Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 1018.1: Cuối cùng cũng phải đối mặt

.Thật thương cho tấm lòng cha mẹ trong thiên hạ a!
.Dương Tư Nột thân là Tả vệ đại tướng quân, nhưng vì con gái của mình, khổ cực canh giữ một đêm, điều này thật khiến người ta cảm động.
.Hàn Nghệ hoàn toàn không biết gì về việc này, trong mắt hắn chỉ có khuê nữ, không có cha vợ, nếu biết thì hắn cũng sẽ cảm thấy phẫn nộ, vậy là không tin tưởng nhân phẩm của ta đến cỡ nào thì mới ở đây canh giữ cả đêm, nếu Hàn Nghệ ta thật sự có ý nghĩ không đứng đắn, chỉ bằng Dương Tư Nột ngươi sao có thể đề phòng được.
.Ra khỏi Dương phủ, hắn lén lén lút lút quay về Tiêu phủ, vừa mới vào cừa, trong lòng lộp cộp, chết mịa! Đã nói đi một lát là về, kết quả là cả đêm không về, chênh lệch lớn như vậy, Vô Y có nổi điên hay không a!
.- Chào buổi sáng cô gia!
.Vừa hay một nữ tỳ từ bên cạnh đi đến.
.- Ngoan!
.Hàn Nghệ gật gật đầu rất qua quít, lại vẫy vẫy tay nói:
.- Đúng rồi, phu nhân đã dậy chưa?
.Vừa nói dứt lời, đã nghe thấy hành lang bên cạnh truyền đến một giọng nói lạnh như băng: - Ta ở đây!
.Hàn Nghệ quay đầu lại nhìn, chỉ thấy Tiêu Vô Y đứng trên hành lang, mặt âm trầm nhìn hắn, hắn đã bắt đầu hơi toát mồ hôi, cứng ngắc vẫy vẫy tay, nói: - Chào buổi sáng phu nhân a!
.- Chàng cũng biết đã là sáng rồi!
.Tiêu Vô Y như cười như không nói.
.Nữ tỳ kia thấy tình hình không đúng lắm, vội vàng chuồn đi mất.
.Tiêu Vô Y đã đi tới, thấy bộ dạng căng thẳng của Hàn Nghệ, trong lòng vừa bực vừa buồn cười, ngẩng đầu ngạo nghễ nói: - Yên tâm, hôm qua ta đã ân chuẩn chàng có thể không về ngủ, cho nên ta sẽ không trách chàng.
.Hàn Nghệ thở phào một hơi, cảm động nói: - Phu nhân đúng là đại nhân đại lượng, tiểu sinh cảm kích vô cùng.
.Tiêu Vô Y bỗng nhiên thay đổi sắc mặt, sáp lại gần, hiếu kỳ nói: - Nhưng Dương Tư Nột lại cho phép chàng ở nhà ông ta qua đêm? Nói đến đây, nàng đột nhiên ồ dài một tiếng, nói: - Ta biết rồi.
.Hàn Nghệ kinh ngạc nói: - Nàng biết gì?
.Tiêu Vô Y vẹo mắt nhin, nói: - Nhất định là chàng đã đi tìm Nguyên Mẫu Đơn, có phải không?
.- Phải cái đầu nàng!
.Hàn Nghệ trợn trừng mắt, nói: - Nàng đừng có nghĩ lung tung được không, ta đi gặp Nguyên Mẫu Đơn, mắc gì phải lấy Phi Tuyết để ngụy trang chứ, ta nói thẳng là đi bàn chuyện làm ăn là được rồi a!
.Tiêu Vô Y gật gật đầu, cảm thấy hắn nói rất có lý, buồn bực nói: - Lẽ nào Dương Tư Nột tiến bộ như vậy, tình hình này cũng cho phép chàng và Phi Tuyết!
.Hàn Nghệ nói: - Không khoa trương như nàng nghĩ đâu. Dừng một chút, hắn nhanh trí nói:
.- Nếu ta nói ta và Phi Tuyết đàm luận học vấn cả đêm, nàng có tin không?
.Tiêu Vô Y hừ nói: - Nếu nói chàng và nàng ấy chơi bài cả đêm thì ta còn tin, thảo luận học vấn, vậy mà chàng cũng nói ra được.
.- Chuyện này là thật, lẽ nào nàng quên "Cày đồng đang buổi ban trưa" rồi sao, ta cũng được coi là một văn nhân nhã sĩ.
.- Phụt!
.Đòn đánh trả của Tiêu Vô Y thật ngắn gọn hữu lực.
.- Không tin? Hàn Nghệ đưa gói đồ trong tay cho Tiêu Vô Y, nói: - Nàng tự xem.
.Tiêu Vô Y nghi hoặc nhìn hắn một cái, nhận lấy gói đồ: - Đây là gì?
.- Truyện do Phi Tuyết viết, ta lấy về định in ấn thành sách, sau đó lấy ra bán.
.- Truyện?
.Tiêu Vô Y sửng sốt, nói: - Hình như ta cũng từng nghe Phi Tuyết nhắc đến, nhưng nàng ấy vẫn không chịu lấy cho ta xem.
.Hàn Nghệ nói: - Đó là vì nàng ấy ngượng.
.- Ta xem thử!
.Tiêu Vô Y trực tiếp ngồi trên hành lang, mở gói đồ ra, chỉ thấy bên trong toàn là từng trang giấy viết đầy chữ đen san sát, cuối cùng cũng tin được ba phần.
.Hàn Nghệ nói: - Nếu nàng muốn xem, quay về phòng xem thôi, lỡ như làm rơi thì nguy to rồi, đây là bản thảo duy nhất hiện giờ.
.Phu thê hai người quay về phòng, Hàn Nghệ thì không muốn cùng đọc với Tiêu Vô Y, bởi vì hắn buồn ngủ muốn chết, mau chóng chạy đi rửa mặt, sau đó liền lên giường ngủ.
.Ngủ liền một mạch đến chiều mới tỉnh, vừa mới ngủ dậy đã loáng thoáng nghe thấy tiếng thút thít, hình như là vợ đang khóc? Hàn Nghệ giật mình, vội vàng xuống giường, đi đến trước phòng: - Vô Y, Vô Y!
.Chỉ thấy Tiêu Vô Y ngồi trên giường, đang cầm một tờ giấy, vừa xem vừa khóc, thấy Hàn Nghệ đến, vội vàng lau nước mắt trên mặt, hấp tấp nói: - Chàng sao chàng đã dậy rồi. Nàng cực kỳ sĩ diện, không muốn để Hàn Nghệ biết nàng đọc truyện mà khóc bù lu bù loa, vậy thì thật tổn hại hình tượng.
.Trong lòng Hàn Nghệ sao có thể không hiểu, ngáp một cái, nói:
.- Cũng không biết bị cái gì đánh thức nữa, ta đi rửa mặt trước đã. Cố nén cười đi ra ngoài.
.Tiêu Vô Y đỏ bừng cả mặt, bĩu môi nhìn theo bóng lưng của Hàn Nghệ.
.Sau khi rửa mặt xong, Hàn Nghệ ăn qua loa một chút, sau đó trở lại phòng, thấy Tiêu Vô Y mặt trắng nõn nà ẩm ướt, hiển nhiên là vừa mới rửa mặt, ngồi xuống, ôm Tiêu Vô Y vào lòng, lại đặt một nụ hôn lên môi nàng, cười hỏi: - Du viên kinh mộng này đọc hay không?
.Tiêu Vô Y hơi chột dạ nói: - Cũng cũng không tồi. Nói xong, nàng lại khẩn trương chuyển chủ đề nói: - Bên phía Dương gia nói thế nào?
.Hàn Nghệ nhún nhún vai nói: - Còn có thể nói như thế nào, không đồng ý, nhưng cũng không phản đối, trước tiên cứ trì hoãn thôi.
.Tiêu Vô Y nói: - Đây đều là nghiệt do chàng tạo ra, vốn dĩ chuyện này đã khiến Dương gia rất khó chịu rồi, bây giờ chàng lại gây chuyện như vậy, ta dám khẳng định Dương Tư Nột giờ đang hối hận vì đã đưa chàng đến Trường An.
.- Ta biết! Hàn Nghệ gật gật đầu nói: - Ta sẽ nghĩ cách hết sức bù đắp cho Dương gia.
.Ngoài câu này ra, hắn cũng thật không biết nên nói gì.
.Nhưng Tiêu Vô Y dường như lại ngại Hàn Nghệ vẫn chưa đủ đau đầu, đảo mắt nói: - Vậy còn Nguyên Mẫu Đơn?
.Hàn Nghệ bất giác khẽ nhíu mày, đột nhiên nhìn Tiêu Vô Y chăm chăm, nói: - Vô Y, ta thật sự rất ghen!
.- Đến lượt chàng ghen từ khi nào vậy?
.Tiêu Vô Y hết sức kích động, giống như bản quyền của mình bị Hàn Nghệ lấy trộm mất vậy.
.Kích động như vậy? Hàn Nghệ cố lấy dũng khí nói: - Giữa phu thê chúng ta, số lần nàng nhắc đến Nguyên Mẫu Đơn còn nhiều hơn ta, có thể thấy nàng quan tâm đến nàng ấy, còn hơn quan tâm đến ta rất nhiều.
.- Nói bậy! Trong mắt Tiêu Vô Y hiện lên vẻ chột dạ, nói: - Ta ta chỉ ngẫu nhiên nhắc đến, ồ, ta biết rồi, chàng đang thăm dò ta, đúng là bỉ ổi.
.Hàn Nghệ không vui nói: - Tình huống bây giờ, sao ta phải thăm dò nàng, ngày mai ta sẽ đến Nguyên Gia Bảo một chuyến, nói chuyện với Nguyên Mẫu Đơn, nếu nàng ấy thực sự không qua được cửa ải là nàng, vậy thì thôi.
.- Cái gì mà thôi. Tiêu Vô Y kích động chỉ vào Hàn Nghệ nói: - Sao chàng lại vong ân bội nghĩa như vậy, Nguyên Mẫu Đơn đã thất thân bởi chàng, sao chàng có thể vứt bỏ nàng ấy.
.Hàn Nghệ nhìn nàng, đột nhiên bật ha hả, nói: - Nàng nói ta có nên ghen hay không?
.- Chàng cố ý lừa ta! Tiêu Vô Y bừng tỉnh đại ngộ, trong lòng rất ảo não, tên này đúng là khiến người ta khó lòng phòng bị.
.Hàn Nghệ ôm lấy nàng, nhẹ giọng nói: - Cảm ơn nàng.
.Tiêu Vô Y nghiêng mặt sang một bên, mắt chuyển động nhưng lại lộ ra một tia bất an.
Bạn cần đăng nhập để bình luận