Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 791.1: Xin lỗi! Ngươi out rồi.

.Bất luận câu nói này của Hàn Nghệ là thật hay giả, nhưng Tiêu Vô Y nghe cũng rất vui vẻ, nàng thích luận điệu này, bởi vì nàng đặt tình yêu của nàng và Hàn Nghệ lên trên tất cả, thế tục gì đó, hoàng đế gì đó, nàng đều không quan tâm, câu nói này của Hàn Nghệ, vừa hay không mưu mà hợp với quan điểm của nàng.
.- Xem như chàng biết ăn nói!
.Trong lòng Tiêu Vô Y tràn đầy ngọt ngào, khẽ tựa vào ngực Hàn Nghệ, khẽ thở dài một tiếng, nói: - Thật ra về chuyện của chàng và Nguyên Mẫu Đơn, ta đâu có tư cách phản đối, nếu không phải lúc đầu ta tán thành, cho dù là giả hôn, sợ là cũng không thành.
.- Nói gì vậy, bất cứ chuyện gì của ta, nàng cũng có quyền can thiệp.
.Hàn Nghệ tỏ vẻ kháng nghị mạnh mẽ.
.Người này thật là! Tiêu Vô Y lập tức tặng một nụ hôn, cười nói: - Thưởng cho chàng.
.Hàn Nghệ cười hì hì nói: - Tại hạ thật sự là thụ sủng nhược kinh.
.- Đức hạnh!
.Tiêu Vô Y lườm hắn một cái quyến rũ, lại tiếp tục nói: - Nhưng bất kể như thế nào, việc này cũng là xúc tiến với sự can thiệp của ta, bất luận xảy ra chuyện gì, ta đều là người có trách nhiệm, vậy thì bây giờ sao ta có mặt mũi phản đối, tuy ta hành sự toàn dựa vào suy nghĩ của bản thân, nhưng chưa bao giờ trốn tránh trách nhiệm.
.Nói tới đây, nàng dừng lại giây lát, lại chui vào lòng Hàn Nghệ, dịu dàng nói: - Nhưng khi chính tai ta nghe được Nguyên Ưng nói hai ngươi chuyện tốt đã thành, trong lòng cũng khó tránh khỏi có chút khó chịu, nhưng ta buồn không phải vì chuyện này, mà là vì chàng không kịp thời nói cho ta biết, ta tưởng rằng chàng định giấu giếm ta, lúc đó ta thật sự hơi tức giận, nhưng khi ta về đến nhà, ta mới biết chàng đã đợi ở nhà ta hơn nửa ngày, ta vốn muốn đi tìm chàng hỏi cho rõ ràng, nhưng sau đó ta lại nghĩ, so với chuyện của chàng và Nguyên Mẫu Đơn, ta bận tâm hơn đến việc chàng sẽ giấu giếm ta tất cả hay không, nếu như hôm nay chàng không thú thật với ta, thì nhất định ta sẽ vô cùng khó chịu, nhưng chàng đã không làm ta thất vọng.
.Hàn Nghệ thở dài:
.- Việc này vốn là ta có lỗi với nàng, nếu ta còn giấu giếm nữa, chẳng phải là sai càng thêm sai sao.
.- Chàng biết là tốt!
.Tiêu Vô Y khẽ hừ một tiếng, nói: - Ta cũng nghĩ như vậy, chàng xem chuyện này là chàng được hết lợi, cũng không thể để cho chàng dễ dàng quá quan như vậy, nếu không thì sau này chẳng phải chàng sẽ coi trời bằng vung, vì thế ta đã muốn cho chàng một bài học, chặn đứng nhuệ khí của chàng.
.Hàn Nghệ ồ một tiếng, nói: - Ta hiểu rồi, chẳng trách lúc nãy ta cảm thấy bị nàng dắt mũi, thì ra là nàng cố ý bày trò để ta khó xử, nàng mang kiếm đến cũng là mục đích này chứ gì.
.- Vậy thì sao!
.Tiêu Vô Y nói: - Kết quả người chịu ấm ức vẫn là ta, người không có lương tâm chàng lại còn đánh ta, nếu không phải chàng xuất kỳ bất ý, đánh ta không kịp trở tay, hôm nay chuyện này quyết chưa xong!
.Hàn Nghệ cười nói: - Phu nhân giáo huấn đúng, đây đều là lỗi của ta, còn đau không, ta xoa giúp nàng.
