Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 442: Có người vui mừng có người buồn

.Đại kết cục của vở kịch nói đầu tiên trong lịch sử Bạch sắc sinh tử luyến, vốn sẻ đẩy không khí lên, đương nhiên, là bi tráng đấy.
.Ai cũng không ngờ, Lý Trị sẽ vào lúc này, lại thêm một mồi lửa, bi tráng lập tức biến thành kích động.
.Tượng đá này vừa đặt xuống, đại diện cho rất nhiều ý nghĩa.
.Đúng thật là nhìn ngang thành lĩnh nhìn dọc thành đỉnh.
.Mỗi một người đều có cách lý giải khác nhau về việc này, tin tức rất nhanh được truyền ra, ngày đó liền có vô số người tới đây thăm tượng đá này.
.Hoàng đế đã nói tốt lắm, vậy khẳng định là tốt rồi.
.Đây là mối quan hệ logic rất minh bạch.
.Không thể không nói là đã thêm một ánh hào quang cho Bạch sắc sinh tử luyến.
.Trong lúc nhất thời, Bạch sắc sinh tử luyến lại lần nữa nằm trên đỉnh sóng dư luận.
.Trên dưới là một mảnh âm thanh tán thưởng.
.Lúc chạng vạng tối, đợi sau khi du khách rời khỏi, Mộng Nhi, Mộng Đình các nàng khẩn trương đi ra.
.- Oa! Tượng đá này đích thực khắc rất tốt, thật giống Mộng Nhi tỷ và Mộng Đình muội muội.
.Hùng Đệ ngửa đầu, hưng phấn nói, dường như kẻ được điêu khắc là y vậy.
.Mộng Nhi, Mộng Đình tuy không nói gì cả, nhưng trong mắt đều ửng giọt lệ kích động, Hoàng đế sai người điêu khắc tượng đá ca kỹ, đây tuyệt đối là từ xưa đến nay chưa hề có đấy, đây quả thực là vinh dự lớn lao nha, nói là làm rạng rỡ tổ tông cũng không quá đáng, dù là Bao Tự cũng không có loại đãi ngộ này.
.Lưu Nga cũng kích động không thôi, run giọng hướng Trà Ngũnói:
.- Trà Trà Ngũ, tượng đá này thật khiến người ca tụng, nếu có nửa điểm bị tổn thương, ta cũng không tha cho ngươi.
.Trà Ngũ nhận nhiệm vụ lúc lâm nguy, chỉ cảm thấy áp lực rất lớn, đây là do Hoàng thượng tặng đấy, muốn gã giữ gìn tượng đá này, thật sự là muốn lấy mạng người a!
.- Đây cũng không phải là vinh quang chỉ thuộc về Mộng Nhi, Mộng Đình, mà là vinh quang của mọi người, bởi vì không có cố gắng của các ngươi, Mộng Nhi và Mộng Đình cũng không đạt được trình độ cao như thế.
.Chợt nghe được sau lưng có tiếng người nói.
.Mọi người đầu vừa thấy, chính là Hàn Nghệ vừa mới đi ra từ hiệu thuốc bắc Lư gia.
.- Hàn đại ca!
.Hùng Đệ vui sướng kêu một tiếng, lập tức chạy tới bên cạnh Hàn Nghệ.
.Hàn Nghệ một tay khoác lên vai của y. Cười ha hả nói:
.- Tiểu Mập, cố gắng một chút, tòa tượng đá tiếp theo sẽ là của đệ thôi.
.- Thật sao?
.Hùng Đệ đơn thuần tin thật, vui tươi hớn hở cười không ngừng. Nói:
.- Ta muốn cùng với Tiểu Dã, còn có Hoa tử, từ từ, tốt nhất cũng cùng với Hàn đại ca nữa.
.Hàn Nghệ cười nói:
.- Ta thì miễn đi, ta mà đứng đây. Sao còn chuyện của các ngươi?
.Mộng Đình lập tức nói:
.- Tiểu Nghệ ca, ngươi thực khoác lác, Tiểu Mập còn được hoan nghênh hơn ngươi đấy.
.- Đúng đấy, đúng đấy.
.Đích thật là như thế, Hàn Nghệ tuy rằng nổi bật, nhưng yêu hận một nửa, có khi người ghét ngươi còn nhiều hơn, người ta Hùng Đệ người gặp người thích, hoa gặp hoa nở, không phải cùng một cấp bậc đâu.
.Con em ngươi đấy. Các ngươi rốt cuộc có phải theo ta kiếm cơm ăn hay không. Hàn Nghệ chỉ cảm thấy có chút nhịn không được rồi, sách một tiếng:
.- Các ngươi còn không biết xấu hổ, xế chiều hôm nay lúc ta bị bao vây, các ngươi ở nơi nào?
.Hùng Đệ rất chân thành nói:
.- Hàn đại ca, chúng ta muốn tới giúp ngươi đấy, nhưng chờ sau khi chúng ta đi ra, tất cả mọi người khóc thành một mảnh, chúng ta cũng khóc theo rồi, Hàn đại ca, không thể tưởng được huynh lại đau lòng như vậy.
.Không phải chứ? Đệ theo ta gạt người lâu như vậy. Chẳng lẽ nhìn không ra, ta đang lừa dối bọn họ sao. Hàn Nghệ dở khóc dở cười mắt nhìn Hùng Đệ, không biết nên giải thích thế nào.
.Lưu Nga đột nhiên nói:
.- Điều này có thể trách ai, chỉ có thể trách ngươi. Cái gì không tốt, cố tình làm cái kết cục như thế, ngươi đây là tự làm tự chịu.
.Hàn Nghệ trừng mắt nhìn, hình như đúng là mình tự làm tự chịu, chẳng trách người khác.
.Cố Khuynh Thành đột nhiên mở miệng nói:
.- Ta đây lại cảm thấy kết cục này khá tốt, dù sao hạnh phúc luôn quá ngắn ngủi đấy. Mà đau lòng lại khó có thể làm người ta quên, chỉ có như vậy, mới có thể để cho người ta vĩnh viễn nhớ tới Hùng Phi và Tinh Tinh.
.Trong lòng Hàn Nghệ hô to lý giải vạn tuế nha, kích động nói:
.- Ta nói cái gì ấy, hoa khôi đúng là hoa khôi, có kiến thức, có tầm nhìn xa. Khuynh Thành, cô yên tâm, chỉ bằng một câu nói kia của cô, tòa tượng đá tiếp theo nhất định là thuộc về cô.
.Trong mắt Cố Khuynh Thành hiện lên một chút bỡn cợt, cười dài nói:
.- Hàn tiểu ca vì muốn để người đời luôn nhớ đến vở kịch của mình, không tiếc làm tổn thương trái tim của biết bao nhiêu người, cũng thật ứng với câu nói kia, vô gian không thương.
.- Phốc xuy!
.Mộng Nhi, Mộng Đình các nàng lập tức cười ra tiếng.
.Hóa ra ngươi đang giăng bẫy cho ta nhảy vào! Hàn Nghệ nổi giận, vỗ bả vai Trà Ngũ, nghiêm túc nói:
.- Ta lúc này trịnh trọng tuyên bố, để cho Trà Ngũ đảm nhiệm vai nam chính trong Khuynh thành chi luyến.
.Trà Ngũ vui mừng nhìn Hàn Nghệ, ánh mắt xéo qua nhìn trộm Khuynh Thành, kích động đến sắp khóc, cuối cùng là ai chịu đến cùng.
.- Tiểu Nghệ ca, ngươi thật là xấu.
.- Chỉ biết lợi dụng việc công để trả thù cá nhân.
.Mộng Nhi, Mộng Đình lập tức bắt đầu thảo phạt Hàn Nghệ.
.Cố Khuynh Thành cũng chỉ cười một tiếng, đem vài cọng tóc để sau tai, nói:
.- Ta không sao cả, chỉ có điều đến lúc đó đập chiêu bài của ngươi, ngươi cũng đừng oán người khác.
.Hắc! Còn dám dọa ta, ta là dọa lớn đấy. Hàn Nghệ cười nói:
.- Cô có thể yên tâm, ta nhất định khiến hai người các ngươi nổi trong một đêm. Bạch sắc sinh tử luyến vì sao thành công như vậy, là bởi vì bên trong tồn tại mâu thuẫn giữa sĩ thứ, con cháu hàn môn ai mà không muốn lấy con gái nhà cao cửa rộng, nếu chúng ta muốn đột phá Bạch sắc sinh tử luyến, vậy phải ác hơn một chút, tỷ như soái ca xấu nữ, cũng hoặc là mỹ nữ nam xấu, loại tổ hợp này nhất định sẽ rước về càng nhiều tranh luận nữa, càng có tranh luận, càng có nhiều người đến xem hơn. Khuynh thành, cô thật sự là một câu đánh thức người trong mộng a!
.Hùng Đệ cái hiểu cái không nói:
.- Hàn đại ca nói cũng có chút đạo lý.
.- Cái gì có đạo lý, hắn rõ ràng chính là đang nói bậy bạ.
.- Ngươi!
.Cố Khuynh Thành thấy hắn nói như nửa thật nửa giả, thật là có chút hơi sợ rồi, ngón tay thon dài trắng nõn chỉ vào Hàn Nghệ, khẽ run.
.Hàn Nghệ hơi nhíu mày nói:
.- Khuynh thành, ánh mắt này của cô rõ ràng chính là nhìn không rõ Trà Ngũ, sẽ làm lòng tự tôn của người ta bị tổn thương đấy. Trà Ngũ, Trà Ngũ.
.Kêu hai tiếng, đều không có phản ứng, Hàn Nghệ quay đầu nhìn, chỉ thấy Trà Ngũ hoàn toàn mơ màng ở ngoài đó, căn bản không nghe được bọn họ đang nói cái gì, hơi mở miệng, nước miếng đều chảy ra. Không khỏi trợn trắng mắt, thật sự là gỗ mục không thể điêu.
.Cố Khuynh Thành lại chỉ cảm giác ghê tởm, chân dậm mạnh cái, khí thế trùng trùng rời khỏi.
.Mộng Nhi các nàng cũng hừ một tiếng, quay đầu bước đi rồi.
.- Ai! Tỉnh á..., tỉnh á!
.Hàn Nghệ vỗ vỗ cánh tay của Trà Ngũ.
.Trà Ngũ đột nhiên ngẩn ra, xoa xoa tay cười nịnh nói:
.- Tiểu Nghệ ca, sao ta có thể diễn vai nam chính a! A?
.Cố nương tử các nàng đâu?
.Hàn Nghệ oa một tiếng:
.- Ngươi thật đúng là dối trá a! - Tối nay không cần nghi ngờ lại là một đêm cuồng hoan của Phượng Phi Lâu, Hàn Nghệ ra tiền sai người thêm đồ
.ăn châm rượu, lấy danh nghĩa Mộng Nhi, Mộng Đình đáp tạ tất cả công nhân Phượng Phi Lâu. Đây vốn là công lao của cả Phượng Phi Lâu, mọi người đều rất cao hứng, uống đến quên hết tất cả.
.Hàn Nghệ dường như lại quay về trạng thái lãng tử, mặt dày mày dạn cùng Mộng Nhi các nàng ngồi chung một chỗ. Trái ôm phải ấp, uống đến dữ dội happy.
.Nhưng mà ngày thứ hai, độ yêu thích của Bạch sắc sinh tử luyến không giảm trái lại còn tăng, càng nhiều người mộ danh tới đây thăm tượng đá này, Mộng Nhi, Mộng Đình lập tức trở thành nữ thần trong lòng mọi người.
.Tự do chi mỹ đồng thời cũng phát hành series thứ nhất của thỏ khuê mật là thỏ tình nhân. Đây quả thực là phải ép khô tất cả giá trị của Bạch sắc sinh tử luyến. Thỏ Tình nhân lập tức bị cướp giật không còn, doanh thu của Tự do chi mỹ tăng nhanh trong chốc lát.
.Đương nhiên, dùng phiếu thay tiền là nhất định rồi, thế cho nên kinh doanh của toàn bộ ngõ Bắc đều rất náo nhiệt.
.Mọi việc đều có hai mặt, có một mặt tốt, khẳng định có một mặt xấu.
.Trong một tòa lầu phía Tây, chỉ thấy bên trong ngồi hơn mười người, không khí rất là nghiêm túc.
.Một người ngồi ở chỗ ngồi chính giữa, tuổi chừng năm mươi tuổi, đầu tóc đen trắng được chải chỉnh tề. Đầu đội khăn quấn màu đen, mặc áo bào màu xám tro.
.Vị này chính là Tổnghành của hành hội hai chợ, Cố Ngôn Thương, kỳ thật ông ta không phải là người của gia tộc lớn nào, chỉ vì hắn đời đời đều buôn bán tại Trường An, tự Tây Ngụy cho tới bây giờ, vì vậy trong giới thương nhân có địa vị rất cao, đề cử ông talàm tổng hành, cũng là vì muốn có một cân bằng, bởi vì buôn bán trong này rất nhiều đều liên quan đến những đại gia tộc. Nếu do một trong số bọn họ làm thủ lĩnh, ngược lại sẽ khiến cho mọi người tộc khác bất mãn.
.Cố Ngôn Thương uống ngụm trà, sau khi thấm giọng, bèn nói:
.- Hôm nay ta mời mọi người đến đây. Vẫn là vì chuyện ngõ Bắc, Hàn Nghệ của ngõ Bắc chiếm được sự ân sủng của Bệ hạ, công nhiên phá hư quy củ thương nhân chúng ta, vì ham ích lợi, nhiều lần giở trò ở sau lưng, không xem chúng ta ra gì. Nếu cứ để hắn như vậy, cả hai chợ đều sẽ hủy trong tay hắn, chúng ta quyết không thể ngồi xem mặc kệ, nhất định phải cho hắn trừng phạt.
.Lời này vừa nói ra, mọi người đều gật đầu, nhất trí thảo phạt Hàn Nghệ.
.Ngày Nữ nhân, bọn họ vẫn không có cảm giác gì lớn lao, nhưng vừa đến Ngày Nam nhân, bọn họ lại khó chịu đủ điều, hơn nữa hai ngày này, gần như tất cả mọi người đều đến ngõ Bắc, đi thăm tượng đá, một ít cư dân đi sang chợ phía Tây bên cạnh, đều thuận tiện san ngõ Bắc mua chút củi gạo dầu muối.
.Mặt khác, hiện tại quyền lực của Hàn Nghệ càng lúc càng lớn, bọn họ đều cảm thấy, nếu không giết chết Hàn Nghệ, bọn họ sẽ xong mất.
.Duy chỉ đám người ngồi ở giữa, cúi đầu không nói, người chơi ngón tay thì chơi ngón tay, người xử lý râu thì xử lý râu.
.Cố Ngôn Thương liếc mắt nhìn đám người đó, nói:
.- Tiền Đại, Triệu Lão Tứ, các ngươi cảm thấy như thế nào?
.Tiền Đại Phương cực kỳ oan ức nói:
.- Được, chúng ta cũng có cái khó xử của chúng ta nha, lúc ấy các ngươi lại không nói, hiện tại ta đi mở cửa hàng
.ở ngõ Bắc, các ngươi mới tới tìm ta nói chuyện này, có phải đang làm khó người ta.
.Một người hừ nói:
.- Tiền Đại, ngươi không thể chỉ lo cho mình, không chú ý sống chết của chúng ta, mua bán chợ Tây ngươi muốn chiếm, ngõ Bắc lại không muốn buông tha cho, thiên hạ nào có chuyện tiện nghi như vậy.
.Người này cũng là chủ tiệm bán gạo ở chợ Tây, họ Ngụy, gọi là Ngụy Thanh, là đối thủ của Tiền Đại Phương.
.Tiền Đại Phương nói:
.- Ta nói lời này khi nào, ta chỉ nói là ta cũng có chỗ khó xử, ta lại không nói không đồng ý, nếu không ngươi bù lại số tiền thuê cho ta, ta lập tức đóng cửa cửa hàng ở ngõ Bắc.
.Ngụy Thanh cả giận nói:
.- Ngươi dựa vào cái gì để cho ta trả thêm tiền thuê.
.Tiền Đại Phương lại nói:
.- Vậy ngươi lại dựa vào cái gì để cho ta đóng cửa cửa hàng ở ngõ Bắc.
.- Được rồi, được rồi.
.Cố Ngôn Thương khoát tay, lại nhìn Tiền Đại Phương nói:
.- Tiền Đại, ta biết rằng ngươi nộp không ít tiền thuê, nhưng chút ấy tiền đối với ngươi mà nói lại là cái gì, Ngụy Thanh mặc dù lời nói có chút quá mức, nhưng cũng là lời nói thật, Hàn Nghệ hắn không theo quy củ, tổn hại nghiêm trọng đến ích lợi thương nhân hai thị chúng ta, chúng ta không thể ngồi xem bỏ qua. Hơn nữa, chỉ cần chợ ngõ Bắc đóng cửa, hết thảy lại sẽ về như thường, khách lại không giảm bớt, tiền Tiền Đại ngươi kiếm được vẫn nhiều như trước kia, thiệt không về phía ngươi.
.Tiền Đại Phương gãi trán, im lặng không lên tiếng, trong lòng lại mắng to, ông già này nói nghe thật nhẹ nhàng và khéo léo, đấy không phải chuyện mất quan tiền, là chuyện trên trăm quan tiền, ta có thể kiếm được ở ngõ Bắc sao phải về đây.
.Cố Ngôn Thương biết Tiền Đại Phương là một kẻ keo kiệt, chỉ có thể lại mở miệng, hướng Đậu Nghĩa nói:
.- Đậu lão, ngươi cũng nói câu đi.
.Đậu Nghĩa cũng rất khó xử nói:
.- Ta đương nhiên là đứng ở bên Hành hội, nhưng chúng ta đã bỏ không ít tiền vào ngõ Bắc, cửa hàng này cũng không phải nói đóng là có thể đóng, nếu không được ngươi hãy cho ta thêm một ít thời gian.
.Triệu Tứ Giáp bọn họ đều gật đầu, tuôn trào nỗi khổ, tóm lại, một chữ thôi, kéo.
.Nhưng rất nhanh câu oán hận của bọn họ, đã bị tiếng thảo phạt mai táng, bởi vì thương nhân thua thiệt chiếm đại đa số, dù sao cũng là muốn yêu cầu bọn Đậu Nghĩa lập tức đóng cửa cửa hàng ngõ Bắc, bằng không ngươi hãy đóng cửa cửa hàng ở hai chợ, dù sao chỉ có thể chọn một bên.
.Cố Ngôn Thương ôn tồn nói:
.- Đậu lão, Tiền Đại, ta biết rằng các ngươi rất khó khăn, nhưng các ngươi cũng phải thông cảm cho mọi người, ta xem các ngươi vẫn là mau chóng đóng cửa cửa hàng ngõ Bắc, mọi người hàng xóm láng giềng, giao tình mấy mươi năm, cũng không nên vì một ngõ Bắc, mà tổn hại hòa khí.
.Bọn Đậu Nghĩa gật gật đầu, nhưng cũng không nói gì thêm về thời điểm đóng cửa cửa hàng ngõ Bắc.
.Hội nghị này tan rã trong không khí không vui.
Bạn cần đăng nhập để bình luận