Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 395.1: Cũng vì muốn tốt cho cô

..
.Vội vàng xao động, chính là điều tối kỵ của Thiên môn!
.Kẻ lừa đảo kiêng kị nhất điều gì, chính là nóng lòng cầu thành, một khi xuất hiện loại tâm lý này, thì tám chín phần mười là sẽ thất bại.
.Có rất nhiều âm mưu, cần dùng thời gian rất dài, có một số kẻ lừa đảo đỉnh cao, chỉ riêng bố cục thôi đã phải tiêu tốn một hai năm thời gian rồi, toàn bộ âm mưu được thực thi xong, ít nhất cũng phải mất ba năm.
.Âm mưu nhằm vào Tạ Huy cũng là như thế.
.Đó là lâu ngày sinh tình, lâu ngày sinh tình, nếu không lâu ngày, thì làm sao mà sinh tình được.
.Đây là cần có thời gian đấy.
.Hàn Nghệ là cao thủ của Thiên môn, hắn khẳng định là có sự kiên nhẫn đấy, hắn cũng không quá sốt ruột, dù sao thì các ngươi cứ ở đây lừa nhau đi, ta đi làm việc khác trước đã.
.Tảng sáng đêm trước, Hàn Nghệ cùng Tiểu Dã đã rời khỏi Thái phủ, chạy về Phượng Phi Lâu.
.Đi đến cửa Bắc, vừa vặn lệnh cấm vừa được hủy bỏ, cửa thành từ từ mở ra.
.- Hắt xì! Hắt xì!
.Vào được bên trong thành, Hàn Nghệ đột nhiên liên tục hắt xì.
.Tiểu Dã quan tâm hỏi: - Hàn đại ca, có phải là huynh bị cảm lạnh rồi không?
.Hàn Nghệ lắc đầu nói: - Không biết là tên khốn kiếp nào đang nguyền rủa ta nữa.
.Việc này có liên quan gì sao? Tiểu Dã chắc chắn sẽ không tin tưởng rồi, chỉ cảm thấy thú vị thôi, cho nên nhịn không được bật cười ha ha.
.- Hàn Nghệ chết tiệt, Hàn Nghệ thối tha, Hàn Nghệ bịp bợm!
.Chợt nghe được trong viện truyền tới những tiếng chửi rủa.
.Tiểu Dã kinh sợ tới mức dùng đôi tay nhỏ bé che miệng lại, dùng đôi mắt khiếp sợ nhìn Hàn Nghệ, tựa như muốn nói, Hàn đại ca, hóa ra huynh không phải gạt người đó a.
.Ta đương nhiên là gạt người rồi! Hàn Nghệ cũng choáng váng.
.Hai người đối diện một lát, lặng lẽ đi vào bên cạnh cửa hậu viện, lúc lên lúc xuống, nghiêng ngẩng đầu đi lên, chỉ thấy một vị đại mỹ nhân dáng vẻ thướt tha mềm mại đứng ở trong viện, nhưng vị đại mỹ nhân này không phải đang gảy đàn vẽ tranh, mà là cầm một cây chổi đang quét rác.
.Nhưng mà lại phải nói, mỹ nữ này làm gì đều mê người, lúc hai tay vung cái chổi thì uốn éo uốn éo đấy, rất là mê người nha!
.Đại mỹ nữ này đúng là Bán diện khuynh thành Cố Khuynh Thành.
.Nữ nhân này, mới sáng sớm tinh mơ đã mắng ta rồi, nếu để cho đám hạ nhân kia nghe được, thì ta còn mặt mũi gì nữa, muốn tự do cũng không thể thế được a! Hàn Nghệ nghe những tiếng kia thì nhỏ giọng oán trách.
.- Hắt xì, hắt xì!
.Hàn Nghệ cứ thế hắt xì mà đi vào.
.- Mẹ kiếp, đây là có kẻ không lương tâm nào đang mắng lão tử vậy! Khiến cho lão tử phải hắt xì đến cả một canh giờ rồi.
.Hàn Nghệ xoa xoa cái mũi, phát tiết sự bực tức, bỗng nhiên dùng vẻ mặt kinh ngạc nói: - Khuynh Thành, dậy sớm vậy a! Hắt xì!
.Lúc này nếu là Tiểu Mập, thì kiểu gì cũng nhịn không được cười ra tiếng. Nhưng Tiểu Dã đã ở bên cạnh Hàn Nghệ nhiều ngày, nhìn thấy hắn lừa qua vô số người, chút ẩn nhẫn ấy vẫn là phải có, cậu đứng ở phía sau Hàn Nghệ, mặt không chút biểu tính gì.
.Cố Khuynh Thành mới vừa rồi đã nghe được rõ ràng, cảm thấy chột dạ muốn chết, nàng hồ nghi liếc nhìn Hàn Nghệ một cái, dò hỏi: - Việc hắt xì cùng chửi ngươi thì có liên quan gì?
.Hàn Nghệ lừa dối nói: - Cô không biết rồi. Ở Dương Châu chỗ ta có một lời đồn đại bất thành văn, nếu như là vô cớ cứ hắt xì, thì đích thị là có tên tiểu nhân nguyền rủa sau lưng cô đấy.
.Tiểu nhân?
.Cố Khuynh Thành sửng sốt, con ngươi lập tức vặn vẹo trừng lên: - Nói hươu nói vượn, những chuyện vớ vẩn như thế, vậy mà ngươi cũng tin được. Nhưng trong lòng nàng lại nghĩ, thật sự linh nghiệm như vậy sao?
.- Bất cứ việc gì thà rằng tin là có còn hơn là không tin a!
.Hàn Nghệ nói một câu, rồi lại bảo: - Hơn nữa, cô kích động thế làm gì?
.- Ta kích động lúc nào chứ.
.Cố Khuynh Thành lập tức nói xạo.
.Đã bị người mắng rồi, còn phải biện giải cho mình nữa, Cố Khuynh Thành cảm thấy quá ủy khuất.
.Trong mắt Hàn Nghệ hiện lên một chút ý cười, nói: - Ta bảo cô sáng sớm đi quét đình viện, nhưng cũng không có phải cô phải làm sớm như vậy a.
.- Dù sao đều phải quét đấy, quét muộn không bằng quét sớm đi!
.Cố Khuynh Thành nói.
.Hàn Nghệ gật gật đầu, khen: - Được! Cuộc đời ta thưởng thức nhất đúng là loại người ngu nhưng bắt đầu sớm như cô đấy.
.- Chuẩn rồi. Cố Khuynh Thành ngạo kiều ngẩng đầu, bỗng nhiên kịp phản ứng lại: - Ngươi bảo ai ngu hả?
.- A?
.Hàn Nghệ vội giải thích: - Ý của ta là, chim chóc dậy sớm thì sẽ có sâu ăn ấy, bất kể nói thế nào, thì cách làm này của cô, ta cực kỳ tán thưởng, không ngừng cố gắng đi.
.Cố Khuynh Thành cũng không phải dạng dễ bị lừa dối đâu, nàng bảo: - Không phải chỉ là quét sân thôi sao, làm gì có nhiều đạo lý lớn đến vậy.
.- Lời này cô nói vậy là sai lầm rồi.
.Hàn Nghệ nói: - Quét sân cũng cần có kiến thức nha, ta đây hoàn toàn là vì tốt cho cô đấy, người bình thường muốn quét ta còn không cho quét đâu.
.Cố Khuynh Thành sao chịu tin được, dùng vẻ mặt khinh bỉ nhìn Hàn Nghệ, quét thì quét thôi, còn nói thành quang vinh như vậy, ai tin nha.
.- Không tin đúng không, để ta nói cho cô hiểu.
.Hàn Nghệ hắng hắng họng, bảo: - Cô là ai? Là đại danh đỉnh đỉnh Cố Khuynh Thành, ai không biết, ai không hiểu, địa vị tôn quý, mỗi người nhìn thấy cô, đều hết lòng hết dạ nghĩ cách lấy lòng cô. Nhưng, việc gì cũng có hai mặt đấy, có một mặt tốt, còn có một mặt xấu nữa. Hiện giờ cô mới vừa đến Phượng Phi Lâu của chúng ta, những hạ nhân kia nhìn thấy cô, nhất định sẽ cảm thấy cô giống như hoa khôi vậy, ngồi tít trên cao, rất khó tiếp cận, lại cảm thấy cô chỉ cao khí ngang, ai cũng xem thường. Sau lưng khặng định còn có thể nói là, Cố Khuynh Thành cô không phải chỉ là một ca kỹ thôi sao, có gì đáng giá kiêu ngạo chứ. Nhưng đấy không phải là cô nha, trên lưng của cô có một gánh nặng như vậy, cô nói xem có oan không chứ.
.Cố Khuynh Thành chớp chớp đôi mắt đẹp, cảm thấy lời hắn nói hình như cũng có chút đạo lý.
.Hàn Nghệ thấy nàng bị lừa, bèn rèn sắt khi còn nóng nói: - Nhưng, nếu khi bọn họ nhìn thấy cô vậy mà cầm lấy chổi quét rác, hơn nữa còn quét gợi cảm như vậy, à không, cố gắng như vậy, thì bọn họ nhất định sẽ cho rằng, hóa ra Cố Khuynh Thành không giống với những danh kỹ khác, bình dị gần gũi, không hề tự cao chút nào, không sợ khổ, không sợ mệt, đường đường là hoa khôi, không ngờ rằng cũng sẽ chủ động đi quét rác, điều này ngược lại sẽ làm cho bọn họ càng thêm tôn kính cô, coi cô giống như người nhà vậy, trong lúc vô hình đã kéo gần khoảng cách giữa cô với bọn họ lại, làm cho cô có thể dung nhập vào Phượng Phi Lâu nhanh hơn. Ta đây tính toán chu toàn như thế, chẳng lẽ cô vẫn không rõ sao.
.Cố Khuynh Thành nghe đến choáng váng, nàng còn thực sự không ngờ, Hàn Nghệ có thể từ một chuyện quét rác nói ra nhiều đạo lý lớn như vậy, cố tình còn nói phi thường có lý, nàng trừ khâm phục ra vẫn cứ là khâm phục. Nhưng ngoài miệng lại nói: - Không phải chỉ là quét rác thôi sao, Cố Khuynh Thành ta sao có thể vì loại chuyện nhỏ nhặt này tính toán chi li được.
.Đều mắng ta đến mức hắt xì rồi, mà còn nói là không có tức giận a! Hàn Nghệ cười như không cười nói: - Nhưng ta thấy cô giống như thật là uất ức vậy.
.Cố Khuynh Thành nghe thấy vậy, giữa hai đầu lông mày lộ ra vô tận ủy khuất, nàng nói: - Ngươi hôm qua mới mời người ta đến, nhưng chỉ chớp mắt đã không thấy người đâu, còn cả đêm không về nữa. Hiển nhiên là ngươi căn bản không coi trọng ta.
.Hóa ra cô mắng ta vì chuyện này à! Mẹ kiếp! Những lời vừa rồi ta nói chẳng phải là vô ích rồi sao. Hàn Nghệ thầm nhủ một tiếng, cô cũng phải biết đủ đi, nhớ ngày đó Vô Y đến Hàn gia ta, ngày thành hôn, lão tử bị điện giật hôn mê, chuyện gì cũng không làm, Vô Y người ta cũng không cảm thấy ủy khuất, cô chẳng qua là từ nơi khác chuyển tới thôi, nói thành u oán như vậy, cũng không sợ người khác hiểu lầm. Nhưng ngoài miệng hắn lại nói: - Ta cho rằng cô sẽ cảm thấy vui mừng.
.- Vui mừng?
.Cố Khuynh Thành trợn to hai mắt, nàng thực sự nghĩ không ra ở đây còn có gì đáng giá để vui mừng đấy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận