Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 1303: Rèn sắt vẫn cần thân cứng rắn

.Lý Trị cũng cảm thấy lúng túng, không khỏi nhìn về phía Hàn Nghệ.
.Hàn Nghệ nói: - Đợi lát nữa thần sẽ giải thích với bọn họ.
.Lý Trị hơi trầm ngâm, cười nói: - Không cần thiết.
.Hàn Nghệ vội nói: - Dạ, thần biết rồi.
.Hoàng đế nói vài câu, còn phải đi giải thích với thương nhân, còn thật sự xem mình là quan trọng rối đấy.
.Tròng mắt Lý Nghĩa Phủ đột nhiên quét một vòng, nói: - Bệ hạ, thần cho rằng lời nói trước đó của Hàn Thị lang không phải là không có lý. Hiện giờ, thương nghiệp của Trường An phát triển nhanh chóng, triều đình cũng nên đặt lực chú ý lên phương diện thương nghiệp rồi.
.Lý Trị gật đầu, chính xác là như vậy. Cảnh này khiến cho y không tưởng tượng được, điều này cũng không thể trách người khác, chỉ có thể trách triều đình không có chú ý đến sự phát triển của thương nghiệp.
.Lý Nghĩa Phủ lại nói: - Nhưng nếu nói tăng thu thuế thương nghiệp, chỉ sợ vẫn là chưa thể được. Dù sao cũng chỉ có thương nhân ở Trường An tương đối vượt trội, còn thương nhân của những nơi khác vẫn là bình thường giống như trước đây, không hề có tiến bộ gì. Lúc đầu lão ta cũng đã từng đề nghi tăng thu thuế thương nghiệp, kết quả bị Hàn Nghệ trả đũa, làm cho mất nhiều hơn được. Hiện giờ lão ta đã nhận được bài học, lại nghe lão ta nói tiếp: - Nhưng triều đình cũng có thể thử trưng thu một ít thuế quan. Thần cho rằng, những thương nhân có khả năng xuống phía Nam, tất nhiên sẽ không để ý đến chút tiền thuế quan này đâu, vả lại việc này cũng có thể quy phạm vận tải đường thủy, tránh sau này tàu thuyền qua lại tăng nhiều thêm, sẽ gây nên hỗn loạn.
.Lý Trị, Lư Thừa Khánh bọn họ nghe xong cũng hơi gật đầu.
.Hàn Nghệ làm sao không biết Lý Nghĩa Phủ đang có chủ ý gì. Hiện giờ, lão ta là tể tướng, thu thuế các loại càng nhiều, lão ta liền có thể kiếm được càng nhiều. Một câu hai nghĩa nói: - Lý Trung thư thật sự là phòng ngừa chu đáo, Hàn Nghệ bội phục bội phục.
.- Không dám, không dám. Ta đây đều là học theo Hàn Thị lang. Lý Nghĩa Phủ cũng là một lời hai nghĩa nói.
.Hai người là ngầm hiểu lẫn nhau.
.- Lý Trung thư quá khen rồi. Hàn Nghệ nói xong liền nói với Lý Trị: - Bệ hạ, thần vô cùng tán thành lời nói của Lý Trung thư, chuyện này liên quan việc quản lý và xây dựng đường sông, đích xác là phải nên tăng cường thêm một bước, thậm chí có thể nói cần thiết phải làm như thế. Nếu không có triều đình điều tiết và ủng hộ, thương nghiệp cũng không thể phát triển nổi. Vậy thì triều đình bỏ ra nhiều nhân lực và vật lực như vậy, thu hồi chi phí tương ứng, đó cũng là chuyện nên làm.
.Nói đến đây, hắn lập tức chuyển lời: - Nhưng mà hiện giờ, mọi người vẫn còn đang tìm kiếm, không có ai dám khẳng định, chuyến đi xuống phía Nam này nhất định sẽ kiếm được tiền, cho dù là kiếm được tiền, rốt cuộc có thể tiếp tục duy trì được nữa hay không, cũng là một chuyện chưa biết được.
.Do vậy, thần đề nghị tạm thời vẫn là do triều đình và hai tập đoàn lớn là Quan Trung và Sơn Đông tiếp xúc riêng. Trước tiên là cổ vũ cho Nam Bắc thông thương, đợi Nam Bắc thực sự kết nối lại với nhau, qua lại thân thiết, đồng thời khi kênh thông thương ngày càng thành thạo, tiếp đến quy phạm đường sông, sẽ trưng thu thuế thu tương ứng. Nếu như bây giờ liền thu thuế, nhất định sẽ đả kích sự nhiệt tình của thương nhân đối với việc xuống phía Nam. Chẳng may bọn họ không ham thích xuống phía Nam buôn bán, chỉ sợ là đến lúc đó triều đình thu phí quản lý đường sông rồi, cũng không thu được bao nhiêu. Hơn nữa nếu người càng ngày càng nhiều, có thể đặt thu thuế càng thấp, vừa có thể làm đầy quốc khố, giảm bớt gánh nặng cho nông phu, lại không đến nỗi ảnh hưởng đến tính tích cực của thương nhân.
.Lý Nghĩa Phủ cũng không có tranh cãi nữa. Bởi vì lão ta biết, về mặt này lão ta tranh không qua Hàn Nghệ. Càng tranh cãi, làm cho Hàn Nghệ có thêm cơ hội phát huy, mà là nhìn về phía Lý Trị.
.Lý Trị cân nhắc một chút, nói: - Trẫm cho là Hàn Nghệ nói đúng, trước mắt thảo luận việc thu thuế thương nghiệp là còn quá sớm.
.- Bệ hạ thánh minh.
.Đương lúc này, một sĩ quan Cấm quân bước đến bên cạnh Dương Tư Nột, kề vào tay ông ta nói vài câu.
.- Ta biết rồi. Dương Tư Nột gật đầu, sau khi đợi tên sĩ quan cấm quân kia đi rồi, ông ta nói với Lý Trị: - Bệ hạ, lúc nãy vừa truyền đến một tin tức, Tư không bọn họ đã vượt qua Hoàng Hà, ít ngày sau là tới Trường An rồi.
.Lý Trị nghe vậy mừng rỡ nói: - Trận chiến này tuy không động đến quá nhiều binh lực, nhưng mà ý nghĩa trọng đại. Không chỉ hóa giải nguy cơ Tân La, còn làm suy yếu thế lực của Cao Câu Ly ở khu vực Liêu Đông. Tư Không bọn họ trả giá thật nhỏ nhưng lại xuất sắc đạt được mục đích chiến lược. Trẫm muốn ở Huyền Vũ Môn nghênh đón Tư Không bọn họ khải hoàn trở về.
.So với sự trở về của Lý Tích, tình cảnh đường sông rầm rộ có vẻ nhỏ bé không đáng kể.
.Nhưng đối với Hàn Nghệ mà nói, đội thuyền xuống phía Nam càng quan trọng hơn.
.Trải qua mấy ngày khuân hàng, cuối cùng cũng chất hết số hàng hóa lên khoang hàng, đội thuyền cũng nai nịt gọn gàng chờ xuất phát.
.Sáng sớm ngày này, đội thuyền chở theo hy vọng của rất nhiều người cuối cùng cũng giương buồm khởi hành, từ từ lái ra khỏi bến tàu. Hàn Nghệ tất nhiên cũng đến đây đưa tiễn, chuyện này đối với những thương nhân khác mà nói, chỉ liên quan đến lợi ích của bản thân. Nhưng mà phàm là những chuyện do Hàn Nghệ chủ đạo, đều ẩn giấu rất nhiều điều, trong đó không chỉ vẻn vẹn có lợi ích, nhiều hơn chính là sự thay đổi, là tương lai, là đem mỗi tấc đất của đại Đường nối lại với nhau. Nói tóm lại, thực sự có rất nhiều chuyện có ý vị.
.Đừng nhìn Hàn Nghệ không có quan tâm đến chuyện này, nhưng đó chính là vì mỗi một bước đều do hắn chế định ra, từ làm ra dây chuyền sản xuất, đến tập đoàn vận tải, cùng với những quân cờ mà hiện tại hắn đã bố trí xong ở các châu huyện v.v. Vì thế trước mắt mà nói, mọi thứ vẫn còn đang khống chế trong tay.
.Đội tàu xuống phía Nam vừa rời khỏi bến tàu, tướng sĩ xuất chinh Liêu Đông đã quay trở về.
.Ở bên ngoài Huyền Vũ Môn, Lý Trị đích thân dẫn đầu văn võ bá quan cùng với thái tử Lý Hoằng, nghênh đón vương sư chiến thắng quay về.
.Tuy đối với Đường triều mà nói, đây chẳng qua chỉ là một trận chiến quy mô nhỏ, thuộc loại quấy rối, tuyệt đối không cần Lý Trị lao sư động chúng như vậy, nhưng đối với Lý Trị mà nói, ý nghĩa của trận chiến này lại không giống như vậy. Bởi vì đây hoàn toàn là dưới ý chí của y, tạo nên một trận đánh đẹp, khiến cho tư tưởng chiến lược của y được kéo dài. Tư tưởng chiến lược của y là trong trước ngoài sau, nhiều năm nghỉ ngơi lấy sức mà thành công như vậy, y hy vọng có thể duy trì được điều này, đây cũng không khác là bao so với chính sách của Văn Cảnh Nhị đế năm đó, khác biệt chính là ở chỗ Văn Cảnh Nhị đế không phải là không muốn đánh, mà không nắm chắc có thể đánh thắng quân Hung Nô lúc đó hay không. Mà Đại Đường của Lý Trị trước tiên để Cao Câu Ly qua một bên không quản, toàn lực phát triển, đợi đến khi không có chuyện gì làm, hoặc là trong nước có mâu thuẫn, mới đi xử lý Cao Câu Ly, dù sao Cao Câu Ly so với Đại Đường thực sự là chênh lệch quá xa, chỉ có thể bị đánh rồi lo lấy thân.
.Đương nhiên, tuy quy mô nhỏ, nhưng thế trận vô cùng xa hoa, hầu như nửa thống soái đều đi, thế trận như vậy, hoàng đế cũng nên đi ra đón tiếp.
.Sau đó, Lý Trị lại mở yến tiệc chiêu đãi Lý Tích và những đại tướng xuất chinh trở về ở cung Thái Cực.
.Buổi yến tiệc này, đương nhiên vai chính là võ tướng. Khế Bật Hà Lực bọn họ đều la hét là trận này đánh không đã. Trong lời có ý, chính là ám thị Lý Trị sớm hạ quyết tâm một chút, một phát tiêu diệt Cao Câu Ly là được rồi, chúng ta chạy tới chạy lui một chuyến, thật sự không dễ dàng gì.
.Lý Trị cười gật đầu.
.Lý Nghĩa Phủ, Hứa Kính Tông những quan văn này cũng cười cười phụ họa vài tiếng, kính vài chén rượu, chúc mừng một chút, xem như là cố gắng miễn cưỡng một chút, người ta đánh thắng trận trở về, vậy thì cũng phải cố gắng nhường một chút. Ngược lại là thái tử Lý Hoằng nghe đến mê mẩn, thỉnh thoảng còn thỉnh giáo vài câu, lại khiến cho các đại thần cười ha ha, không khí yến tiệc cũng không tệ, hòa hợp êm thấm.
.Như loại yến hội này, thuần túy là ăn uống vui chơi, không thể nào thương lượng chuyện mẫn cảm gì trong yến tiệc này, bởi vì có rất nhiều đại thần vẫn chưa có quyền hạn biết được một số chuyện, những quyết sách thật sự có ý nghĩa quyết định, vẫn là phải do những đại thần cấp trung tâm và hoàng đế thương lượng riêng.
.Bởi vậy, sau khi yến hội chấm dứt, Lý Trị liền triệu kiến những đại thần trung tâm trong điện Lưỡng Nghi.
.Đương nhiên, nhân vật chính này khẳng định là Lý Tích. Lý Trị hỏi: - Tư không, sau trận chiến này, khanh cho rằng thế lực của Cao Câu Ly như ra sao?
.Lý Tích nói: - Hồi bẩm bệ hạ, nguyên nhân chính là Uyên Cái Tô Văn đã điều quân tinh nhuệ đến hậu phương tấn tiến đánh Tân La, bởi vậy muốn dựa vào trận chiến này mà phán đoán sức chiến đấu của Cao Câu Ly, e là không thể. Ngoài ra, thần tuy không có giao thủ cùng với Uyên Cái Tô Văn, nhưng vào lúc quan trọng nhất, người này có thể đưa ra lựa chọn can đảm và chính xác nhất, có thể thấy người này tuyệt không phải hạng người hời hợt.
.Nói tới đây, ông ta lập tức chuyển lời, nói: - Nhưng mà trận chiến này cũng bộc lộ ra nhược điểm của Cao Câu Ly, chính là thực lực quốc gia mỏng yếu, không cách nào chiến đấu hai mặt. Uyên Cái Tô Văn có lợi hại hơn nữa, cũng không thể phân thân được, chỉ cần Đại Đường ta chuẩn bị vẹn toàn, muốn một phát tiêu diệt Cao Câu Ly cũng không phải là chuyện khó.
.Ý tứ của Lý Tích trong lời này rất đơn giản, chính là tiêu diệt Bách Tế, liên hợp với Tân La, hai mặt giáp công Cao Câu Ly, khiến cho Cao Câu Ly trước sau đều khó khăn, một đường đánh tới cùng giống như trước đây, mức độ khó khăn càng tăng. Bởi vì bán đảo khắp nơi đều là núi, dễ thủ khó công, lại thêm có trời đông giá rét hộ tống.
.Lý Trị gật đầu, đối với phương châm lớn này, y cũng vô cùng kiên định.
.Lý Tích lại nói: - Lão thần còn phải chúc mừng bệ hạ, trận chiến này đã thu được một tướng tài cho bệ hạ.
.Lý Trị ồ một tiếng: - Trẫm chưa từng nghe nói tù binh bị bắt là đại tướng của đối phương.
.Còn tù binh?
.Quân lệnh như núi, đại tướng đều phải tự sát mà.
.Lý Tích cười, nói: - Vùng đất kém văn minh Cao Câu Ly, ngàn năm khó có được một một danh tướng, muốn gặp chỉ sợ là không dễ dàng.
.Hứa Kính Tông vuốt râu cười ha ha, nói:
.- Tư không thật sự là lời hay bất tận mà.
.Lý Trị cũng cười ha ha, lại hỏi: - Vậy không biết người Tư không chỉ là người nào?
.Lý Tích nói: - Chính là Độc Cô Vô Nguyệt.
.- Là Vô Nguyệt sao? Lý Trị sững sờ, không phải là quá ngạc nhiên, nhưng cũng cảm thấy có chút kinh ngạc
.Lý Tích nói: - Lão thần nghe Lưu Nhân Nguyện nói, Thủy Sư mới được tổ chức của quân ta có thể đánh bại Thủy Sư Bách Tế trên biển, đều nhờ mưu lược của Độc Cô Vô Nguyệt, nhưng điều càng khiến cho lão thần cảm thấy vui mừng đó là, Độc Cô Vô Nguyệt tuổi còn nhỏ, lại có tính nhẫn nại như vậy. Theo lão thần thấy, tương lai nhất định có thể thành tài.
.- Từ nhỏ trẫm đã biết Vô Nguyệt, cũng biết bản lĩnh của y, đích xác là một nhân tài có thể bồi dưỡng.
.Lý Trị nghe được thật sự vui vẻ, đồng thời trong lòng cũng hạ quyết tâm, để cho Độc Cô Vô Nguyệt đi huấn luyện Thủy Sư, tuy nói Độc Cô gia luôn lưu niên bất lợi (ám chỉ chuyện xui xẻo), nhưng mà Lý Trị cũng khát vọng bồi dưỡng được một đội ngũ của chính mình trong tập đoàn võ tướng.
.Hàn Nghệ vẫn luôn trầm mặc, đột nhiên liếc nhìn, đứng dậy chắp tay thi lễ nói:
.- Khởi bẩm bệ hạ, vi thần có chút việc nhỏ muốn bẩm báo.
.Lý Trị sửng sốt, hỏi: - Chuyện gì?
.Hàn Nghệ nói: - Vương sư chiến thắng trở về, đương nhiên phải khao thưởng ba quân, vì thế hai ngày nay thần xem qua ghi chép đất đai khu vực Quan Trung, phát hiện ra ruộng tốt của khu vực Quan Trung còn lại không nhiều, vả lại ở nơi đó vẫn luôn xuất hiện tình huống thôn tính đất, điều này đối với quân đội Đại Đường ta mà nói là một tai họa ngầm.
.Mọi người nghe vậy đều sửng sốt.
.Hứa Kính Tông, Lý Nghĩa Phủ vừa thấy Hàn Nghệ mở miệng liền cảm thấy tâm phiền ý loạn. Bởi vì bọn họ hoàn toàn đoán không ra Hàn Nghệ sẽ giở trò gì, không có bất cứ dấu hiệu gì, khó lòng phòng bị.
.Binh Bộ Thượng thư Nhâm Nhã Tương hơi gật đầu nói: - Mấy năm gần đây, lính đào ngũ càng ngày càng nhiều, tuy ảnh hưởng không lớn, nhưng triều đình cũng nên phòng ngừa chu đáo mới phải.
.Lý Trị nhíu mày, có chút mất hứng, nói với Hàn Nghệ: - Vậy không biết khanh thấy chuyện này thế nào ?
.Hàn Nghệ đáp: - Hồi bẩm bệ hạ, tuy là biết người biết ta, trăm trận trăm thắng, nhưng mà làm đại quốc Trung Nguyên, sao lại có thể đem hy vọng gửi gắm vào kẻ thù, tự mình sa đọa. Rèn sắt còn cần thân cứng rắn, vì vậy thần cảm thấy triều đình nhất định phải xem trọng đối với quân đội, phải cho quân nhân sự đãi ngộ đầy đủ. Ít nhất phải làm cho mỗi một binh sĩ đều cảm nhận được trong lòng của triều đình đều nhớ đến bọn họ, như vậy mới có thể rèn luyện được vương sư của một đội quân bách chiến bách thắng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận