Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 1402: Báo đáp.

.Tuy là cô gia trở về, không phải đích trưởng tử trở về, nhưng địa vị của vị cô gia này ở Tiêu phủ thật không thấp a, cũng chẳng kém gì đích trưởng tử, hơn nữa còn lập công lớn trở về, Tiêu gia lập tức bận rộn hẳn lên, chuẩn bị tiệc tối, đón gió tẩy trần cho Hàn Nghệ.
.Đến tối, cả nhà ngồi trong đại sảnh, hơn nữa theo yêu cầu của Hàn Nghệ, mấy phụ nhân như nhị thẩm bọn họ cũng tham gia. Nếu chiếu theo lễ pháp, đặc biệt là trong giới quý tộc cỡ như Tiêu gia, nam nữ không thể ngồi chung bàn tiệc, nhưng Hàn Nghệ cố chấp muốn như vậy, Tiêu Nhuệ cũng chỉ có thể để mặc hắn, hôm nay thì hắn lớn nhất.
.Theo lý mà nói, chủ đều của tối nay hoặc là mẹ con Tiêu Vô Y, hoặc chính là đón gió tẩy trần cho Hàn Nghệ, nhưng cũng chẳng ai ngờ được, chủ đề của hôm nay lại là mấy phụ nhân nhị thẩm bọn họ.
.Hàn Nghệ kéo Tiêu Vô Y đến trước mặt bọn họ, kính rượu từng người bọn họ, chân thành cảm kích họ đã chăm sóc mẹ con Tiêu Vô Y. Điều này ngược lại khiến cho nhị thẩm bọn họ đều ngượng ngùng, họ cho rằng việc này không có gì là không thỏa cả, dù gì cũng là cháu ngoại của Tiêu gia mà, cũng đâu phải là chăm sóc giúp người khác.
.Nhưng đối với Hàn Nghệ mà nói, tình nghĩa này lại khó mà dùng từ cảm kích để hình dung được, bởi vì trong khoảng thời gian này, vốn dĩ là hắn hứa ở bên cạnh Tiêu Vô Y, nhưng hắn không làm được, là nhị thẩm bọn họ tận tâm tận sức chăm sóc mẹ con Tiêu Vô Y, và còn chăm sóc hết sức cẩn thận, bất luận phía sau còn có bao hàm nguyên nhân gì khác hay không, nhưng Hàn Nghệ thật sự thật sự vô cùng vô cùng cảm kích tất cả những gì họ đã làm cho mẹ con Tiêu Vô Y.
.Vậy nhưng, sau một phen cảm kích này, tình thân dường như đã được thăng hoa, bầu không khí càng thêm nồng nhiệt, ít nhất là đến giờ khắc này, mọi người đều coi nhau là người nhà, hoàn toàn không có bất cứ khoảng cách nào, nói chuyện cũng tùy tiện hơn nhiều, đặc biệt là nói đến chuyện Tiêu Vô Y lúc nhỏ, mọi người lại càng ôm bụng cười lớn, duy chỉ có Tiêu Vô Y vẫn một mực tranh biện.
.Tiêu Nhuệ tuy không giống như bọn họ, nhưng cũng cười theo ha hả vài tiếng, nhìn thấy hết thảy trong mắt, trong lòng càng thích vị nữ tế này hơn nữa.
.Vậy nhưng, người vui nhất trong số đó chính là Hàn Nghệ, nếu dùng một từ để hình dung cảm nhận của Hàn Nghệ, đó chính là hạnh phúc.
.Hàn Nghệ thật sự vô cùng vô cùng hưởng thụ bầu không khí của Tiêu gia lúc này, một cảm giác thỏa mãn mà trước đây chưa từng có ngập tràn trong lòng, đây là cảm giác mà hắn vẫn luôn khao khát nhất, chính là sự ấm áp của gia đình.
.Mà tất cả điều này đều là đứa trẻ này mang lại.
.Cảm ơn con! Con trai!
.Hàn Nghệ thật sự chưa bao giờ nghĩ tới, sẽ có một ngày mình có thể lĩnh hội được cảm giác này, lúc này hắn tràn đầy cảm kích đối với con trai mình.
.Sau khi ăn cơm xong, mọi người lại quanh Nháo Nhi chơi đùa. Nháo Nhi vừa đến buổi tối tinh thần đã sáng láng, lại thích cảm giác có một đám người vây quanh cậu bé, nhưng Nháo Nhi này cũng thật sự không phải khó chiều như lời Tiêu Vô Y nói, Hàn Nghệ nhất thời cao hứng, liền làm một trò ảo thuật trước mặt con trai, chọc cho con trai cười to khanh khách, nhưng trò này vừa bắt đầu là không thể thu hồi lại được, chỉ cần Hàn Nghệ dừng lại, Nháo Nhi liền khóc to oa oa, khóc đến mức xé ruột xé gan.
.Lần đầu Hàn Nghệ làm cha, đâu nhẫn tâm được, chỉ có thể không ngừng biến rồi biến, biến đến mức tay cũng run lên, Tiêu Vô Y hoàn toàn không có ý định cứu hắn, vẫn ở bên cạnh vui sướng khi người gặp họa.
.Cho đến tận lúc Hàn Huyền Tẫn đã đó, đòi uống sữa, lúc này Hàn Nghệ mới được buông tha, suýt nữa đã làm Hàn Nghệ mệt muốn xỉu rồi.
.- Phù!
.Sau khi nữ quyến lui xuống, Hàn Nghệ thở dài một hơi, chỉ cảm thấy trông trẻ con thật không phải một công việc nhẹ nhàng.
.Tiêu Nhuệ cười ha hả nói: - Hiền tế à, con yên tâm, có nhị thẩm con giúp đỡ, sẽ không khiến con quá nhọc lòng đâu.
.Hàn Nghệ thật cẩn thận hỏi: - Chẳng lẽ cha vợ cũng từng như vậy?
.Tiêu Nhuệ vuốt râu cười, không nói gì, coi như là đã mặc nhận, lại nói: - Nhưng mà hiền tế à, con ra ngoài chuyến này, thật sự khiến không ít người lo lắng a! May mà khi tin tức truyền đến Trường An, con đã an toàn rồi, lúc đó Vô Y vẫn còn mang thai, nếu lại giống như lần trước ở Tây Bắc, vậy thì phiền phức rồi.
.- Vâng vâng vâng!
.Hàn Nghệ liên tục gật đầu, nói: - Cha vợ giáo huấn đúng, thật ra con cũng từng nghĩ về vấn đề này, sau này con tận lực đừng ra ngoài là tốt.
.- Chuyện này không do con làm chủ được. Tiêu Nhuệ cười ha hả, đột nhiên lại thở dài nói: - Ta và Hà Nguyên quận vương cũng coi như từng gặp mặt mấy lần, không ngờ mới có bao lâu, y đã haiz, thật là thế sự khó lường mà!
.Hàn Nghệ nói: - Nếu là con à, hẳn là chỗ cao không khỏi rét vì lạnh.
.Tiêu Nhuệ cảm khái nói: - Đúng vậy a, ở chỗ cao không khỏi rét vì lạnh.
.Hàn Nghệ không muốn nhắc đến những chuyện này lắm, dù sao đây cũng là vết nhơ lớn nhất trong cuộc đời hắn, nói: - Cha vợ, con nghe nhị thẩm nói con trai của họ đã trưởng thành rồi.
.Tiêu Nhuệ sửng sốt, sao lại không biết Hàn Nghệ muốn nói điều gì, nói: - Chuyện này thì con đừng lo nữa, Tiêu gia chúng ta có môn ấm che đỡ, bọn chúng vào triều làm quan, cũng là chuyện sớm muộn thôi, ở trong triều con chỉ cần chiếu cố bọn chúng một chút thôi, là đủ để báo đáp ân tình của nhị thẩm bọn họ rồi, thật ra à, là Tiêu gia chúng ta đã nợ con không ít.
.Hàn Nghệ gật gật đầu nói: - Điều này con biết, nhưng rất nhiều con cháu quý tộc sau khi vào triều, cũng đều bình thường không có gì lạ, không lên không xuống, nếu không thì tên nông dân như con đâu có thể cao cư miếu đường, đây chính là vì bọn họ quen được nuông chiều từ bé, cho dù đầy bụng kinh luân, cũng chỉ biết lý luận suông, khó có thể tiến thêm một bước.
.Tiêu Nhuệ gật gật đầu, cảm thấy lời hắn nói không phải không có lý, nói: - Vậy ý của con là là?
.Hàn Nghệ nói: - Tiểu tế cho rằng chế độ môn ấm chỉ có thể giúp đỡ quý tộc nhẹ nhàng nhập sĩ, nhưng có thể có thành công lớn bao nhiêu, còn phải do năng lực quyết định. Nếu con trai của nhị thẩm bọn họ chỉ muốn hưởng thụ cuộc sống, vậy con kiến nghị đừng nhập sĩ, có thể đến Học viện Chiêu Nghi làm lão sư, hoặc là đến Trại huấn luyện hoàng gia, nhưng nếu như bọn họ có khát vọng, có chí hướng, không giống như trước đây nữa là không thể nào, cần phải huấn luyện đàng hoàng một chút. Nếu như bọn họ muốn nhập sĩ, tiểu tế kiến nghị để bọn họ đến Tây Bắc trải nghiệm một chút.
.- Tây Bắc?
.- Vâng!
.Hàn Nghệ gật gật đầu nói: - Nếu để bọn họ tiếp tục ở Trường An, Lạc Dương thì sẽ chỉ trầm mê trong thanh sắc khuyển mã, như vậy thành công được, nhất định phải để cho bọn họ chịu khổ một chút, hiểu được làm quan không phải đơn giản như vậy, mà hiện giờ Tây Bắc đang đối mặt với một cuộc cải cách cực lớn, làm quan ở đó có thể có được trải nghiệm vô cùng tốt, bởi vì triều đình hiện giờ hết sức xem trọng địa khu Tây Bắc, một khi thành công thì tiền đồ không có giới hạn. Ngoài ra, nếu như có thể cai trị tốt Tây Bắc, vậy thì sau này trở lại Trung Nguyên, xử lý bất cứ việc gì cũng có thể làm hết sức suôn sẻ. Hơn nữa hiện giờ quan viên của Tây Bắc đều là một số quan viên ngay thẳng và có tài cán, giống như đám người Tô Định Phương, Bùi Hành Kiệm, Lai Tể, Hàn Viện, ai nấy cũng có tài kinh thế, có thể học tập bên cạnh bọn họ, đó là việc chỉ có thể gặp mà không thể cầu.
.Tiêu Nhuệ thoáng gật đầu, nói: - Con nói không sai, con người vẫn cần phải có trải nghiệm, chiếu cố cũng không chiếu cố nổi, ví dụ như Tiêu Hiểu, ta từng luôn lo lắng cho nó, thậm chí chỉ cần nó không ở bên ngoài gây chuyện thị phi, cho dù ngày ngày ở nhà ăn không ngồi rồi, ta cũng đồng ý, không ngờ nó đến trại huấn luyện, cả con người đều thay đổi, đây là nhờ có con a.
.- Đâu có, đâu có! Hàn Nghệ khiêm tốn nói một câu, lại hỏi: - Đúng rồi, sao không thấy Tiêu Hiểu vậy!
.Tiêu Nhuệ ồ một tiếng, nói: - Hồi đầu năm, Tiêu Hiểu cùng Tiểu Mông bọn chúng đã đến địa phương đổi ban rồi.
.- Đúng đúng đúng! Suýt nữa con đã quên chuyện này rồi. Hàn Nghệ liên tục gật đầu.
.Tiêu Nhuệ trầm ngâm một lát, nói: - Được, chuyện này ta sẽ thương lượng với các đại bá của Vô Y một chút. Con đi cả ngày, chắc chắn cũng mệt rồi, về nghỉ ngơi sớm chút đi.
.Ta chẳng mệt chút nào cả, hiện tại ta toàn thân tràn trề sinh lực, ta muốn giải tỏa! Sau khi ra khỏi đại sảnh, Hàn Nghệ cũng không vội về phòng, mà chạy đi tắm rửa.
.Sau khi tắm rửa xong, Hàn Nghệ trở lại trong phòng, chỉ thấy một đại mỹ nhân đang nằm trên giường đọc sách, mặt thon mày hạnh, da trắng mịn như tuyết, hai gò má ửng hồng, một chút phong tình ẩn giữa hai đầu lông mày, bên ngoài khoác áo mỏng màu tím, bên trong mặc một bộ váy lụa màu trắng, thân hình vì sinh con mà trở càng đầy đặn mê người, lộ ra nét gợi cảm như ẩn như hiện, không thể không nói một câu, Tiêu Vô Y vẫn có tài năng không gì sánh kịp về khoản ăn mặc, nàng cũng không để ý những thứ này, nhưng đồ nàng phối đều hết sức đẹp đẽ, Hàn Nghệ nhìn mà trong cổ họng phát ra một tiếng trầm đục, mừng rỡ như điên, xem ra nàng đã có chuẩn bị rồi, ta thích.
.Tiêu Vô Y thấy Hàn Nghệ đến, lại vui sướng khi người gặp họa nói: - Lần này chàng biết con trai chàng khó chiều rồi chứ! Phong tình chợt giảm, khí chất nữ ma đầu hoàn toàn thể hiện hết ra rồi.
.Hàn Nghệ trừng mắt nhìn nàng, đi đến, ngồi xuống nói: - Nàng còn không biết xấu hổ mà nói, lúc nãy cười vui vẻ lắm mà, cũng không biết giúp đỡ ta.
.- Giúp chàng? Tiêu Vô Y hừ nói: - Ta còn lâu mới ngốc như vậy, lỡ như tiểu tử kia lại dính lấy ta, vậy chẳng phải ta thảm rồi sao.
.- Hey! Xem ra hôm nay ta không dạy dỗ nàng, kiểu gì nàng cũng phải lộng hành mới được.
.Hàn Nghệ nói xong liền như một con hổ đói vồ mồi.
.Tiêu Vô Y căn bản không biết này chiêu này, nhất thời phản ứng không kịp, bị Hàn Nghệ đè xuống dưới người.
.- Chàng muốn làm gì?
.- Ha ha! Nàng đừng giả vờ nữa, mặc đồ gợi cảm như vậy, còn hỏi ta muốn làm gì? Hàn Nghệ nháy mắt, rất là dâm gian.
.- Cái gì mà gợi cảm? Bình thường ở nhà ta đều mặc như vậy a! Tiêu Vô Y ngây người nói.
.Giả vờ! Cố sức giả vờ! Ta phải dùng hành động để vạch trần lời nói dối của nàng. Hàn nghệ cười he he, không đáp lại lời này, một tay khẽ đặt một đỉnh núi cao, nhẹ nhàng nắn bóp, vui mừng nói: - Phu nhân, chỗ này của nàng hình như to hơn một chút rồi.
.Tiêu Vô Y duyên dáng hô một tiếng, mặt đỏ bừng, vội giữ bàn tay to đang tác quái của hắn, đôi mắt đẹp trợn lên, phẫn nộ nói: - Chàng lại lừa ta!
.Hàn Nghệ sửng sốt, nói: - Ta lại lừa nàng khi nào?
.Tiêu Vô Y nói: - Không phải chàng nói chỉ cần ta không muốn sinh, thì không sinh nữa sao?
.- Đúng vậy! Ta không có lừa nàng a!
.Hàn Nghệ gật gật đầu.
.Tiêu Vô Y nói: - Vậy bây giờ chàng đang làm gì?
.Hàn Nghệ sửng sốt hồi lâu, chẳng lẽ không phải nàng đang ám thị ta tiệt sản? Không phải chứ! Kích động nói: - Thôi xin! Ta chỉ đồng ý nàng không sinh, chứ không cho phép nàng làm quả phụ.
.- Nhưng
.- Ây ây ây! Hàn Nghệ vội vàng cắt ngang lời nàng, nói:
.- Chuyện này thì nàng đừng nghĩ nhiều nữa, đây là chuyện không thể, ta nhớ nàng đã sắp phát điên rồi đây.
.Tiêu Vô Y nghe vậy liền mềm lòng, một chút ngọt ngào cũng khiến nàng hết sức hưởng thụ, bối rối nói: - Nhưng ta lại sợ mang thai.
.- Yên tâm, việc này ta có thể khống chế.
.- Việc này làm sao khống chế!
.Nàng còn chưa dứt lời, Hàn Nghệ đã hôn lên môi.
.Hàn Nghệ đã nhịn hơn nửa năm rồi, đêm qua ân ái cả đêm, há có thể thỏa mãn hoàn toàn, mà Tiêu Vô Y cũng đã trống trải hơn nửa năm, tuy trong lòng nàng kháng cự, nhưng thân thể vẫn thành thực, bị Hàn Nghệ khơi gợi vài cái liền cũng chìm đắm trong đó.
Bạn cần đăng nhập để bình luận