Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 183.2: Gốc rễ của yên ổn.

.Ngươi nói thì dễ. Trong lòng Lưu Nga thầm than khổ một câu, gật đầu nói: - Ta biết rồi.
.Hiện tại chắc chắn nàng không dám trái lời Hàn Nghệ, bây giờ chuyện làm lớn như vậy, nếu Hàn Nghệ buông tay không quản, thì con đường duy nhất của nàng chính là tự sát, bởi vì nàng căn bản không có năng lực lớn như vậy để xử lý những chuyện này.
.Lưu Nga lại nói: - Còn chuyện nữa, ta muốn thương lượng với ngươi một chút.
.Hàn Nghệ nói: - Chuyện gì?
.Lưu Nga nói: - Hiện giờ mọi người đều mê vở kịch này rồi, có phải chúng ta nên hủy bỏ hoạt động một văn tiền đó không, ta vừa mới đến bên trướng phòng (giống như phòng kế toán ngày nay) xem thử, chỉ ba ngày nay, chúng ta đã lỗ hơn mười quan tiền, tiếp tục lâu dài, chúng ta nhất định sẽ không chịu nổi.
.Trong chuyện làm ăn, danh tiếng cũng không thể làm cơm ăn, ngươi phải đem danh tiếng chuyển hóa thành lợi ích.
.- Việc này ta cũng đang muốn thương lượng với tỷ một chút.
.Hàn Nghệ gật gật đầu, đột nhiên chỉ vào vị trí bên cạnh, nói: - Tỷ đừng cứ đứng đó, ngồi đi, đều là người một nhà, tỷ cũng đừng cứ bắt ta mời tỷ ngồi xuống.
.- Ồ, phải.
.Lưu Nga cười ngượng, ngồi xuống.
.Hàn Nghệ cười khổ một tiếng, nói: - Tỷ nói rất đúng, cho dù chúng ta nâng giá tiền cũng không sợ không có người đến, nhưng mà, bất luận là làm người, hay là làm buôn bán, trước tiên phải xác lập gốc rễ vững chắc, Phượng Phi Lâu chúng ta chính là dựa vào một văn tiền này đi lên, một văn tiền này chính là gốc rễ vững chắc của chúng ta, cho nên cái này tuyệt không thể mất, nếu như mất, có thể chúng ta sẽ thất bại thảm hại.
.Lưu Nga nói: - Nhưng chúng ta không có nhiều tiền như vậy để bù vào a.
.- Tỷ nghe ta nói xong đã. Hàn Nghệ khẽ nhấc tay, tiếp tục nói: - Nhớ ngày Phượng Phi Lâu khai trương, ta đã mạnh mẽ phê phán Hoa Nguyệt Lâu, và còn mượn Hoa Nguyệt Lâu để nâng cao Phượng Phi Lâu chúng ta, ta từng nói khách chính là khách, bất luận xuất thân của ngươi ra sao, chỉ cần ngươi tiêu một văn tiền này, chúng ta sẽ tôn trọng ngươi, đây chính là điểm khác biệt lớn nhất giữa chúng ta và Hoa Nguyệt Lâu.
.Cũng chính bởi vì như vậy, chúng ta mới có thể nhanh chóng lôi kéo một đám khách trung thành, nếu như chúng ta công việc thuận lợi rồi, liền nâng giá tiền, liền đối đãi khác biệt, vậy chúng ta có gì khác với Hoa Nguyệt Lâu, cho nên một văn tiền này là không thể vứt bỏ, đây chính là văn hóa của Phượng Phi Lâu chúng ta.
.Đương nhiên, chúng ta cũng không thể bù tiền, cho nên ta dự tính qua một ngày nữa sẽ hủy bỏ miễn phí đồ ăn, chuyển đồ ăn miễn phí thành đồ phải trả tiền, nhưng nhất định phải rẻ, đảm bảo bách tính thông thường cũng có thể mua được.
.Tỷ đến mấy tửu quán kia nói chuyện, kêu bọn họ giảm giá cả xuống mức thấp nhất, đồng thời chúng ta cần phải thu phí dùng nhất định trong đó, phí dùng này không cần quá nhiều, nhưng nhất định phải giao, chúng ta nhất định phải cho bọn họ biết, là bọn họ phát tài nhờ vào chúng ta, chứ không phải chúng ta phát tài nhờ vào bọn họ, chúng ta phải lấy lại quyền chủ đạo.
.Lưu Nga nói: - Việc này e rằng bọn họ sẽ không đồng ý.
.Hàn Nghệ cười nói: - Vậy thì bỏ đi, lời ít mà bán được nhiều vĩnh viễn vẫn là tốt hơn so với không bán được, quyết không thể để lòng tham của bọn họ phá hoại văn hóa và căn cơ của chúng ta, ta tin tuyệt đối có người đồng ý hợp tác với chúng ta.
.Còn một điểm, tỷ không thể tiếp tục nghĩ như vậy nữa, Phượng Phi Lâu hiện giờ đã không phải là Phượng Phi Lâu trước đây rồi, chúng ta không cần cứ phải đi khép nép cầu xin người khác, lúc tỷ đàm phán với bọn họ, nhất định chấn áp bọn họ, để bọn họ biết phải tôn trọng tỷ, tôn trọng Phượng Phi Lâu chúng ta, nếu bọn họ khó chịu, không sao, cứ để bọn họ đi.
.Lưu Nga ngẫm nghĩ cũng phải, hơn nữa đối phó với những người này, nàng cũng không sợ, gật đầu nói: - Ta biết nên làm thế nào rồi. Ngưng một chút, nàng lại hỏi: - Nhưng chúng ta nên kiếm tiền thế nào đây?
.- Danh tiếng.
.- Danh tiếng?
.Hàn Nghệ gật gật đầu, nói: - Bách tính này có thể có bao nhiêu tiền, nếu chúng ta đặt nguồn lợi ích trên người bọn họ, vậy cũng không có tiền đồ lắm, hơn nữa cũng không phát tài nổi, chúng ta cần bọn họ giúp chúng ta tuyên truyền, hiện giờ vở kịch vẫn chỉ mới bắt đầu, cùng với việc vở kịch từ từ đi vào lòng người, danh tiếng của chúng ta càng ngày càng lớn, hình thành một kiểu trào lưu, ta tin là những quan lại chức cao kia sẽ nghĩ hết biện pháp mời chúng ta đến phủ bọn họ biểu diễn, những người này có tiền, chúng ta cứ ra sức mổ, mổ bọn họ một dao còn hơn mổ người nghèo ngàn vạn dao.
.Lưu Nga nghe vậy mồ hôi lại vã ra, lời này ngươi cũng dám nói ra thật a!
.Hàn Nghệ thì cũng không có chú ý, lại nói: - Mặc dù hiện giờ quốc cữu công đã tỏ thái độ rồi, nhưng chúng ta không thể hoàn toàn dựa vào ông ta, bởi vì thứ ông ta suy tính không giống chúng ta, nói thẳng ra, ông ta có thể vứt bỏ chúng ta bất cứ lúc nào, cho nên chúng ta cần phải dựa vào chính mình, chúng ta phải nhân cơ hội quốc cữu công vẫn đang chống lưng cho chúng ta, nhanh chóng thành lập mạng lưới quan hệ của mình.
.Lưu Nga khó hiểu nói: - Làm sao để thành lập?
.Hàn Nghệ nói: - Đương nhiên là dựa vào lợi ích để xây dựng quan hệ, hiện giờ các cửa hàng lớn hầu như đều là bị quý tộc lũng đoạn, ví như tiệm vải, tiệm đồ sứ, đại tửu lầu, vân vân.
.Lưu Nga lại hoang mang nói: - Việc này có quan hệ gì với chúng ta?
.Mịa nó, với khả năng lĩnh ngộ này của ngươi, sao có thể không bị bại trong tay Tào Tú lần nữa. Hàn Nghệ nói: - Đương nhiên có quan hệ a! Ta lấy ví dụ, tiệm vài nhà ai đã làm một bộ xiêm y vô cùng đẹp, rồi đem xiêm y này mặc trên người Mộng Đình, Mộng Đình bây giờ đã được coi như là một tiểu nữ thần rồi, cô ấy có thể mang lại một tầng hào quang cho bộ y phục, mọi người nhìn thấy cô ấy mặc bộ y phục này rất đẹp, nhất định sẽ tranh nhau đi mua bộ y phục này cho thê tử của mình mặc.
.Lấy thêm một ví dụ, xưởng nhà ai làm ra một món đồ sứ mới, chúng ta đặt món đồ sứ này ở một bên sân khấu, mọi người nhìn thấy món đồ sứ đẹp đẽ này, nhất định cũng sẽ muốn mua một cái về nhà, đây chính là danh tiếng tiêu phí, chỉ cần danh tiếng của chúng ta càng ngày càng lớn, vô hình trung tài sản của chúng ta sẽ càng ngày càng nhiều, cứ nói Mộng Đình nha, trước đây mọi người có thể bỏ mấy trăm văn tiền là có thể nghe cô ấy hát, bây giờ không trên mười quan tiền, đến mặt cũng không được thấy.
.Nghe xong những lời này, Lưu Nga như sấm ngang tai, thất khiếu mở rộng, ánh mắt lóe lên, hưng phấn nói: - Kế này của Hàn tiểu ca đúng tuyệt diệu.
.- Đây vẫn là mới bắt đầu, tiềm lực của vở kịch không chỉ có như vậy, việc chúng ta phải làm chính là vắt hết giá trị của nó. Hàn Nghệ khẽ cười, lại nói; - Những việc này đều do tỷ đi đàm phán, tỷ muốn đánh bại Tào Tú, đầu tiên phải có đủ tư bản, thành lập mạng lưới quan hệ của mình, ít nhất trên địa vị phải bình đẳng với ả ta, sau đó cướp hết khách của ả ta, không có sự ủng hộ của những quý nhân này, ả ta chẳng là cái gì, ta còn có chuyện khác phải làm, cũng không muốn tham dự chuyện của nữ nhân các người lắm, việc này thì tỷ tự làm đi.
.Lưu Nga gật đầu nói: - Ngươi cứ yên tâm, lần này ta sẽ không thua Tào Tú nữa đâu.
.Hàn Nghệ trắng mắt nói: - Đương nhiên tỷ sẽ không thua, tỷ thua, ta cũng xong đời, nhưng có những lúc, thắng cũng có thể thắng đẹp một chút, dù sao tỷ cứ tận tình mà báo thù đi.
.Lưu Nga cảm kích nói: - Đa tạ Hàn tiểu ca có thể cho ta một cơ hội như vậy.
.- Câu này thì không cần nói, chúng ta là người một nhà, vốn nên trợ giúp lẫn nhau. Hàn Nghệ khoát tay nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận