Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 1204: Khu vui chơi Khu vui chơi (thượng)

.Lý Tích, Hàn Nghệ một mực tặng vé ra ngoài, phải biết vé này thật không rẻ, như vậy tình người này cũng không hề nhẹ, có điều lúc mọi người nhìn chằm chằm những tờ vé này lại không nghĩ đến, thực ra Hàn Nghệ cơ bản không để chuyện giá vé này trong lòng, cái này thì có thể kiếm bao nhiêu tiền, nơi kiếm tiền thật sự là cửa tiệm, là đất đai, tất cả các cửa tiệm của khu vui chơi đều cho thuê với giá cao, hơn nữa chỉ cần người một khi nhiều lên, và còn đều vẫn là quý tộc, như vậy thì thị trường này thật làm cho người ta kỳ vọng quá rồi. Hàn Nghệ không sợ tặng hết bao nhiêu vé, chỉ sợ không có người tới khu vui chơi.
.Nhưng lời này thật không thể nói ra, nếu không sẽ không có cách thức tiếp cận rồi, không có cách thức tiếp cận thì làm sao có thể thu hút những quý tộc này tới đây.
.Nhưng với những vương công quý tộc này mà nói, họ sẽ không để ý nhiều như vậy, vé này vừa đến tay liền cả ngày trông ngóng ngày khu vui chơi mở cửa tới sớm một chút.
.May mà cũng chỉ có mấy ngày như vậy.
.Ở đây vận chngs trông mong, khu vui chơi cuối cùng ngày khu vui chơi mở cửa đã tới.
.Thời tiết thật tốt, hôm nay bầu trời quang đãng, mặt trời không đợi được nữa nhô lên từ phía chân trời, những tia nắng chiếu xuyên qua đám mây như những sợi kim tuyến đan xen nhau, dệt những áng mây hồng mây trắng thành một bức tranh vô cùng xinh đẹp, cả khu vui chơi đắm chìm trong ánh nắng vàng tươi đẹp cực kỳ.
.- Phiền đại thúc lại đi tiếp về đằng trước một chút! Vâng vâng vâng! Đa tạ! Đa tạ!
.- Nơi này còn có chỗ để xe, mời dừng ở bên này!
.Chỉ thấy một tiểu ca mặc y phục màu lam mời gọi hai chiếc xe ngựa dừng ở những vị trí chỉ định.
.Phải biết rằng khu vui chơi này cũng không phải ở trong thành, vì vậy những hạn chế phải chịu là ít lại càng ít, hơn nữa lại có không gian mở rộng. Ngoài ra, nếu khu vui chơi này hơn nửa là chuẩn bị cho giới quý tộc, như vậy Hàn Nghệ thật không tìm ra lý do gì để không xây dựng nên một chỗ để xe lớn chuyên để dừng để xe và kiệu, phải để giới quý tộc cảm nhận được sự nhiệt tình với khách. Nơi để xe của khu vui chơi có thể để một trăm chiếc xe ngựa và một trăm cỗ kiệu, nhưng chỉ là chiếm diện tích đất lớn, xây dựng vẫn là rất tiết kiệm, trên cơ bản chỉ là từng chiếc lều, nhưng thiết kế vô cùng nhân tính hóa, cho dù là trời mưa, du khách cũng có thể hết sức ung dung đi từ lối tránh mưa đến trên xe của mình.
.Hơn nữa, trên cả mảnh đất này, Hàn Nghệ có quy hoạch vô cùng tỉ mỉ, vì vậy dựng lên một chỗ để xe nhìn như rất chiếm diện tích, thực ra là để làm nền tảng cho quy hoạch trong tương lai, tiết kiệm ra càng nhiều đất đai hơn.
.Một đám phu xe dừng xe ngựa vào vị trí để xe, ở bên này còn có một chiếc lều chuyên để phu xe nghỉ ngơi.
.Mà lúc này trước cổng chính của khu vui chơi, có năm hàng dài, nam nữ xếp hàng khác nhau, mỗi hàng đều ngay ngắn trật tự, mọi người đều kiên nhẫn xếp hàng, không một ai ồn ào tranh cãi.
.Còn nhớ lúc trước, khi Phượng Phi Lâu diễn kịch, cũng phải xếp hàng như vậy, nhưng lại gặp phải rất nhiều vấn đề, nhưng đó chỉ là vì Hàn Nghệ xếp lẫn sĩ thứ với nhau, dẫn đến không ít quý tộc vô cùng bất mãn, mà bây giờ, chủ yếu là quý tộc, giữa quý tộc và quý tộc là rất coi trọng lễ nghi, tất nhiên cũng không kẻ nào dám gây chuyện ở đây, đây chính là địa bàn của Đại Tư không Lý Tích, ngươi muốn gây chuyện ở đây, như vậy ngươi phải lượng sức mình rồi.
.- Oa! Thật là đẹp a!
.Một đứa bé sáu tuổi vừa kiểm tra vé vào cửa liền nhìn lên tường kêu lên kinh ngạc.
.Chỉ thấy trên tường sặc sỡ màu sắc, có tranh sơn thủy làm người ta vui tươi thanh thản, có tranh vẽ nhân vật hoạt hình, mặc dù nét vẽ vô cùng đơn giản nhưng lại đáng yêu đến cực điểm, trẻ nhỏ vừa nhìn thấy lập tức yêu thích. Những thứ này tất nhiên là do Hàn Nghệ thiết kế, thực ra hắn cũng có thể dạy thì càng tốt tốt hơn một chút, nhưng hắn không muốn, hắn muốn "tiến bộ dần dần", giống như công ty Apple kia, hàng năm đưa ra sản phẩm rất ít, nhưng bảo đảm sức cạnh tranh của điện thoại là được, đây thực ra là thủ đoạn mà thương nhân hay sử dụng.
.Không chỉ có trẻ nhỏ mà ngay cả người lớn cũng không kìm lòng được tiến lên quan sát, lối ngoặt vốn không dài lắm này đột nhiên trở nên vô cùng chật trội.
.- Tranh này tuy không phải chân thực như vậy, nhưng thực sự vô cùng đáng yêu a! Đặc biệt là đôi mắt to rưng rưng kia.
.- Đây là tranh gì vậy? Ta thật chưa bao giờ nhìn thấy.
.- Không biết, ta nghĩ tranh này nhất định là từ tay bậc thầy mà ra.
.- Chẳng lẽ là Diêm Thượng thư vẽ?
.- Không giống lắm, tranh của Diêm Thượng thư rất lão đạo, tranh này cùng phong cách của ông ta là trái ngược nhau hoàn toàn.
.- Các ngươi ở đây đoán già đoán non, không cảm thấy mệt sao, tranh này do ai vẽ chỉ cần hỏi liền biết a! Ôi! Vị tiểu ca kia, tranh này là do ai vẽ vậy?
.- Ồ, đây là tranh do họa sỹ trong phủ lão gia nhà ta vẽ.
.- Không biết là vị họa sỹ nào?
.- Có rất nhiều họa sỹ tham gia nữa.
.- Ta là muốn hỏi ngươi, cách vẽ này là do ai sáng tạo nên?
.- Ồ! Tranh này là do Hàn thị lang sáng tạo ra.
.-... !
.Một trận trầm mặc quỷ dị, qua một hồi, những bậc phụ mẫu này liền im lặng dắt con mình đi vào bên trong.
.Trong lòng vô cùng buồn bực, tại sao một tên nhà quê lại biết vẽ tranh? Đây không phải chỉ có quý tộc chúng ta mới có thể làm sao?
.Người hiểu biết Hàn Nghệ lại càng buồn bực, tại sao một người viết chữ khó coi đến vậy, lại có thể vẽ ra bức tranh đáng yêu như vậy, lẽ nào chỉ có thể nói là ông trời công bằng sao?
.- Đinh đinh đinh! Đinh đinh đinh!
.Vừa mới đi qua lối ngoặt, chợt nghe được một loạt tiếng chuông gió trong trẻo dễ nghe.
.- Ngựa! Ngựa gỗ!
.- Là vòng quay ngựa gỗ mà Đại Đường nhật báo nhắc đến.
.- Mẹ! Con muốn cưỡi vòng quay ngựa gỗ!
.Từng con ngựa gỗ đáng yêu đã lập tức bắt trúng sự ngây thơ trong sáng của đám trẻ nhỏ.
.Đám trẻ nhỏ lập tức kéo tay phụ thân mẫu thân mình vội vàng đi đến phía vòng quay ngựa gỗ.
.Hiện giờ, vòng quay ngựa gỗ này đã bắt đầu chuyển động, trong lúc xoay vòng lại bập bềnh lên xuống, lúc này sau ba vòng xoay ngựa gỗ đã sớm kín người, xung quanh hàng rào bảo vệ, không ít người lớn đứng vẫy tay với bọn trẻ đang hăng say vui đùa, vẻ mặt tràn đầy vẻ từ ái. Cũng không ít người lớn nắm tay trẻ nhỏ xếp hàng ở đó. Vòng quay ngựa gỗ này là phải trả tiền, vì thứ này cần dùng súc vật kéo chuyển động, nhưng cũng không đắt, năm văn tiền là có thể chơi trong thời gian một nén nhang. Những đứa trẻ kia dù đã sớm trông mòn con mắt nhưng cũng không có ai khóc nháo ồn ào, xem ra hơn nửa những đứa trẻ nhà quý tộc, những thứ khác không nói, kiềm chế cơ bản vẫn là không còn gì phải nói, chỉ là sau khi hiểu chuyện, cuộc sống trong nhung lụa làm cho bọn chúng trở nên không tự kiềm chế nữa.
.- A!
.- Hô!
.Mà sân vui chơi ngoài trời bên kia cũng như vậy chật kín người. Những đứa trẻ đã chơi vòng quay ngựa gỗ đều đã chạy đến bên kia chơi cầu bập bênh, cầu trượt ai ai cũng chơi đến mồ hôi đầy đầu mà lại không cảm thấy mệt, vui vẻ cùng người bạn nhỏ mình vừa quen chơi trò chơi, cả khu vui chơi phập phồng hơi thở khoái hoạt.
.Trước cửa lớn vẫn còn xếp hàng dài, cho dù quá trình kiểm tra vé đã đơn giản hết sức nhưng không có cách nào khác, đây là ngày đầu tiên khu vui chơi mở cửa, gần như quý tộc trong và ngoài thành Trường An đều đến, lượng người như vậy không phải là nhiều bình thường a.
.Đúng lúc này, mấy chiếc xe ngựa chầm chậm dừng lại.
.Chỉ thấy một đám người từ trên xe ngựa bước xuống, gần như người xếp hàng đều liếc mắt nhìn tới, vì người tới không phải ai khác chính là Hàn Nghệ và Tiêu Vô Y, cùng với người của Tiêu gia.
.- Tiểu cô cô! Tiểu cô phu! Mau chút dẫn chúng con vào đi!
.Bảy tám đứa nhỏ xuống xe ngựa đều không để ý đến phụ mẫu của mình, vây quanh Hàn Nghệ và Tiêu Vô Y, bọn chúng xem như thông minh, ở đây, lời nói của phụ mẫu bọn chúng không có trọng lượng như lời của Hàn Nghệ.
.Tiêu Vô Y lại nhìn về Hàn Nghệ, dường như đang hỏi, chúng ta chắc không phải xếp hàng chứ?
.Hàn Nghệ cười nói: - Các con lẽ nào không thấy phải xếp hàng sao?
.- A?
.Tiêu Chấp lớn tuổi hơn một chút, mở to đôi mắt rưng rưng nói: - Khu vui chơi này không phải do tiểu cô phụ dựng nên sao, tại sao còn phải xếp hàng?
.Hàn Nghệ cười nói: - Tiểu cô phụ thật không cần xếp hàng, nhưng các con phải xếp hàng a, tuy nhiên tiểu cô phụ sẽ cùng các con xếp hàng có được không.
.Tiêu Vô Y liếc nhìn đường ca, đường tẩu của mình, nói: - Phu quân, hôm nay bỏ đi, dẫn bọn chúng vào trước đi.
.Hàn nghệ nói:
.- Phu nhân, thực ra dù bây giờ có đi xếp hàng cũng không mất bao nhiêu thời gian, nhiều nhất là thời gian hai nén hương, nhưng thời gian hai nén hương này lại có thể cho bọn chúng lợi ích một đời.
.Các đường ca, đường tẩu của Tiêu Vô Y sau khi nghe xong vội nói: - Muội phu nói đúng, việc này cũng không mất bao nhiêu thời gian.
.Tiêu Vô Y thấy Hàn Nghệ kiên quyết muốn xếp hàng, vì vậy cũng gật đầu đồng ý, nữ nhân thì cầm tay trẻ nhỏ xếp hàng bên trái, Hàn Nghệ thì theo chân mấy đường huynh đến bên phải xếp hàng.
.Nhưng Tiêu vô Y và các chất nhi của nàng đã rất nhanh liền thích xếp hàng như vậy, bởi vì đều là quý phụ, thiếu phụ xếp hàng ở đó, mọi người đều quen biết lẫn nhau, đây đâu phải là xếp hàng, rõ ràng là nói chuyện phiếm a!
.Hàn Nghệ vừa mới đứng ở cuối hàng, chợt phát hiện một dáng người quen thuộc đứng ở nơi rất xa, vì vậy nói với đám đường huynh của Tiêu Vô Y một tiếng, sau đó đi tới, nói: - Vương công tử, ngươi đứng ở đây, là để ta chen ngang, hủy hoại mĩ đức của ta sao?
.Người này chính là Vương Huyền Đạo, gã ra vẻ bất đắc dĩ nói: - Ta chỉ là không chịu nổi đứng chung một chỗ với nhiều người như vậy.
.Đúng a! Tên này là có bệnh ưa sạch sẽ. Hàn Nghệ nói: - Vậy ngươi đợi sau khi mọi người vào hết mới đi vào?
.Vương Huyền Đạo khẽ gật đầu, nói: - Chỉ là ta không ngờ ngươi cũng sẽ xếp hàng.
.Hàn Nghệ nói: - Thật ra ta không cần xếp hàng, nhưng ngươi cũng nhìn thấy lũ trẻ đó rồi, ta phải làm gương cho chúng.
.- Đức hạnh của Hàn tiểu ca đúng là làm cho người ta kính nể.
.Hàn Nghệ cười nói: - Chúng ta có chuyện liền nói ra được không, ngươi khen ta như vậy, ta có chút lo lắng hoang mang.
.Vương Huyền Đạo nói: - Ta chỉ hy vọng ngươi có thể cho ta dùng đặc quyền của ngươi một chút, dù sao ngươi cũng không dùng đến.
.Hàn Nghệ trợn trừng mắt nói:
.- Ta biết ngay là như vậy mà, ngươi đi theo ta.
.- Đa tạ!
.Hàn Nghệ dẫn Vương Huyền Đạo đến trước một cánh cửa nhỏ bên cạnh, tên gia nô canh cửa đã nhìn thấy Hàn Nghệ tới bèn vội vàng mở cửa ra.
.- Đa tạ!
.Vương Huyền Đạo khẽ gật đầu, sau đó đi vào.
.Hàn Nghệ đương nhiên sẽ không đi vào, nếu không, nữ ma đầu không chừng sẽ bạo phát, nhưng đúng lúc hắn đang định quay trở về xếp hàng, chợt nghe thấy ở bên chỗ rẽ bên kia truyền tới vài âm thanh. Hắn nhẹ nhàng bước tới, nghiêng đầu nhìn, chỉ thấy một vị đại thúc trung niên ngồi trên bức tường, một thiếu niên lớn tuổi một chút đang đứng dưới bức tường, lại thấy một đám trẻ con năm sáu tuổi thay nhau giẫm lên tay của thiếu niên kia nhảy lên trên, nhưng cơ bản cũng không nhảy tới bờ tường, dù sao mới lớn như vậy có thể nhảy cao thế nào chứ, nhưng không sao, vị đại thúc trung niên kia cúi người xuống, là tay trái một đứa, tay phải một đứa nhẹ nhàng đem toàn bộ chúng bế hết lên tường, còn cười nói hi ha với những đứa trẻ này, thỉnh thoảng còn cố ý như làm sai, dọa những đứa trẻ kia đến mức thiếu chút nữa hét to lên. May mà vị đại thúc bất lương kia thân thủ nhanh nhẹn, trước khi phát ra tiếng kêu đã bịt kín miệng bọn chúng.
.Hàn Nghệ biết đám người này, chính là mấy người Nguyên Ưng và Nguyên Tranh.
.Kiểu ác ôn khốn kiếp tự do tự tại vô lại đã thành thói quen này như Nguyên Ưng, sao có thể ngoan ngoãn xếp hàng, trừ khi mặt trời mọc từ đằng tây.
.Đợi toàn bộ bọn Nguyên Tranh đã ngồi hết trên tường, chỉ thấy Nguyên Ưng nhảy xuống dưới, sau đó bọn Nguyên Tranh lần lượt nhảy xuống, phải biết bức tường này thật không thấp, nhưng bọn chúng không có một chút sợ sệt nào, không có một chút do dự nào bèn nhảy xuống.
.Tên khốn kiếp này thật là hại người không ít a! Hàn Nghệ nhìn mà lắc đầu, nhưng hắn cũng không có đến ngăn cản, quan trọng là không cản nổi, không cẩn thận còn bị Nguyên Ưng đán
Bạn cần đăng nhập để bình luận