Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 707.2: Dám liều mới có thể thắng

.E rằng cô vẫn chưa biết, Quốc cữu công đã đi trước cô một bước rồi, may mà ta cũng có tính toán của ta, nếu không cô thật sự đã nguy hiểm rồi. Hàn Nghệ cười khổ nói: - Lời khen này của Chiêu Nghi Hàn Nghệ thật không biết trả lời như thế nào.
.Võ Mị Nương cười khanh khách hai tiếng, lập tức nghiêm mặt nói: - Nhưng chuyện này e là cần có sự phối hợp của ngươi.
.Hàn Nghệ lắc đầu nói: - Phân lượng của ta vẫn còn quá nhẹ, lại thêm ta đã đắc tội với hầu hết đại ta trong triều, nếu như do ta ra mặt, sẽ chỉ dẫn đến càng thêm nhiều người phản đối. Ta nhớ khi án yểm bùa bại lộ, Thôi Đại phu, Hứa Đại học sĩ, Lý Xá nhân bọn họ đã mài đao soàn soạt, đáng tiếc lúc đó chưa để bọn họ vung đao, bọn họ đều cảm thấy rất buồn bực, nhưng ta tin rằng nhất định bọn họ đã làm rất nhiều bài tập, vậy thì đừng lãng phí công sức của bọn họ nữa.
.Võ Mị Nương cười, sau đó khẽ thở dài: - Không phải ngươi đã đắc tội với những đại ta kia, mà là những đại ta kia căn bản không tha cho ngươi.
.Trong giọng nói tràn đầy sự tiếc nuối. Nàng ta và Hàn Nghệ phối hợp ăn ý nhất, nàng ta cũng không biết tại sao lại như vậy, cho nên nàng ta hy vọng có thể cùng Hàn Nghệ hô ứng lẫn nhau giữa nội đình và ngoại đình, nhung đáng tiếc chuyện không như mong muốn, Hàn Nghệ cũng có khuyết điểm không thể xem nhẹ, xuất thân bần hàn, lai lịch lại kém, lên đến lục phẩm đã là cực hạn rồi, trừ khi trong triều có người mạnh mẽ ủng hộ hắn, đáng tiếc đại ta trong triều không những không tán thành, mà còn đều phản đối mãnh liệt, muốn phá cách đề bạt nữa là chuyện rất khó, bởi vì Lý Trị cũng không muốn vì Hàn Nghệ mà đắc tội với cả triều văn võ.
.Hàn Nghệ cười bất đắc dĩ.
.Kỳ thật nói đi nói lại, trong vòng hai năm ngắn ngủi, hắn từ một nông dân nhảy đến chức quan lục phẩm đã là người đầu tiên ở triều Đường rồi, trước nay chưa từng có ai, trừ khi là con cháu quý tộc, nếu không, thăng quan vẫn là chuyện cần có lai lịch.
.Nhưng Võ Mị Nương cảm thấy cho Hàn Nghệ như vậy vẫn còn rất ít. Tài năng của Hàn Nghệ vẫn chưa hoàn toàn thể hiện ra hết, từ số lần gặp mặt đã có thể lờ mờ nhận thấy, Hàn Nghệ hiện giờ đến tư cách lên triều cũng không có, tin tức đều phải nói với hắn trước, hắn mới có thể nghĩ cách ứng đối, điều này khiến nàng ta hết sức phiền muộn, đột nhiên nói: - Hàn Nghệ, ta mạo muội hỏi ngươi một câu, rốt cuộc ngươi có thê tử hay không?
.Câu hỏi này thốt ra quá quỷ dị rồi. Hàn Nghệ lúc đầu sửng sốt, sau đó nói: - Ta nhớ lần trước đã từng nói với Chiêu Nghi, ta đã thành hôn rồi.
.Võ Mị Nương nói: - Chuyện này ta nhớ, nhưng ta cho rằng chuyện này thật không tin được, thân là thê tử mà lại rời xa trượng phu lâu như vậy, cho dù là gia đình bình thường cũng không thể, mà khanh hiện giờ lại là hoàng gia đặc phái sứ, lại ngồi trên gia tài vạn quan, ta thực sự không nghĩ ra được bất cứ lý do gì, tại sao thê tử ngươi chần chừ chưa đến Trường An.
.Thê tử của ta tới hay không liên quan gì đến cô a! Hàn Nghệ bị nàng ta hỏi trở tay không kịp.
.Võ Mị Nương hơi nheo mắt nói: - Có phải ngươi đang nói dối không, căn bản là ngươi chưa thành hôn.
.Hay là ta nói không có cho xong, tránh cho cô ta cứ hỏi mãi. Không được, ta đã nói có rồi, bây giờ lại nói không có, ta còn mặt mũi nào nhắc đến khế ước quân tử ta thánh nữa. Hàn Nghệ nói: - Chiêu Nghi, ta thực sự đã thành hôn rồi, chuyện này Dương gia cũng biết, ta đã liên hệ với thê tử của ta, chuẩn bị đón nàng ấy đến Trường An.
.Đúng! Dương gia cũng biết. Võ Mị Nương sửng sốt, sau đó cười gật đầu, nhưng vẻ thất vọng vẫn hiển thị rõ ràng.
.Hàn Nghệ vừa thấy, trong lòng lập tức hiểu ra, không khỏi âm thầm cười khổ, xem ra khuyết điểm của ta đã lớn đến nỗi ai ai cũng biết đối sách rồi.
.Nếu giải quyết vấn đề xuất thân?
.Chuyện này tìm Lam Tường Chân vô ích, đáp án chỉ có một, đó chính là liên hôn!
.Ý nghĩ của Võ Mị Nương rất đơn giản, để Hàn Nghệ cùng Dương gia liên hôn, cũng chính là Dương Phi Tuyết, bởi vì Dương gia chính là nhà mẹ đẻ của nàng ta. Sau khi Võ Sĩ Hoạch chết, Võ gia đã lập tức đuổi mẹ con nàng ta ra ngoài, là Dương gia vẫn luôn viện trợ cho mẹ con nàng ta, tâm phúc của mình và nhà mẹ đẻ của mình liên hôn, đây không chỉ là sự phối hợp hoàn mỹ nhất, mà còn có thể bù đắp khuyết điểm của Hàn Nghệ, nhưng nghĩ đến nếu như Hàn Nghệ có thê tử, vậy thì chuyện này đương nhiên không thể, chỉ có thể tiếc nuối từ bỏ, lại cảm thấy không khí có chút nặng nề, lập tức chuyển chủ đề, nói: - Đúng rồi, vị bảo tiêu mà ta tặng cho ngươi, ngươi có hài lòng?
.- Bảo tiêu?
.Hàn Nghệ sửng sốt, sau đó vẻ mặt ủy khuất nói: - Chiêu Nghi, nói thật lòng, nếu muốn ta tố cáo tội của cô ta, ta có thể nói suốt một ngày. Ví dụ như mỗi lần ta đến tìm cô ta, việc duy nhất cô ta tiếp đãi ta, chính là mở cửa.
.Võ Mị Nương cười khúc khích, nói: - Có thật như vậy không?
.- Ta có thể thề với trời.
.Hàn Nghệ ngón tay chỉ trời, nói: - Mỗi lần ta đến chỗ cô ta, nhất định phải hạ thấp bản thân bằng cách kiềm chế hai chuyện, thứ nhất, đó là không chịu mời chủ nhân mà mình đã ngồi xuống, thứ hai, đại khái phải tốn thời gian một nén nhang để đi lấy một ly trà.
.Võ Mị Nương trợn mắt nhìn Hàn Nghệ một cái, chuyện này nói không khỏi thái quá rồi chứ, nhưng chuyện này cũng đúng là có thật, thở dài nói: - Nàng ta cũng rất đáng thương, ngươi hãy thông cảm nhiều một chút, không phải ngươi là bạn của phụ nữ sao?
.Hàn Nghệ nhún nhún vai nói: - Nếu không phải vì danh hiệu này, ta sớm đã sa thải cô ta rồi.
.Võ Mị Nương che miệng cười khanh khách vài tiếng, bầu ngực cũng rung động mấy cái, nói: - Cũng không biết tại sao, nói chuyện với ngươi mấy câu, cả người đã nhẹ nhõm rất nhiều.
.Hàn Nghệ lập tức cười nói: - Ta là bạn của phụ nữ mà.
.Võ Mị Nương cười càng tươi hơn.
.Trận rung kia, Hàn Nghệ nhìn mà kinh hồn bạt vía, toát mồ hôi lạnh, sợ cặp thỏ trắng lớn kia đột nhiên nhảy ra ngoài, vậy thì quá ngượng ngùng rồi.
.Lại một lát sau, Võ Mị Nương cảm thấy có chút mệt mỏi, vì thế liền bãi giá hồi cung, nàng ta cũng đã có được tất cả những gì nàng ta muốn rồi.
.Hàn Nghệ vẫn tiễn đến cửa ngõ mới đổi thành dõi theo, đợi đến khi xe ngựa của Võ Mị Nương biến mất ở góc rẽ, hắn đột nhiên bật cười ha hả, tiếp theo có trò vui xem rồi, ta thấy mấy tên khốn khiếp các ngươi vẫn luôn nhìn chằm chằm vào ta, nếu như ép ta quá đáng, ta kéo toàn bộ các ngươi xuống nước, đó gọi là vui một mình không bằng vui cùng chung.
.Đứng ở cửa ngõ một lát, Hàn Nghệ liền chuẩn bị trở về, nhưng vừa quay người, vẫn chưa đi được hai bước, chợt nghe có ngươi hô lớn: - Cứu với! Cứu với a!
.Hình như là giọng của Tiểu Mập! Hàn Nghệ khẩn trương xoay người, vội đi đến cửa ngõ, cảnh tượng trước mắt không khỏi khiến hắn đại kinh thất sắc, chỉ thấy Tiểu Mập, Tiểu Dã, Hoa Tử ba người điên cuồng chạy về bên này, còn phía sau bọn họ là một đám đông nghịt, mỗi người đều cầm côn bổng trong tay, giương nanh múa vuốt, khí th
Bạn cần đăng nhập để bình luận