.- Chớ có tác quái!
.Tiêu Vô Y giơ tay túm lấy bàn tay chuẩn bị tác quái của hắn, khuôn mặt xinh đẹp đỏ ửng lên, vô cùng kiều diễm.
.Hàn Nghệ ngoan ngoãn đặt tay trên eo nàng, ôm nàng, nói: - Thật ra đánh vào mông nàng, trong lòng ta đau a, lúc nãy ta cũng là nhất thời không kiềm chế được, vẫn mong phu nhân đại nhân đại lượng, tha cho ta lần này được không.
.Tiêu Vô Y hốc mắt bất giác đỏ lên, nói: - Thật ra chàng đánh ta một cái này ta lại rất vui.
.Hàn Nghệ kinh ngạc nói: - Nàng còn mê cái này?
.Tiêu Vô Y sửng sốt, tuy không hiểu ý, nhưng thấy trong mắt Hàn Nghệ lóe lên ánh sáng khác thường, cũng đoán được vài phần, trừng mắt lên, sẵng giọng nói: - Thôi! Chàng mới mê cái này, ý của ta là, chàng coi trọng tình cảm của chúng ta như vậy, tất nhiên trong lòng ta thấy vui.
.Hàn Nghệ thần sắc chân thành nói: - Tiêu Vô Y, ta lại trịnh trọng nói cho nàng biết chuyện này, tình cảm của chúng ta hơn tất cả, bao gồm cả sinh mạng của ta, trước đây, bây giờ, sau này, đều là như vậy, đây là vĩnh hằng, nàng vĩnh viễn cũng không cần lo lắng gì về chuyện này.
.Tiêu Vô Y chớp đôi mắt sáng ngời, thẹn thùng hỏi: - Tại sao chàng coi trọng ta như vậy?
.Hàn Nghệ thoáng sửng sốt, nói: - Trong một khoảng thời gian rất dài, ta hết sức cô độc, ta cũng từng cho rằng vô cùng hưởng thụ trong đó, nhưng thật ra trong lòng ta vô cùng khao khát một gia đình hoàn chỉnh, là nàng khiến ta cảm nhận được niềm hạnh phúc trước nay chưa từng có, cũng là nàng đã cho ta một linh hồn mới, nếu mất nàng thì cũng có nghĩa là ta sẽ mất đi linh hồn.
.Tiêu Vô Y hơi ngẩn người, chăm chú nhìn Hàn Nghệ, thấy hắn thần sắc chân thành, chắc chắn không phải đang nói dối, nước mắt không ngăn được lại rơi xuống, nàng lau nước mắt trên mặt, khẽ đánh Hàn Nghệ một cái, nói: - Chàng đúng là xấu lắm, toàn thích lừa nước mắt của ta, từ nhỏ đến lớn ta cũng chưa bao giờ chảy nhiều nước mắt như hôm nay, nhưng mà, mấy năm nay ta đã tích trữ không ít nước mắt, đã sắp tràn ra rồi, ta cho phép chàng mỗi ngày lừa ta khóc một lần đấy.
.- Nàng thật tham lam!
.Hàn Nghệ cười ha hả, lại thấy đôi môi đỏ mọng ướt át của nàng, không kìm nổi mà hôn nàng một cái.
.Tiêu Vô Y lau miệng, quở trách: - Ta cho chàng gạt, nhưng không có chàng ức hiếp ta. Hơi dừng lại, nàng đột nhiên nói: - Đúng rồi, sau khi Nguyên Mẫu Đơn tỉnh lại, phản ứng đầu tiên của cô ta là gì?
.Hàn Nghệ sửng sốt, nói: - Nàng đoán!
.Tiêu Vô Y cũng đúng là nghiêm túc dự đoán, qua một lát sau, nói: - Thưởng cho chàng một cái tát?
.Hàn Nghệ kinh ngạc nói: - Làm sao nàng biết?
.Tiêu Vô Y cười hì hì nói: - Bổn quận chúa thông minh chứ! Vậy thì chàng ứng đối thế nào? - Ặc, nàng đoán?
.- Chàng lại nhào lên?
.Ánh mắt Tiêu Vô Y phóng ra tia sáng khác thường.
.Nữ nhân này muốn nghe chuyện người lớn hay sao? Hàn Nghệ lập tức toát mồ hôi lạnh đầy đầu, nói: - Nàng cũng không khỏi quá coi thường ta rồi, lúc đó bản thân ta cũng mơ hồ, hơn nữa cũng chưa nghĩ đến là Nguyên Ưng bỏ thuốc, trực tiếp bị Nguyên Mẫu Đơn đuổi ra ngoài.
.Tiêu Vô Y vội vàng nói: - Vậy chàng đã mặc quần áo chưa?
.- Những chi tiết này thì đừng hỏi nữa.
.- Ta có quyền biết tất cả chuyện này.
.- Ặc, đúng là vẫn chưa mặc, nhưng ta đã che bộ phận quan trọng, không để người khác nhìn thấy.
.Tiêu Vô Y nghe vậy bật khanh khách, nói:
.- Thật tiếc ta không nhìn thấy, hay là lát nữa thị phạm cho ta một lần.
.- Đừng vậy chứ!
.Hàn Nghệ hoảng sợ nói: - Đây cũng chẳng phải chuyện vinh dự gì.
.- Nhưng rất thú vị a! Tiêu Vô Y cười tà ác, lại nói: - Thấy chưa, Mẫu Đơn tỷ của ta cũng không phải thiện lương, động thủ còn ác hơn so với ta một chút, cho nên sau này chàng nhất định phải ủng hộ ta, như vậy mới có thể ngăn chặn cô ta. Hàn Nghệ cười cười, nghĩ thầm, ít nhất ta còn có biện pháp đối phó với Nguyên Mẫu Đơn, còn về phần nàng, hoàn toàn không nắm được đường lối.
.Tiêu Vô Y lại hiếu kỳ nói: - Vậy làm sao chàng biết đây đều là Nguyên Ưng giở trò quỷ?
.Hàn Nghệ nói: - Đêm đó ta và Nguyên Mẫu Đơn vẫn luôn bàn chuyện buôn bán, căn bản là không có không khí động phòng, làm sao có thể lên giường, chắc chắn là có người giở trò, lúc đó trên dưới Nguyên gia người có thể làm ra chuyện này, ngoài Nguyên Ưng thì còn có ai, hơn nữa tên khốn đó cũng bỏ chạy ngay đêm đó, không phải ông ta thì là ai.
.hương 791.1: Xin lỗi! Ngươi out rồi.
.Cũng phải, tên khốn đó chuyện gì cũng làm được, mà còn hết sức cẩn thận nữa, ngay cả ta cũng không đấu lại ông ta, nhưng mà ông ta hoàn toàn không ngờ rằng, ta chính là thê tử của chàng.
.Nghĩ tới đây, Tiêu Vô Y lại cười đắc ý, tiếp tục hỏi: - Nhưng tiếp theo thì thế nào?
.Hàn Nghệ thở dài, nói: - Thật ra lúc đó ta cũng không biết nên làm thế nào mới được, vừa hay hôm đó bệ hạ tuyên ta vào cung, sau khi từ trong cung ra, ta cũng đã bình tĩnh lại. Vô Y, chuyện này ta chưa từng lừa nàng, trước khi thành hôn, ta thực sự chưa từng nghĩ muốn cùng Nguyên Mẫu Đơn diễn giả thành thật, điều ta suy nghĩ đều là chuyện hợp tác của ta và Nguyên gia, thật ra cô ấy cũng chưa từng nghĩ đến, nhưng sau khi tất cả mọi chuyện xảy ra, ta không thể không nghiêm túc suy nghĩ vấn đề này, đồng thời trong lúc suy nghĩ vấn đề này, ta phát hiện ta trong lòng ta cũng thích cô ấy, ta không biết là trước sự việc đã có, hay là sau sự việc mới xuất hiện, nhưng mà, ta thật sự rất khó làm như tất cả đều chưa từng xảy ra.
.Nói tới đây, hắn có vẻ hơi thấp thỏm nhìn Tiêu Vô Y.
.Tiêu Vô Y đang nghe say sưa, giống như đang nghe chuyện của người khác, thấy đột nhiên im lặng, không khỏi liếc nhìn Hàn Nghệ, nói: - Chàng nhìn ta làm gì, ta đang nghe, vậy Nguyên Mẫu Đơn nghĩ như thế nào?
.- Hả? Ồ.
.Hoàn toàn không nắm được đường lối a! Hàn Nghệ trong lòng nơm nớp lo sợ, chỉ có thể tiếp tục nói: - Chính như nàng đã đoán, cô ấy làm ra vẻ rất kiên cường, bảo ta coi như tất cả chưa từng xảy ra, nhưng sao có thể được, cho dù tạm thời ta có thể coi như tất cả chưa từng xảy ra, lỡ như cô ấy mang thai thì vấn đề ngược lại sẽ trở nên càng phức tạp hơn. Đây đúng là tiễn bất đoạn, lý hoàn loạn, vì thế ta dứt khoát khoái đao trảm loạn ma (kiên quyết dùng biện pháp, nhanh chóng giải quyết vấn đề phức tạp, rối ren)
.- Chàng liền nhào lên ? Tiêu Vô Y hỏi.
.- Nàng đừng cứ từng nhào lên để hình dung có được không, huống hồ ta cũng không có nhào a!
.Hàn Nghệ thật sự là khóc không ra nước mắt, nói mình giống như cầm thú không bằng, động một chút là nhào lên, nói: - Ta muốn nói là bức bách cô ấy đối diện với vấn đề này, chứ không phải là một mực lảng tránh.
.Tiêu Vô Y nói: - Nhưng Mẫu Đơn tỷ tính tình rất mạnh mẽ, sao cô ta lại dễ dàng chịu khuất phục như vậy.
.Hàn Nghệ nói - Nàng nói không sai, cho nên cô ấy múa kiếm cả đêm, dọa ta cả đêm không ngủ được, ngày hôm sau còn phải đi họp với Nguyên Triết bọn họ, thật là khổ không thể tả.
.Tiêu Vô Y cười khúc khích, hứng thú dạt dào nói: - Mau nói cho ta nghe, cô ta đối phó với chàng thế nào.
.Hàn Nghệ nói: - Chuyện xấu hổ này thì đừng hỏi nhiều nữa.
.Tiêu Vô Y lập tức nói: - Ta có quyền biết tất cả mọi chuyện, chàng cũng đã nói không giấu ta.
.- Bây giờ ta hối hận rồi.
.Hàn Nghệ trợn trắng mắt, chỉ có thể đem chuyện đêm đó nói cho Tiêu Vô Y biết.
.Tiêu Vô Y nghe được cười khanh khách, rất vui vẻ.
.Hàn Nghệ hoàn toàn không hiểu, đây căn bản không phải là trọng điểm a!
.Nhưng mà Vô Y vẫn chưa thỏa mãn, lại hỏi: - Vậy chắc chàng có phản kích, hay là quỳ xuống cầu xin tha thứ.
.- Sao có thể! Đương nhiên ta đã phản kích. Hàn Nghệ nói: - Tối thứ hai ta đã tặng cô ấy một thùng cua.
.Tiêu Vô Y kinh hỉ nói: - Nguyên Mẫu Đơn sợ nhất là cua.
.Hàn Nghệ nói: - Nếu không thì ta cũng sẽ không tặng a!
.- Có phải là cô ta sợ hãi không?
.- Ừ.
.- Mau nói ta nghe.
.Trong lòng Hàn Nghệ dở khóc dở cười, lại kể lại đại khái một lượt.
.Tiêu Vô Y nghe được lại ôm bụng cười cười to, bầu ngực phập phồng lên xuống, Hàn Nghệ nhìn mà tâm ngứa khó nhịn, vươn tay ra nói: - Đừng để rung quá, ta đỡ chúng giúp nhé!
.Bốp!
.Tiêu Vô Y trực tiếp vỗ tay hắn, giả vờ giận trừng mắt nhìn hắn, lại nói: - Chàng cũng đúng là xấu.
.- Ai bảo nàng mê người như vậy. Hàn Nghệ cười hì hì nói.
.- Ai nói cái này, ta nói chuyện chàng lấy cua dọa Nguyên Mẫu Đơn.
.- Hả? Ồ, chuyện này cũng không thể trách ta, nếu ta không làm như vậy, thì ta đã bị cô ấy làm cho điên rồi.
.- Vậy sau đó cô ta có đồng ý không?
.Hàn Nghệ hơi trầm ngâm, nói:
.- Đồng ý một nửa.
.- Cái gì là đồng ý một nửa?
.- Cô ấy nói muốn gặp thê tử của ta trước, cũng chính là nàng.
.Tiêu Vô Y sửng sốt, trên mặt có chút biến.
.Hàn Nghệ cẩn thận liếc mắt nhìn nàng một cái, nói: - Nàng thấy thế nào?
.Tiêu Vô Y ngẩn ra, đảo con ngươi, nói: - Cũng chính là nói rốt cuộc, chuyện này không liên quan đến chàng, là chuyện của ta và Nguyên Mẫu Đơn, vậy tại sao ta phải nói cho chàng biết.
.Hàn Nghệ kinh ngạc nói: - Chuyện này sao có thể không liên quan đến ta được?
.Tiêu Vô Y nói: - Nhưng chàng có đồng ý hay không, cũng chẳng có bất cứ tác dụng gì, nhất định phải là ta và Nguyên Mẫu Đơn nói mới được.
.Nàng đây là qua cầu rút ván a! Hàn Nghệ nói: - Nhưng ta có quyền biết tất cả mọi chuyện a!
.- Ai nói!
.Tiêu Vô Y lại bắt đầu triển lộ ra một mặt nữ vương của nàng, lúc lắc tay ngọc nói:
.- Chuyện này thì chàng đừng nghĩ nhiều, bắt đầu từ bây giờ, do bổn quận chúa tiếp thủ.
.Hàn Nghệ buồn bực nói: - Chơi cả nửa ngày, hóa ra là ta bị loại, vậy thì không được, ta biểu thị phản đối mạnh mẽ.
.- Chàng phản đối có ích lợi gì, chuyện này vẫn phải ta và Nguyên Mẫu Đơn đích thân nói chuyện. Tiêu Vô Y dương dương đắc ý nói.
.Hàn Nghệ phát điên nói: - Nhưng nàng không cho ta một đáp án, trong thời gian này ta làm sao đối diện với Nguyên Mẫu Đơn.
.Tiêu Vô Y nói: - Việc này ta không quan trọng, chàng muốn thế nào thì thế ấy.
.- Thật sự?
.- Ừ.
.Tiêu Vô Y gật gật đầu, nói: - Con người chàng mặc dù hạ lưu, nhưng ta tin Nguyên Mẫu Đơn, nếu cô ta không gặp mặt ta, quyết không dám làm loạn.
.Hàn Nghệ cười một tiếng, nói: - Nàng cũng quá xem nhẹ sức hấp dẫn của trượng phu nàng rồi.
.- Vậy chúng ta cứ chờ mà xem. Nói xong, Tiêu Vô Y đột nhiên sắc mặt căng thẳng, nói: - Không hay!
.Hàn Nghệ giật bắn người, nói: - Sao thế?
.Tiêu Vô Y khẩn trương nói: - Lỡ như cô ta thật sự có thai thì sao?
.- Thì thì còn có thể làm sao? Chẳng phải là sinh ra sao. Hàn Nghệ chột dạ nói.
.- Việc này không thể.
.- Hả?
.Tiêu Vô Y nói: - Ngay từ đầu ta đã chịu thiệt rồi, sinh muộn mấy năm, đụng phải cô ta còn phải gọi là tỷ, ta không thể để con trai ta cũng theo bước của ta, hơn nữa ta mới là phu nhân chính thức của chàng, lại là chủ của một nhà, sao có thể tụt sau cô ta.
.Khiếp! Chủ gia đình này thì nhường vị như vậy à? Nàng cũng đúng là được nước làm tới. Hàn Nghệ cũng không rảnh bận tâm những điều này, nói: - Vậy nàng nói nên làm thế nào?
.- Ta cũng muốn sinh. Tiêu Vô Y kiên quyết nói.
.- Ặc, nếu như nàng thật sự có thai rồi, e rằng nàng cũng sẽ không đuổi kịp đâu.
.- Mới có vài ngày, ta sinh sớm một chút là được rồi, ta tuyệt không cho phép cô ta sinh trước ta.
.Sinh sớm một chút? Nàng nàng có thể làm chủ chuyện này sao? Nhưng mà tại sao ta phải lo lắng, đây là chuyện tốt a! Hàn Nghệ cười hì hì nói: - Vậy ta cũng vô cùng nguyện ý cống hiến sức lực, hay là, chúng ta tranh thủ thôi!
.Tiêu Vô Y kiên định gật đầu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận