Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 860.2: Nhất phách lưỡng tán

.Từ Đường triều trở đi, rất nhiều Tể tướng nổi danh lịch sử có một tiếc nuối duy nhất, chính là không cưới được con gái của bốn đại gia tộc.
.Nói trở lại, sĩ tộc Sơn Đông người ta cũng không tình nguyện, bình thường đều là mấy đại gia tộc bọn họ thông hôn lẫn nhau, cực ít cùng thông hôn với tộc khác, đám hỏi với Phòng Huyền Linh bọn họ, hoàn toàn là xuất phát từ mục đích chính trị.
.Về phần hôn nhân mua bán này, cũng là gốc rẽ bọn họ dựa vào để sinh tồn, hơn nữa đây là hủ tục từ thời kì Nam Bắc triều còn sót lại, chính là người ta gả con gái, thu tiền lễ càng nhiều, thì càng có mặt mũi, lại càng đại biểu gia tộc bọn họ danh vọng cao, mặc dù giữa bọn họ thông hôn lẫn nhau, cũng là muốn thu lấy một số tiền lễ vô cùng lớn, Độc Cô Vô Nguyệt cũng đã tiêu một số tiền lớn, chính là nói không có ai cạnh tranh với y thôi, cũng có nghĩa là mấy đại thần mới lên đi tranh đoạt một người con gái của bốn đại gia tộc, trên cơ sở có mục đích chính trị, vậy đương nhiên là người nào trả giá cao thì được, nếu thu tiền lễ mà có thể danh lợi song thu, vậy tại sao không thu, đây cũng có cái gì sai chứ.
.Bởi vậy thiên văn chương này của Hàn Nghệ, là bản thân bọn họ phản đối, hay là có người giở trò quỷ, thì bọn họ cũng không để ý, kỳ thật để ý cũng vô dụng, bởi vì đây là sự thật a.
.Trịnh Bá Ngung tức giận nói: - Ta mặc kệ ngươi là cố ý hay là vô tình, việc này ngươi nhất định phải nghĩ biện pháp giải quyết, nói cách khác, mấy đại gia tộc chúng ta tuyệt sẽ không lại ủng hộ ngươi nữa.
.Cá nhân mấy người bọn họ hiện giờ cũng chịu đựng áp lực cực lớn trong gia tộc, nếu như không có sự ủng hộ của mấy đại gia tộc bọn họ, thiếu niên Khổng Tử của Hàn Nghệ cũng không được nho sinh săn đón, không thể đạt tới hiệu ứng chấn động, như vậy Đại Đường nhật báo cũng sẽ không vừa mới ra thì đã được mọi người hoan nghênh như vậy, nho sinh ở trong đó vẫn giúp không ít việc. Nhưng hôm nay Đại Đường nhật báo vừa ra tới, không ngờ kẻ bị thương lại là sĩ tộc Sơn Đông, thật đúng là nước lớn trôi miếu Long Vương nha, nội bộ gia tộc đối với bọn họ vô cùng thất vọng, bên ngoài thì đang mắng bọn họ, giờ thật sự là trong ngoài không phải người a.
.Con mẹ nó! Không ngờ lại ngầm giở trò với ta cơ đấy. Hàn Nghệ âm thầm nhíu mày, không nghĩ cũng biết là ai đang làm trò quỷ, nhưng không thể không nói, một chiêu này chơi cũng thật đẹp, Hứa Kính Tông có thể hoàn toàn không đếm xỉa đến, thực hiện lời hứa với Lý Trị, để cho chính đám người Hàn Nghệ đấu tranh nội bộ, mà Hàn Nghệ bị bức bách đến từ áp lực của Lý Trị, dưới tình huống không có chứng cớ, cũng không dễ phản kích.
.Điều này làm cho Hàn Nghệ rất là đau đầu, kỳ thật Đại Đường nhật báo đã nổi tiếng, cũng không cần mấy người bọn họ ủng hộ, vấn đề ở chỗ thác cổ cải chế của hắn, còn cần sự ủng hộ của bốn đại gia tộc, nghĩ thầm, nếu ta giúp bọn họ tẩy sạch, vậy đây chẳng phải là đang tự đánh vào mặt mình, Đại Đường nhật báo công bằng đáng tin cậy cũng sẽ phải chịu nghi ngờ, nói không chừng Hứa Kính Tông còn có thể mượn cơ hội trả đũa. Nhưng nếu ta không phản bác, vậy chắc chắn bọn họ sẽ không bỏ qua, Đại Đường nhật báo của ta khẳng định cũng sẽ bị ngăn trở.
.Kỳ thật vấn đề này căn bản không phải ở chỗ bài văn này, mà là vì phương diện vấn đề giai cấp của Hàn Nghệ và Trịnh Bá Ngung, vấn đề này không phải nói ba xạo là có thể giải quyết được, cũng không phải có thể lừa dối một chút là được, đây là một vấn đề lớn a!
.Vương Đức Kiệm được xưng là kẻ nhiều mưu trí, mặc dù có chứa ý tứ châm chọc hàm súc, nhưng cũng là danh bất hư truyền a! Gã liếc cái là thấy ra chỗ thiếu hụt trí mạng trong hợp tác của Hàn Nghệ cùng bốn đại gia tộc.
.Nghĩ đi nghĩ lại, Hàn Nghệ cũng không có cách nào, hắn không có khả năng nhận sai ở điểm này, hắn cho là hắn đúng, đây cũng là điều mà hắn kiên trì, nhưng hắn biết rằng nhất định đối phương sẽ không cho phép cứ tiếp tục như vậy nữa. Nhưng mà, bây giờ hắn đã hơn xưa rất nhiều rồi, ăn nói khép nép, thì càng không thể nào, bởi vì chuyện Võ Mị Nương đã giải quyết xong, hắn cũng không cần phải quá bận tâm phức tạp nữa, nói: - Đầu tiên, cũng không phải ta cố ý gây nên, ta nhằm vào sĩ tộc Sơn Đông, thì ta có thể có được cái gì? Hơn nữa ta còn vô cùng cần đến sự ủng hộ của mấy vị. Nhưng chuyện đã xảy ra đến nước này, đổ trách nhiệm cho ai, cũng không thể giải quyết được vấn đề, mà hiện tại chúng ta nên nghĩ biện pháp giải quyết vấn đề.
.Ngụ ý, hay lày mọi người đều thoái lui một bước, nghĩ một phương pháp xử lý tốt nhất.
.- Việc này ngươi gây ra, ngươi nên vì thế mà phụ trách.
.Trịnh Bá Ngung hừ một tiếng, một bộ duy ngã độc tôn.
.Hàn Nghệ nghe vậy nhướn mày, mẹ kiếp, lão tử nợ nần gì các ngươi hả! Thực coi ta là hạ nhân sao, cùng lắm thì cũng nhất phách lưỡng tán thôi. Lúc này cũng tức giận nói: - Trịnh lão tiên sinh, lời này của ngươi có chút không thỏa đáng, thiên văn chương này của ta rõ ràng chính là nhằm vào Hứa Kính Tông, hơn nữa đây rõ ràng là có người cố ý ở bên trong châm ngòi ly gián, nếu các ngươi nhất định muốn trách tội ta, ta cũng không thể nói gì hơn.
.Nghĩ thầm rằng, người có danh vọng trong thiên hạ còn nhiều, rất nhiều, cùng lắm thì ta đổi sang người khác, cứ làm như thế là có thể mượn xác đưa ra thị trường.
.Trịnh Bá Ngung không nghĩ đến Hàn Nghệ sẽ mạnh mẽ cứng rắn như vậy, trong lúc nhất thời cũng ngây ngẩn cả người.
.Hàn Nghệ lại nói: - Mặt khác, ba vị có nghĩ tới hay không, vì sao mọi người không nói đến ai khác, mà cố tình lại nói đến sĩ tộc Sơn Đông, hơn nữa việc này cho tới nay đều có tranh luận, mà ngay cả tiên đế cũng đều từng đề cập tới, ta cảm thấy các ngươi cũng nên tỉnh lại một chút, cái sai này căn bản không phải ở chỗ ta, ta chỉ là ở trình bày một sự thật.
.- Ngươi ngươi nói cái gì?
.Trịnh Bá Ngung đứng dậy, không dám tin nhìn Hàn Nghệ.
.Hàn Nghệ nghiêm mặt nói: - Ta nhận thấy chuyện này ta không hề làm gì sai cả, càng thêm không hề bán đứng các ngươi, ta nguyện ý cùng các ngươi nghĩ cách, để giải quyết việc này, nhưng ta tuyệt sẽ không đảm đương phần trách nhiệm không thuộc về ta này, ta cũng sẽ không thay đổi thiên văn chương ban đầu này.
.- Tốt tốt tốt! Tiểu tử ngươi đây là muốn qua cầu rút ván a.
.- Vãn bối tuyệt không ý này.
.- Ngươi đừng tưởng rằng hiện tại được bệ hạ tin một bề, là có thể ở trước mặt chúng ta diễu võ dương oai, ngươi còn chưa đủ tư cách. Lư Thu Tử tức giận hừ nói.
.Hàn Nghệ cau mày nói: - Từ lúc ba vị vào cửa cho tới bây giờ, không biết là ai đang diễu võ dương oai.
.- Ngươi !
.Trịnh Bá Ngung nghiến răng nghiến lợi nói: - Ngươi chớ đắc ý, chúng ta có thể một tay đưa ngươi lên, cũng có thể đạp ngươi xuống.
.Hàn Nghệ cười nhạt một tiếng, nói: - Vãn bối có thể có ngày hôm nay, nhưng không phải là nhờ có ba vị.
.- Vậy chúng ta liền chờ xem.
.- Xin cứ tự nhiên.
Bạn cần đăng nhập để bình luận