rõ xảy ra chuyện gì, chỉ có thể mở cuộc họp khẩn, làm rõ chuyện này.
.Sau khi nghe xong, Lý Trị đặt hồ sơ Trình Xử Lượng dâng lên xuống mặt bàn, nói: - Việc này làm rất tốt, trên luật lệ đều đã quy định rõ ràng đánh bạc là việc phạm pháp, Cục Dân An làm sai chỗ nào, chẳng lẽ chỉ vì những người kia là con cháu của đại thần trong triều, triều đình sẽ vứt luật lệ qua một bên sao, vậy còn cần luật pháp làm gì.
.Thứ nhất, y thật sự cảm thấy không làm sai, đả kích sòng bạc, không thể nói là sai chứ? Thứ hai, Cục Dân An này là trực thuộc y, mới mở được vài ngày đã buộc tội cơ quan cấp dưới của thiên tử, các ngươi có nghĩ tới cảm giác của ta không. Về công về tư, đương nhiên y ủng hộ Cục Dân An.
.Hứa Kính Tông nói: - Hôm qua Cục Dân An thanh thế lớn, làm cho dân chúng đêm không say giấc, thậm chí còn quấy nhiễu cấm quân đại nội, không còn lời nào để nói, nếu để mặc họ làm gì thì làm, chỉ sợ không bao lâu, bách tích sẽ ai oán tứ xứ.
.Hàn Nghệ vừa thấy Hứa Kính Tông, lập tức đấu chí dâng trào, chuyện này hắn không ngại tranh cãi cùng Hứa Kính Tông, bởi vì chuyện này tranh caisuy cho cùng cũng chỉ là phân tranh khóe miệng, cũng không ảnh hưởng đến con đường làm quan của nhau, cũng không gây ra đấu tranh chính trị. Lập tức đứng lên, nhưng miệng này vừa mới mở ra, Lý Trị đã chỉ tay, nói: - Khanh ngồi xuống.
.Động tác này khiến thần kinh Hàn Nghệ thoát tiết, suýt chút nữa là cắn đầu lưỡi, vô cùng xấu hổ ngồi xuống.
.Lý Trị quá quen với cảnh tượng này, nếu như để Hàn Nghệ mở miệng, lại phải tranh cãi nửa canh giờ, đau đầu, lại hướng tới Hứa Kính Tông nói: - Hứa ái khanh có từng nghĩ qua, triều ta nghiêm cấm đánh bạc, nhưng trong thành Trường An lại có tới mười lăm sòng bạc suốt ngày đêm, ngày qua ngày, năm qua năm, trẫm muốn biết trước kia quan phủ đều đã làm gì?
.Lý Nghĩa Phủ lại đứng lên nói: - Bệ hạ, thần còn nghe nói Độc Cô Vô Nguyệt và Nguyên Liệt Hổ từng ra tay đả thương người trong lúc hành động bắt bớ, một người trong số đó chính là Du Kỵ tướng quân Đạt Hề Hậu, đây chính là trái với triều cương.
.Lý Trị cầm lấy một bản tấu chương, nói: - Khanh xem xem trên khẩu cung này viết, thế này có thể trách được Độc Cô Vô Nguyệt và Nguyên Liệt Hổ sao?
.Lý Nghĩa Phủ lấy về xem một chút, nói: - Bệ hạ, theo thần thấy, kỳ thực bài bạc thật sự phải nói là là tội ác lớn sao, vậy cũng chưa chắc, cho dù là thần vào dịp lễ tết cũng cùng cha mẹ người thân đánh bài, thậm chí thần dám nói đại thần trong triều có ai là chưa từng cược tiền, nếu như phán phạt, chỉ sợ rất nhiều người đều sẽ không phục.
.Hứa Kính Tông lại nói: - Nếu lão thần không nhớ lầm, những lá bài tú- lơ- khơ này cũng do Hàn Thị lang phát minh đấy.
.Nói đến bài tú lơ khơ, Lý Trị đột nhiên nhớ ra, mình cũng từng cùng Hàn Nghệ cược tiền, bất giác lại có chút do dự.
Bạn cần đăng nhập để bình luận