Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 1220: Hư hư thật thật

.Ngươi đang cười ta nhát gan sao? Ừ! Đây là chuyện tốt, ít nhất ngươi cũng sẽ không phái ta đi đánh trận nữa, chỉ nghĩ thôi cũng đã vô cùng khủng khiếp.
.Hàn Nghệ đắn đo chần chừ nhìn Lý Trị đang cười lớn.
.Lý Trị cười một lúc lâu mới dừng lại.- Thì ra khanh sợ đánh trận à!
.Hàn Nghệ sắc mặc nghiêm túc nói: - Bẩm bệ hạ, thần không phải là sợ, thần cũng muốn vì nước chinh chiến sa trường, mở mang bờ cõi, tin rằng đây cũng là mong muốn của nhiều nam nhân, chỉ có điều đây lại không phải là sở trường của thần, hơn nữa chuyện đánh trận không phải là trò đùa, nhẹ thì tính mạng của mấy vạn người, nặng thì nguy hại đến quốc gia, thần không thể vì ham danh lợi mà làm tổn hại đến tính mạng của hàng vạn bách tính và an nguy của Đại Đường ta.
.Những lời này nói ra, Lý Trị không thể cười nổi nữa, trên mặt lộ vẻ xúc động, không quan tâm những lời Hàn Nghệ nói có phải thật lòng hay không, những lời này cũng đều đáng để tán thưởng: - Sự không dám này của khanh, chính là biểu hiện cho lòng trung thành nhất đối với trẫm và Đại Đường, cũng chứng minh được trẫm ban đầu không hề nhìn lầm người, bây giờ cũng không tìm sai người.
.Hàn Nghệ ngạc nhiên, nói: - Xin thứ cho vi thần ngu dốt, không biết lời này của bệ hạ là có ý gì?
.Lý Trị biến sắc, tương đối nghiêm túc nói:
.- Kỳ thực lần này trẫm gọi khanh đến, đích thực là liên quan đến việc của Tân La, nhưng không bảo khanh thống binh, tuy nhiên những lời mà trẫm chuẩn bị nói sau đây, khanh nhất định phải giữ bí mật, bằng không trẫm sẽ không tha cho khanh.
.Hàn Nghệ do dự một chút rồi nói: - Vi thần có thể nào không nghe được không?
.Lý Trị ngẩn ra, cười nói: - Đương nhiên không được, trẫm còn có trọng trách giao cho khanh.
.- Vi thần tuân mệnh!
.Hàn Nghệ gật gật đầu, không kìm được lau mồ hôi trên trán, nghĩ thầm, chắc không phải ngươi lại bảo ta đi lừa gạt đó chứ, hiện nay ta thân là Hộ Bộ Thị lang, mạng của ta cũng rất đáng tiền, cái chuyện đích thân đâm đầu vào nguy hiểm này, thỉnh thoảng mới làm thì cũng là quá nhiều.
.Con người chính là như vậy, tiền kiếp của Hàn Nghệ chỉ một thân một mình, đương nhiên tiền bạc chỉ là phù du, sống vui vẻ mới là quan trọng, sinh tử có số, phú quý do trời, nhưng hiện tại, địa vị của hắn cao quý, lại có mấy ái thê, hắn bây giờ cũng rất sợ chết.
.Lý Trị ho nhẹ một tiếng, xong liền đem đối sách đã cùng thương lượng với Độc Cô Vô Nguyệt và Lý Tích ra nói cho Hàn Nghệ.
.- Độc Cô Vô Nguyệt?
.Hàn Nghệ ngẩn người, có vẻ có chút bất ngờ, chuyện quan trọng như vậy, sao có thể để cho Độc Cô Vô Nguyệt tham dự vào.
.Lý Trị gật gật đầu, nói: - Trẫm từ nhỏ đã quen biết Vô Nguyệt, y đích thực có thiên phú về mặt này, do vậy trẫm không vì thế mà cảm thấy ngạc nhiên.
.Cuối cùng cũng là để cho tên tiểu tử đó có cơ hội rồi! Vậy học viện quân sự phải làm thế nào? Có phải là ta lại phải bỏ ra thêm một phần công sức nữa không, ôi. Hàn Nghệ dường như có hơi suy nghĩ nhiều, thử dò hỏi: - Bệ hạ định áp dụng kế sách "vây Ngụy cứu Triệu"?
.Lý Trị gật gật đầu.
.Như vậy cũng tốt, ít nhất cũng không cần huy động lớn lực lượng. Hàn Nghệ hơi trầm ngâm, nói: - Không biết Bệ hạ dự định sẽ nói như thế nào với văn võ bá quan trong triều?
.Lý Trị nói: - Hiện nay trong triều mỗi người mỗi ý, trẫm mặc kệ đứng bên nào cũng đều được.
.Hàn Nghệ nói: - Điểm này thì vi thần hiểu, vi thần chỉ là muốn biết Bệ hạ dự định nói với bên ngoài như thế nào?
.Lý Trị hơi ngẩn ra, nói: - Đương nhiên tuyên bố khởi binh thảo phạt Cao Câu Ly, để cho Cao Câu Ly thực sự cho rằng trẫm lần này thật sự muốn tiêu diệt bọn họ, như vậy mới có thể khiến cho Cao Câu Ly và Bách Tế lui binh.
.Hàn Nghệ nghe vậy, lặng im không nói.
.Lý Trị nói: - Thế nào? Chẳng lẽ khanh cho rằng cách này không ổn sao?
.- Vi thần quả thật cảm thấy có chút không ổn. Hàn Nghệ nghiêm túc nói, hắn đánh trận không giỏi, nhưng nếu như nói việc lừa gạt ấy mà, đây lại là sở trường a, hắn tuyệt đối có quyền lên tiếng.
.Lý Trị hiếu kỳ nói: - Có gì không ổn?
.Hàn Nghệ nói: - Vi thần cho là trước khi Cao Câu Ly và Bách Tế tiến đánh Tân La, chắc chắn cũng đã cân nhắc qua Đại Đường ta có xuất binh hay không, đồng thời đối với chuyện này cũng đã điều tra rất nhiều, bởi vì quan hệ của Đại Đường ta với Tân la bọn họ cũng rất rõ, mặc dù vi thần cũng không biết là bọn họ xuất phát từ lý do gì mà nghĩ rằng Đại Đường ta sẽ không dễ dàng xuất binh, vì vậy mới liên kết tấn công Tân La, nhưng nếu chúng ta phô trương thanh thế, rất có thể sẽ làm cho bọn họ nghi ngờ, bởi vì bọn họ sớm đã nghĩ đến chuyện này. Hơn nữa như đã nói qua, nếu như chúng ta thật sự khởi binh tiêu diệt Cao Câu Ly, vậy thì điều mà chúng ta cần làm đó là che giấu mình, chứ không phải là thông báo cho đối phương rằng ta kỳ thực không phải là tới cứu viện Tân La, mà là tới để tiêu diệt ngươi.
.Lý Trị nghe xong thoáng chút suy nghĩ, qua chốc lát, y gật đầu nhẹ nói: - Khanh nói cũng không phải là không có lý, vậy theo khanh nên làm thế nào?
.Hàn Nghệ nói: - Dùng kế tương phản với đối phương, lời ngay nói thật, Bệ hạ cứ nói với văn võ trong triều, Tân La có thể coi như là thuộc quốc của Đại Đường chúng ta, nếu như thấy chết mà không cứu, các nước chư hầu xung quanh sao có thể thần phục Đại Đường, chúng ta chỉ xuất binh đi viện trợ Tân La, không có ý gây chiến, chúng ta chính là "vây Nguy cứu Triệu", như vậy, văn thần cũng sẽ không phản đối. Chỉ là trong khi chinh chiến, chúng ta có thể hư hư thật thật, cố tình tạo nghi ngờ, để cho Cao Câu Ly tin ràng chúng ta là đang ngụy trang vây Ngụy cứu Triệu, thực ra là đến để tiêu diệt họ, cho dù chỉ là nghi ngờ, thần tin rằng Cao Câu Ly cũng không thể không phòng bị chúng ta điểm này, chắc chắn sẽ phân binh đến phòng thủ sự tấn công của chúng ta, chỉ cần Cao Câu Ly và Bách Tế phân binh, sĩ khí tiền phương chắc chắn sẽ giảm xuống, mối nguy của Tân La tự nhiên sẽ bị giải trừ.
.Tuyên truyền trước trận chiến là vô cùng quan trọng, đây là một chiến thuật đánh lừa, nghĩa là không để cho kẻ địch nhận ra được ý đồ của chúng ta, nhưng không hoàn toàn là nói dối, lời nói thật có lúc cũng có thể dùng như lời nói dối.
.Lý Trị trầm tư hồi lâu, vẫn đắn đo không quyết, rốt cuộc phương án nào mới có thể khiến đối phương tin rằng Đại Đường xuất binh tiêu diệt bọn họ đây, đúng thật là khó phán đoán, bởi vì ngươi không phải là đối phương, ngươi không biết đối phương nhận được tin tức của các ngươi sẽ suy xét như thế nào, nhưng lời này của Hàn Nghệ, khiến cho y cảm thấy việc này đúng là còn cần phải cân nhắc lại một cách kỹ lưỡng, ngay sau đó nói: - Việc này trẫm cần phải thương lượng thêm với Tư không bọn họ thêm. Tuy nhiên hôm nay trẫm gọi khanh đến, không phải là vì chuyện này, mà là liên quan đến việc chuẩn bị tiêu diệt Cao Câu Ly sau này. Tư Không và Vô Nguyệt đều cho rằng nếu muốn diệt Cao Câu Ly, bắt buộc phải diệt Bách Tế, vậy thì phải cần có đủ thuyền, vượt biển tác chiến, nhưng trẫm không hi vọng để cho Cao Câu Ly và Bách Tế nhận ra được ý đồ của chúng ta, khanh có cách gì che giấu.
.Hàn Nghệ trầm ngâm một lúc, nói: - Vi thần có nghĩ ra một cách, không biết có được hay không.
.Lý Trị vui vẻ nói: - Trẫm biết ngay là không có tìm nhầm người, khanh mau mau nói.
.Hàn Nghệ nói: - Để thương nhân đi tạo thuyền.
.- Thương nhân.
.Lý Trị nói: - Khanh nói là Trường Vận và Vạn Lý?
.- Không, là tập đoàn Sơn Đông.
Bạn cần đăng nhập để bình luận