Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 356: Chó cắn người không lộ răng

.Hàn Nghệ nói: - Không không không. Cái này ngươi sai rồi. Bọn họ không thèm nể mặt ta.
.Trịnh Thiện Hành nói: - Xem ra Hàn tiểu ca thực sự nổi cáu rồi.
.- Nổi cáu?
.Hàn Nghệ nói: - Nổi cáu với ai?
.Trịnh Thiện Hành nói: - Ngươi nói xem?
.Hàn Nghệ lắc đầu nói: - Thế thì không đến nỗi. Chẳng qua là cảm thấy thú vị thôi, kỳ thực đây cũng là một loại tập tục. Trước giờ ta luôn thấy hứng thú với việc này.
.Trịnh Thiện Hành dường như không tin, nói: - Thật sao?
.Hàn Nghệ liếc nhìn Trịnh Thiện Hành, nói: - Oa, chuyện nhỏ như vậy. Ngươi phải hỏi rõ vậy sao?
.- Đây không phải là chuyện nhỏ. Trịnh Thiện Hành lắc đầu nói.
.Hàn Nghệ kinh ngạc nói:
.- Chuyện lớn tới cỡ nào?
.Trịnh Thiện Hành dùng vẻ mặt nghiêm túc để trả lời vẻ mặt kinh ngạc của Hàn nghệ, nói: - Từ khi Ngụy Đế Tào Phi lập cửu phẩm chế tới này. Loại hiện tượng này trên cơ bản có thể nói là bình thường. Triều đình của chúng ta cũng vậy. Phàm là con cháu hàn môn nhập sĩ. Trong triều đều châm chọc và áp chế. Rất nhiều người nhận đả kích như vậy liền từ quan hồi hương. Không màng thế sự, hoặc là tích uất ức thành bệnh qua đời sớm. Thậm chí còn có nhiều người, ngày đêm sống trong sợ hãi, dẫn tới thần kinh bất thường. Những tình huống này nhìn mãi cũng quen mắt.
.Hàn Nghệ trừng mắt nhìn, nói: - Khoa trương như vậy a
.Trịnh Thiện Hành thở dài, nói: - Đây là sự thật, ngươi vừa mới nhậm chức. Ngày sau ngươi chuyện gì cũng sẽ gặp phải ngăn cản. Nhận được chêu chọc khiêu khích, là chuyện thường tình. Có lẽ sẽ tạo ra mười tấu chương để buộc tội ngươi. Cho nên, ta khuyên ngươi chớ nên đi làm quan nữa. Chuyên tâm kinh doanh Phượng Phi Lâu. Như vậy ít nhất sẽ không sống gian nan như thế này.
.Hàn Nghệ nhìn Trịnh Thiện Hành cười.
.Trịnh Thiện Hành chột dạ nói: - Ngươi nhìn ta như vậy làm gì?
.Hàn Nghệ ha hả nói: - Được rồi, với phép khích tướng này của ngươi. Quả thực là cũ quá rồi.
.Trịnh Thiện Hành ngượng ngùng cười, lại hỏi: - Cũ đến vậy sao?
.- Tuyệt đối là đúng.
.Hàn Nghệ cười ha hả, nói: - Có điều cũng phải đa tạ ý tốt của ngươi.
.Trịnh Thiện Hành nói: - Cái này có cái gì. Chỉ là tiện tay mà thôi. Xem ra ngươi không hề chịu ảnh hưởng về việc này.
.Hàn Nghệ nói: - Không giấu gì ngươi. Lúc nãy ta đi tới, vừa lúc nghe thấy bọn họ muốn liên minh tố cáo ta.
.Trịnh Thiện Hành nói: - Buộc tội ngươi cái gì?
.Hàn Nghệ nói: - Chẳng phải là chuyện ngõ bắc.
.Trịnh Thiện Hành hơi hơi nhíu mày, nói: - Vậy ngươi nên thận trọng. Phong cách làm việc của Ngự Sử Đài. Ta cũng nghe qua. Nếu như bọn họ thực sự liên minh tố cáo ngươi. Trong triều nhất định có đại thần thừa cơ hãm hại. Chẳng may điều tra ra cái gì, bọn họ sẽ nắm chắc lấy điểm này. Tới khi đuổi được ngươi ra khỏi Ngự Sử Đài. Bởi vì thân ở Ngự Sử Đài, nếu không đi tố cáo người thì không có cách nào lấy được chiến tích. Hơn nữa bọn họ vốn có quyền lực nghe chuyện mà tấu chuyện.
.Hàn Nghệ ha hả cười vài tiếng.
.Trịnh Thiện Hành nói: - Ngươi cười cái gì?
.Hàn Nghệ nói: - Bọn họ không đi buộc tội thì thôi, nếu như bọn họ thực sự đi tố cáo. Ta nói cho ngươi, vậy con đường làm quan của bọn họ sẽ dừng ở đó. Không đến một tháng, ta sẽ đuổi toàn bộ bọn họ ra khỏi Ngự Sử Đài.
.Trịnh Thiện Hành nghe vậy kinh ngạc, nói: - Hàn tiểu ca, nếu nói làm kinh doanh ta phục ngươi. Nhưng quan trường không giống thương trường. Bên trên bọn họ có người. Ngươi một tháng có thể đuổi toàn bộ bọn họ, khẩu khí này cũng không khỏi quá lớn chứ?
.- Không tin?
.- Không tin.
.Hàn Nghệ nói: - Vậy chúng ta đánh cược một phen. Quy định cũ, ta dùng một nửa của Phượng Phi Lâu, đánh cược với một nửa tiệm vải còn lại của ngươi. Thế nào?
.Trịnh Thiện Hành hơi có vẻ do dự nhìn Hàn Nghệ.
.Hàn Nghệ ha hả nói:
.- Hiện giờ năm phần của Phượng Phi Lâu còn bao gồm cả ngõ bắc. Tính thế nào ngươi cũng không thiệt.
.Trịnh Thiện Hành nhìn Hàn Nghệ, cân nhắc hồi lâu, lắc đầu nói: - Không cược không cược. Ta chỉ còn một ít của cải đó thôi. Nếu như thua, thì ta không còn cái gì hết.
.Hàn Nghệ nhún vai nói: - Vậy thì thôi vậy.
.Trịnh Thiện Hành hiếu kỳ nói: - Ngươi thực sự có cách một tháng có thể đuổi hết bọn họ ra khỏi Ngự Sử Đài.
.Hàn Nghệ gật gật đầu.
.- Nói nghe một chút.
.- Như vậy không tốt lắm.
.- Ta sẽ không nói ra ngoài.
.Hàn Nghệ nhìn y một cái, những lời lúc nãy y nói cũng là thật tâm thật ý quan tâm mình. Nếu không nói cho y, y sẽ cho rằng ta cố tình giả dạng làm lơ đễnh. Cười nói: - Vậy được, ta sẽ tiết lộ cho ngươi bí mật lớn. Nói xong hắn vẫy vẫy tay.
.Trịnh Thiện Hành lập tức đưa đầu qua.
.Hàn Nghệ cười ha hả nói: - Chính là chuyện tên Ngự sử trung thừa Trương Minh và thê tử của Tưởng Hiến thông dâm.
.Trịnh Thiện Hành nghe được quá sợ hãi, nói: - Thật sao?
.Hàn Nghệ nói: - Ta lừa ngươi làm gì?
.Trịnh Thiện Hành nói: - Sao ngươi biết?
.- Đương nhiên là điều tra được a.
.Trịnh Thiện Hành nghi hoặc nhìn Hàn Nghệ. Tuy Hàn Nghệ ngày đầu tiên làm quan. Chắc chắn là không hiểu rõ về quan trường. Sao có thể điều tra được những thứ này?
.Hàn Nghệ cười nói: - Tuy hiện giờ ta chưa có chứng cứ, nhưng chuyện này có tới 8-9 phần không sai được. Lúc đầu ta chỉ là sai người đi điều tra lai lịch quan viên của Ngự Sử Đài. Nhưng lại cho ta biết là quan hệ của Trương Minh và Tưởng Hiến tốt nhất. Trương Minh này là đường đệ của tỉ phu quốc cữu công. Xuất thuân đương nhiên là không cần nói rồi. Hơn nữa ngay từ đầu đã nhậm chức ở Ngự Sử Đài. Tuy không phải Ngự sử đại phu nhưng lại làm việc như Ngự sử đại phu. Quyền lực cũng không nhỏ.
.Mà Tưởng Hiến xuất thân võ quan, điển hình vũ phu. Võ quan và văn quan thân nhau như vậy, làm cho người ta hoài nghi. Vì thế ta cử người đi dò la. Ta phát hiện vốn dĩ Tưởng Hiến này tuy chỉ là một kẻ vũ phu, nhưng Tưởng gia cũng thể coi là một họ lớn. Vì thế lấy được một thê tử xinh đẹp như hoa. Mà thê tử của y lại là xuất thân thư hương thế gia. Chắc là cũng không có tiếng nói chung gì với Tưởng Hiến.
.Dừng một chút, hắn ha hả cười nói: - Điều này làm cho ta thấy hết sức thú vị, vì thế tìm hiểu nguồn gốc. Phát hiện hóa ra Tưởng Hiến còn từng tòng quân xuất chinh Đột Quyết. Đến hậu kỳ Trinh Quán, mới hồi kinh nhậm chức. Bình thường mà nói, y nên đi 16 quân nhậm chức. Nhưng cuối cùng lại tới Ngự Sử Đài nhậm chức. Hơn nữa còn làm giám sát ngự sử. Nghe nói là do Trương Minh đề cử. Ngươi có biết là tại sao không?
.Trịnh Thiện Hành nói: - Vì sao?
.Hàn Nghệ ha hả nói: - Bởi vì giám sát Ngự sử thường phải đi tuần tra. Như vậy, kiều thê của y phải vườn không nhà trống rồi. Như thế Trương Minh mới có cơ hội. Ta đã dò la rõ rồi, mỗi năm hai mùa xuân thu. Trương Minh và thê tử Tưởng Hiến cùng đi một miếu thắp hương. Mà hai mùa xuân thu đúng là lúc giám sát Ngự sử phải ra ngoài tuần tra. Như vậy quá trùng hợp. Ngoài ra, ta còn hoài nghi, con lớn của Tưởng Hiến là Tưởng Ba có khả năng là con của Trương Minh.
.Trịnh Thiện Hành kinh ngạc nói: - Cái này ngươi cũng biết?
.Hàn Nghệ cười nói: - Thầy của Tưởng Ba là học sinh của Trương Minh. Nếu như không có chuyện Trương Minh và Tưởng phu nhân thông dâm. Chuyện này cũng bình thường. Nhưng có chuyện này rồi, thì lại rất không bình thường. Tính toán ngày tháng, Tưởng phu nhân lần đầu mang thai, cũng chính là lần thứ hai Tưởng Hiến xuất chinh. Mang thai vào lúc này, đúng là không thể nói rõ là con của ai. Còn nhưng quan viên khác của Ngự Sử Đài đều có những nhược điểm hết sức rõ ràng.
.Trịnh Thiện Hành nghe được khiếp sợ không thôi, nói: - Hóa ra là ngươi đã sớm có chuẩn bị.
.Hàn Nghệ trợn trắng mắt nói: - Ngươi coi ta ngốc sao. Không làm rõ chuyện gì mà đã đâm đầu vào đó.
.Trịnh Thiện Hành nói: - Vậy tại sao lúc nãy ngươi lại
.Hàn Nghệ cười nói: - Có phải ngươi muốn hỏi, vì sao lúc nãy ta nén giận?
.Trịnh Thiện Hành không lên tiếng, xem như chấp nhận.
.Hàn Nghệ ha hả nói: - Hiện giờ bảo Lư quốc công đi diệt phỉ ở đâu ông ta đều không có hứng thú. Cũng là đạo lý như thế, ta đối với bọn người này quả thật là không có nửa điểm hứng thú, nếu như chỉ vì chuyện này mà tức giận, thì ta đã sớm tức chết rồi. Nói một câu dõng dạc, ta dù sao cũng là người có thể so với Hàn Tín. Chỉ cần bọn họ không chạm đến ta. Ta cũng không chấp nhặt với bọn họ.
.Trịnh Thiện Hành rốt cuộc hiểu được một đạo lý. Chó cắn người đúng là không biết kêu, cười nói:
.- Sớm biết như vậy ta đã không lo lắng cho ngươi nữa.
.Hàn Nghệ nói: - Ngươi có lo lắng cho ta hay không chỉ có ngươi biết. Nhưng ngươi giấu ta đến là thảm. Ngươi làm quan từ khi nào?
.Trịnh Thiện Hành như thoáng chút suy nghĩ liếc nhìn Hàn Nghệ, nói: - Đây không phải là điều ngươi hy vọng nhìn thấy sao? Nói rồi, y rút một tấm lệnh bài từ trong ngực ra.
.Hàn Nghệ mắt lóe sáng, ha hả nói: - Vốn dĩ ta nghĩ như vậy. Đâu có biết ta làm áo cưới cho Hoắc Nguyên Đức bọn họ. Ngươi xem bọn họ vui hơn ta nhiều.
Bạn cần đăng nhập để bình luận