Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 346.3: Buồn vui lẫn lộn

.Hóa ra Lạp Mỗ Hi Đức này lúc đầu là nhằm vào ngày nữ nhân, dù sao thì hàng ông ta bán hơn nửa đều là đồ nữ nhân dùng, ngày nam nhân thì hơi khó rồi, vì thế khi ký kết hợp ước, ông ta đã thỉnh giáo Hàn Nghệ. Hàn Nghệ liền đề nghị ông ta làm một thương hiệu, còn đặt tên giúp ông ta, gọi là hiệu "Mỹ nhân". Ngoài ra, ngay trong đêm còn làm hộp son hình trái tim giúp ông ta, lấy chủ đề tình yêu để thu hút nam nhân mua son, hương liệu.
.Lạp Mỗ Hi Đức cũng nên phát tài rồi, bởi vì "Bạch sắc sinh tử luyến" tạo nên một phong trào lãng mạn, đặc biệt là những công tử ca kia, bọn họ cũng bắt đầu tràn đầy ảo tưởng đối với lãng mạn, vì vậy chủ đề tình yêu của Lạp Mỗ Hi Đức vừa hay trùng khớp với "Bạch sắc sinh tử luyến", cho nên mọi người đua nhau đến giành mua hộp son hình trái tim này, chuẩn bị tặng cho thê tử của mình, đương nhiên, cũng có thể là ca kỹ.
.Lạp Mỗ Hi Đức thật lòng cảm kích đến tận mười tám đời tổ tông nhà Hàn Nghệ.
.Hàn Nghệ vốn muốn cự tuyệt, nhưng đột nhiên như nhớ ra điều gì đó, nói: - Như vậy đi, lễ thì thôi, đến lúc đó có thể ta có chuyện muốn nhờ ông giúp đỡ.
.Lạp Mỗ Hi Đức sửng sốt, vội nói: - Được, đến lúc đó Hàn Nghệ cứ việc dặn dò là được, nếu ta có thể làm được, ta nhất định cố hết sức tương trợ.
.- Vậy thì ta xin cảm ơn ông trước. Hàn Nghệ cười nói: - Vẫn là câu nói đó, các vị kiếm được bao nhiêu thì ta kiếm được bấy nhiêu.
.- Cũng không thể nói như vậy.
.Lạp Mỗ Hi Đức nói: - Ta nhất định phải hậu lễ đáp tạ, Hàn đông chủ chớ chối từ.
.Trong tiệm thuốc.
.Chỉ thấy thiếu niên toàn thân co giật lúc nãy đang nằm trên giường, nhưng đã không còn co giật nữa.
.Còn Lư Sư Quái thì ngồi ở bên cạnh, lấy từng cây kim nhỏ trên đầu cậu ta xuống.
.Thôi Tập Nhận lo lắng nói:
.- Lư huynh, Khai Minh thế nào rồi?
.Ngoài hai người này ra, Vương Huyền Đạo, Trịnh Thiện Hành, Trưởng Tôn Diên cũng đã quay về.
.Lư Sư Quái gật đầu nói: - Không sao rồi.
.Mấy người nghe xong đều thở phào một hơi.
.Trịnh Thiện Hành nói: - Lư huynh, bệnh này của Khai Minh thật sự không trị khỏi sao?
.Lư Sư Quái lắc đầu nói:
.- Trước mắt ta vẫn chưa tìm được phương pháp trị tận gốc.
.- Khụ khụ khụ!
.Chợt nghe thấy một trận ho khan, chỉ thấy ngực thiếu niên kia phập phồng mấy cái, hơi mở mắt ra: - Đây là đâu? Nói xong, cậu ta bỗng nhiên nhìn thấy Lư Sư Quái ngồi bên cạnh, vội vàng ngồi dậy, kinh hỉ nói: - Đại ca... đại ca, sao huynh lại ở đây, lẽ nào đệ lại phát bệnh rồi?
.Hóa ra thiếu niên này chính là đệ đệ của Lư Sư Quái, Lư Khai Minh.
.Lư Sư Quái hơi nhíu mày, nói:
.- Ta đã nói với đệ bao nhiêu lần, việc gì cũng không được kích động, sao đệ không nghe lời.
.Lư Khai Minh gãi đầu xấu hổ, cười nói: - Lúc nãy đệ rút thưởng quá hăng say, nhất thời không chú ý.
.- Mạng là của đệ, nếu đệ không quý trọng, ta cũng không cứu nổi đệ.
.- Ồ, đệ biết rồi.
.Lư Khai Minh nói xong, lại vui vẻ nói: - Đại ca, đệ biết huynh về rồi, đã muốn đi tìm huynh, nhưng cha không cho.
.Lư Sư Quái gật đầu nói:
.- Được rồi, ta biết rồi. Đệ còn không mau hành lễ với Tập Nhận ca ca bọn họ.
.Thôi Tập Nhận cười nói: - Đâu có đa lễ như vậy, Khai Minh, đệ nghỉ ngơi cho khỏe, những lễ nghi phiền phức đó thì miễn đi.
.Liễu Cầm từ trong phòng đun nước đi ra, cầm theo một mảnh khăn nóng, đưa qua, nói: - Khai Minh, lau mặt đi.
.Lư Khai Minh lườm Liễu Cầm, hừ một tiếng, quay đầu đi.
.Lư Sư Quái hai mắt tóe lửa, trầm giọng nói: - Uống thuốc xong thì lập tức đi khỏi chỗ này.
.Lư Khai Minh vội nói: - Đại ca.
.Lư Sư Quái trừng mắt, nói: - Đừng gọi ta là đại ca, ta không quen đệ đệ như ngươi.
.Liễu Cầm vội nói: - Sư ca, Khai Minh còn nhỏ tuổi, huynh đừng giận đệ ấy.
.Lư Sư Quái nổi trận lôi đình nói: - Nếu không phải ta thấy nó nhỏ tuổi, bây giờ ta đã bắt nó cút đi rồi. Nói xong liền đứng dậy, tức giận hừ một tiếng, đi vào bên trong.
.- Sư ca... sư...
.- Tẩu tẩu đừng lo lắng, ta đi xem thử.
.Thôi Tập Nhận nói rồi chạy theo.
.Trịnh Thiện Hành nhìn Lư Khai Minh, nói: - Khai Minh, lần này thì ta không giúp được đệ rồi.
.Thôi Tập Nhận bọn họ đi đến tiểu viện phía sau, chỉ thấy Lư Sư Quái ngồi một mình trên hàng rào chắn trong viện, một bộ dạng vô cùng tức giận.
.Trịnh Thiện Hành nói: - Lư huynh, thằng bé Khai Minh là tính cách như vậy, huynh hà tất phải chấp nhặt với nó.
.Lư Sư Quái cả giận nói: - Phạm Dương Lư thị chúng ta, đời đời đều lấy lễ nghĩa làm đầu, việc này có quan hệ gì với tuổi tác, nhưng ngươi nhìn tiểu tử đó xem, sao có thể đối đãi với đại tẩu nó như vậy, nếu không phải thấy trên người nó có bệnh, ta đã dùng gậy nện cho nó một trận rồi.
.Thôi Tập Nhận cười ha hả nói: - Được rồi, huynh còn nói nó nữa, không phải chính huynh cũng khiến cha huynh tức gần chết đấy sao.
.Lư Sư Quái sửng sốt, nói: - Đó là vì ta muốn tốt cho Lư gia, có thể giống nhau sao.
.Trưởng Tôn Diên thở dài, nói:
.- Sư Quái ca, thằng bé Khai Minh này từ nhỏ đã mắc bệnh lạ, cũng là rất đáng thương rồi, huynh đừng tức giận với nó nữa.
.Lư Sư Quái sắc mặt đã hòa hoãn vài phần, thở dài, đột nhiên nói: - Tập Nhận, lúc nãy không phải ngươi hỏi ta, tại sao muốn đi làm quan sao?
.Đám người Trịnh Thiện Hành nghe thấy đều ngẩn ra.
.Lư Sư Quái thở dài, nói: - Chỉ là ta không muốn lại xuất hiện một Khai Minh nữa. Tại sao Khai Minh sinh ra đã mắc căn bệnh lạ này, chính là bởi vì cha ta và mẫu thân ta là biểu huynh muội (anh em họ). Kiểu thành hôn cận thân này, tuy không nói con cái nhất định sẽ mắc đủ các loại bệnh lạ, nhưng có khả năng rất lớn sẽ tạo thành thể chất yếu ớt ngay từ lúc sinh ra cho đứa trẻ. Các ngươi cũng đã biết, ta tuy không mắc bệnh lạ gì, nhưng ta vừa sinh ra cơ thể đã vô cùng yếu ớt, là sư phụ ta đã mấy lần kéo ta từ quỷ môn quan về, ta mới có thể kéo dài hơi tàn đến bây giờ.
.Hiện giờ mấy đại sĩ tộc chúng ta chỉ cho phép thông hôn với nhau, huyết thống thế tất sẽ càng ngày càng gần, nếu như còn không ngăn chặn, gia tộc của chúng ta không cần người khác đối phó, chỉ bằng điểm này cũng sẽ dẫn đến diệt vong. Hơn nữa một gia tộc hưng suy, không phải ở chỗ nội tình của nó thâm hậu bao nhiêu, mà là ở cái đầu trí tuệ và cơ thể cường tráng, nhưng còn hiện giờ? Chỉ mấy đại gia tộc chúng ta, trẻ con chết yểu mỗi năm đã có hơn năm sáu đứa, vậy nhưng trưởng bối của chúng ta đều không quan tâm đến việc này, ngược lại còn trầm trọng hơn, chỉ quan tâm đến quyền thế trước mắt. Ta làm quan chỉ có một mục đích, đó là phải phá vỡ thông hôn lẫn nhau của mấy đại gia tộc chúng ta.
.Thôi Tập Nhận mấy người ngơ ngác nhìn nhau. Kỳ thật bọn họ cũng cảm thấy rất sầu lo, nhưng không có cách nào, tôn trọng hôn ước dòng dõi là thủ đoạn mà sĩ tộc Sơn Đông bọn họ dựa vào để sinh tồn, muốn phá vỡ là vô cùng khó khăn a!
.- Việc này nói dễ hơn làm a!
.Vương Huyền Đạo thở dài một hơi thật sâu.
.Lư Sư Quái nói: - Ta biết rất khó, nhưng cũng chưa chắc là không làm được.
.Thôi Tập Nhận nói: - Huynh có cách gì?
.Lư Sư Quái liếc mắt nhìn bọn họ, nói:
.- Nếu mấy người các ngươi đều có thể trở thành gia chủ, thì có thể làm được điểm này.
.Trịnh Thiện Hành nói: - Mà muốn trở thành gia chủ, đầu tiên phải trở thành đại diện cho gia tộc trong triều đình, như vậy thì có thể nhận được sự công nhận của trưởng bối gia tộc.
.Thôi Tập Nhận nói: - Nói cách khác, chỉ có chúng ta phải làm chức quan lớn, chúng ta mới có thể có được quyền lực trong gia tộc, mới có thể chấn hưng gia tộc của mình.
.Lư Sư Quái nói: - Nhưng chuyện này nhất định cần phải mấy người chúng ta hợp sức, nếu không cho dù một mình ta trở thành gia chủ Lư gia, cũng khó có thể thay đổi hiện trạng.
.Trịnh Thiện Hành nói: - Ta tin là các người cũng đã nghe nói, ta và Huyền Đạo chuẩn bị nhập sĩ.
.Trưởng Tôn Diên nói: - Ta cũng muốn đi cùng các huynh, nhưng ta có nhập sĩ hay không, còn phải để gia gia ta làm chủ.
.Mấy người lại đều nhìn Thôi Tập Nhận.
.Thôi Tập Nhận chần chừ một lát, thở dài: - Đương nhiên là đồng lòng với các người, nhưng cổ nhân nói đúng, trước tiên tu thân, trị gia, sau đó mới nói đến chuyện trị quốc, chuyện Hồng Lăng nếu không giải quyết, ta thật sự không thể tĩnh tâm nổi.
.Trưởng Tôn Diên nói: - Chuyện Hồng Lăng, ta thấy vẫn phải đi nhờ Vô Y tỷ giúp đỡ, huynh xem Vô Y tỷ vừa trở về, Hồng Lăng liền quay về nhà rồi.
.Thôi Tập Nhận tức giận nói: - Nếu cô ta có thể đừng gây trở ngại là ta đã dâng hương rồi, Hồng Lăng về nhà căn bản không phải là tự nguyện, là bị nữ ma đầu cưỡng hàng lôi về, hôm đó Thiện Hành, Huyền Đạo cũng ở đó, nữ ma đầu kia suýt nữa đã đốt miếu của người ta rồi, như vậy thì ai còn dám giữ Hồng Lăng, trị ngọn mà không trị gốc thì có ích gì.
.Trịnh Thiện Hành thở dài: - Hồng Lăng yêu Vô Nguyệt sâu đậm, chuyện này chúng ta đều biết, cho nên mấu chốt vẫn là ở suy nghĩ của Vô Nguyệt.
.Lư Sư Quái buồn bực nói: - Rốt cuộc Vô Nguyệt này có ý gì?
.- Nếu ta biết tên khốn đó đang nghĩ gì, ta đã không khổ não như thế này rồi.
.Thôi Tập Nhận không kiềm nổi giận dữ, nói: - Nếu y không thích Hồng Lăng thì cũng thôi đi, nhưng y lại không nói rõ một câu, nếu không phải niệm tình bằng hữu cũ, ta sớm đã cho y lên núi làm hòa thượng rồi.
.Vương Huyền Đạo nheo mắt nói: - Có lẽ có một người có thể giúp việc này.
.Thôi Tập Nhận vội vàng hỏi: - Người nào?
.- Hàn Nghệ.
.- Hắn?
.Thôi Tập Nhận hừ nói: - Hắn có thể giúp được gì, chuyện này sợ là hắn còn không biết.
.Vương Huyền Đạo lắc đầu nói: - Cũng không thể nói như vậy, hôm đó ta và Trịnh huynh đều tận mắt nhìn thấy, hắn giải tỏa nghi hoặc trong lòng cho Lệnh Hồ Tu Nhân, xử lý tranh cãi gia đình, thậm chí vấn đề liên quan đến phương diện tình yêu cũng đều nói lý lẽ rõ ràng, hơn nữa mọi người nghe cũng đều là nhận được lợi ích không nhỏ, bao gồm cả ta và Thiện Hành, hắn còn được mệnh danh là tâm lý học, ta tin chắc Thôi huynh cũng đã nghe nói chuyện này. Vô Nguyệt thích Hồng Lăng, điều này chúng ta cũng nhìn ra, nhưng tại sao y cự tuyệt, nghĩ tất trong lòng nhất định có nghi hoặc khó hiểu.
.Trịnh Thiện Hành đảo mắt, cười nói: - Huyền Đạo nói đúng, sao ta lại quên mất Hàn tiểu ca nhỉ, Tập Nhận, chuyện liên quan đến phương diện tình yêu, mấy người chúng ta đều không được, trong thiên hạ, duy chỉ có Hàn Nghệ là am hiểu sâu sắc. Nếu như hắn cũng không thể giải quyết được, sợ rằng muốn Vô Nguyệt và Hồng Lăng cộng kết liên lý (kết hôn), chỉ có thể dựa vào nữ ma đầu dùng những thủ đoạn bức hôn bỉ ổi thôi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận