Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 921.3: Duy chỉ có nhanh là không thể phá được

.Trưởng Tôn Vô Kỵ nhìn có chút khó hiểu, hạ nước cờ ở chỗ này hoàn toàn không có tác dụng gì, cũng không khỏi liếc nhìn Tiểu Dã, sau đó lại đi nước cờ khác chặn hết các đường đi còn lại.
.- Hàn đại ca ở đây.
.- Ồ!
.- Ở đây.
.- Uh.
.Sau khi hạ được hai mươi nước, Trưởng Tôn Vô Kỵ lúc này trợn tròn mắt, cứ để cho Tiểu Dã tả xung hữu đột, không ngờ Tiểu Dã lại giành được một vùng lớn trên bàn cờ. Ông ta tỏ ra ngạc nhiên nhìn Tiểu Dã hỏi: - Tài nghệ đánh cờ của ngươi là do ai chỉ dạy vậy?
.- Sư phụ ta dạy.
.- Oa sư phụ đệ cũng biết đánh cờ? Hán Nghệ ngạc nhiên hỏi.
.- Ừ!
.Tiểu Dã gật đầu nói: - Sư phụ ta nói đánh cờ giống đánh trận, bất kể thực lực kém nhiều hơn bao nhiêu, lúc nào cũng phải chủ động tiến công, không được ngồi chờ chết, không được để người ta dắt mũi.
.- Thì ra là thế!
.Trưởng Tôn Vô Kỵ hơi nheo mắt, vừa mới rồi ông ta một mạch vây quân đen cũng như là đi theo từng bước của Tiểu Dã. Làm mất thế chủ động của mình, cả ván cờ đều là Tiểu Dã bố trí, không còn là của ông ta nữa, hiểu được điều này, ông ta bắt đầu giữ vững tinh thần.
.Cứ như vậy, Tiểu Dã không còn là đối thủ của ông ta nữa, cuối cùng Tiểu Dã cũng bị thua trong hai mươi nước.
.- Xin lỗi, Hàn đại ca, ta không đánh thắng giúp huynh được.
.Tiểu Dã gãi đầu ngượng ngùng nói với Hàn Nghệ.
.Hàn Nghệ cười nói: - Không sao, không sao nếu như không có đệ, ta chắc chắn sẽ thua rất khó coi.
.Trưởng Tôn Vô Kỵ cười lớn nói:
.- Hàn Nghệ, xem ra bên cạnh ngươi cũng có nhân tài.
.Hàn Nghệ nghe vậy cũng thấy tự hào: - Tiểu Dã đúng là rất thông minh, nhanh nhẹn, có thể quen biết đệ ấy, cũng là vận mệnh của ta.
.Bất kể là ai, chỉ cần khen Tiểu Dã, Tiểu Mập, thì hắn sẽ không bao giờ khiêm tốn, bởi vì hắn thấy bất cứ lời tán thưởng nào cũng đều tương xứng với Tiểu Mập, Tiểu Dã.
.Ánh mắt Trưởng Tôn Vô Kỵ dừng trên bàn cờ, nhìn một hồi lâu thở dài nói:
.- Hôm nay lão phu gọi ngươi đến vì lo lắng ngươi đánh quá nhanh, quá mạnh, cuối cùng sẽ không thu lại được. Ngươi phải biết rằng, cấp tiến quá mức là đại kỵ của người làm quan, đi nhanh quá sẽ khó chăm lo được chu toàn, dẫn đến sai sót chồng chất, mà chốn quan trường đẫy rẫy những hiểm ác, chỉ cần lộ một chút sai sót, lỗi lớn thì viết thành văn, không ít những đại thần đã bị thất bại vì chíu xíu sai lầm này.
.Hiện giờ ngươi trẻ tuổi khí thịnh, muốn thể hiện dũng khí của mình, lão phu cũng đã từng trải nên trong lòng hiểu rõ vô cùng, nhưng thiên tài trong thiên hạ cũng nhiều không kể xiết, nhớ tới Mã Chu năm đó tuổi trẻ tài cao viết được bức kì văn hay nhất thiên hạ, nhưng người đó vẫn phải ở tầng dưới mười mấy năm ở dưới mới lên đến chức Trung Thư Lệnh, có thể nói việc gì cũng phải có một quá trình, đặc biệt là trên quan trường, có những việc gấp cũng không được, cho nên mỗi quan viên đều theo đuổi nguyên tắc thận trọng.
.Đây quả thực là một cuộc nói chuyện về kinh nghiệm, những lời chân thành, không phải ngươi có tài bao nhiêu là có thể làm quan to bấy nhiêu, càng làm chức cao thì lại càng cần lắng đọng xuống, đương nhiên sẽ phải dựa vào thời gian để lắng đọng lại, động thái của Hàn Nghệ nhanh quá, thường xuyên quá lại còn rất kinh tâm động phách, tuy rằng nhiều lần thành công nhưng chưa chắc đã là chính đạo, trong lòng Trưởng Tôn Vô Kỵ cũng rất lo lắng.
.Hàn Nghệ cẩn trọng ngẫm nghĩ những lời này, trong lòng không ngừng thở dài, hắn muốn chậm nhưng lúc nào cũng cảm thấy thời gian không đủ, nên hắn không thể đợi được nữa. Miệng nói: - Lời dạy bảo của Thái úy, Hàn Nghệ nhất định ghi nhớ trong lòng.
.- Không cần!
.Trưởng Tôn Vô Kỵ khoát tay nói.
.Hàn Nghệ kinh ngạc một hồi.
.- Ngươi tạm nghe hết lời lão phu nói đã. Trưởng Tôn Vô Kỵ cười khổ một tiếng, lại tiếp tục nói: - Vừa rồi lão phu chỉ nói những suy nghĩ ở một khắc trước đó, nhưng đánh xong ván cờ này đột nhiên lão phu nghĩ thông rồi, những thành công của ngươi cũng có thể do ngươi đánh nhanh quá, mạnh quá, mặc dù những việc ngươi làm vẫn chưa hoàn toàn hoàn hảo, có không ít sai sót, nhưng kẻ thù và bạn đồng minh của ngươi vô tình đi theo bước chân của ngươi, tuy nhiên ngươi xuất chiêu vừa nhanh vừa mạnh, không tuân theo lẽ thường, ngay cả bản thân ngươi cũng không thể chú ý hết, thì những quan viên quen thận trọng lại càng không cần nhiều lời nữa rồi, bọ họ sẽ không ngừng muốn đuổi kịp theo bước chân của ngươi, thậm chí còn muốn đi lên phía trước ngươi, và cũng vì thế mà bỏ sót rất nhiều, vì vậy, nhìn qua thì kế hoạch của ngươi luôn hoàn mỹ không tỳ vết.
.Tuy rằng ngươi xuất thân hèn mọn, chức quan cũng nhỏ, nhưng dường như ngươi đã thành chủ đạo, nhất cử nhất động của ngươi cũng giống như từng nước cờ của Tiểu Dã, nhìn rất khó tưởng tượng nổi.có trái ngược với truyền thống và lễ pháp, không ít người đều phản đối ngươi, nhưng bất kể là tán thành hay phản đối, trung tâm của mâu thuẫn luôn tập trung ở trên người ngươi, vì vậy ngược lại ngươi có thể thong dong mà ứng phó. Nếu đã như vậy, lão phu cũng không nhiều lời nữa, ngươi cứ theo từng nước cờ cùa ngươi mà đi thôi.
.Thực ra không cần phải nói ai khác, ngay cả suy nghĩ của Trưởng Tôn Vô Kỵ vô tình cũng theo bước chân của Hàn Nghệ, trước đó một khắc, ông ta vẫn cảm thấy kế hoạch của Hàn Nghệ vô cùng chu đáo chặt chẽ, nhưng bây giờ ngẫm nghĩ, thì thật ra không phải như vậy, nếu như cho ông ta một có hội nữa, thì ông ta tuyệt đối có biện pháp cản trở Hàn Nghệ. Tại sao lại có hiện tượng như vậy, chính là vì Hàn Nghệ xuất chiêu quá nhanh và quá mạnh, trong tình thế ngươi còn đang khiếp sợ chưa kịp phản ứng, thì hắn đã lại tạo ra một trận phong ba khác. Nếu con mắt của ngươi di chuyển đến một sự việc khác, tuy Hàn Nghệ cũng sẽ không suy xét cho cẩn thận, nhưng hắn sẽ làm ngươi còn không có cả thời gian để mà suy nghĩ, bởi vì ngươi đi theo tiết tấu của hắn.
.Tổng kết lại thành một câu, võ công trong thiên hạ duy chỉ có nhanh là không thể phá được..
.Trưởng Tôn Vô Kỵ là một cao thủ chơi cờ, ông ta biết nếu Hàn Nghệ đã đẩy nhanh tiết tấu rồi, nếu như đột nhiên chậm lại vậy ngược lại sẽ tạo cho kẻ địch có cơ hội nghỉ ngơi, khả năng còn chữa lợn lành thành lợn què, một khi đã như vậy, ngươi hãy cứ đi theo đường cờ đã định sẵn của mình.
.Hàn Nghệ ngược lại cũng chưa nghĩ đến điểm này, trầm tư hồi lâu rồi nói: - Lời của thái úy giống như một lời cảnh tỉnh khiến Hàn Nghệ như tỉnh giấc mộng, mặc dù không cầu thay đổi, nhưng sau này ta sẽ làm càng thêm hoàn mỹ.
.Trưởng Tôn Vô Kỵ vui mừng cười, nói: - Ngươi nói được như vậy là lão phu cũng yên tâm rồi. Nói đên đây, ông ta dừng một chút như nghĩ ra thứ gì đó: - Ồ, hình như ngươi đã quên mất một người.
.Hàn Nghệ hai mắt trợn tròn. Hàn Nghệ không phải là đã quên người này, mà hắn không tưởng tượng đến.
.Bởi vì giá trị của người này đối với hắn, càng nhiều là giúp hắn lấy được lòng tin của Trưởng Tôn Vô Kỵ, và bây giờ hắn đã đạt được mục đích, thì người này có vẻ đã không còn quan trọng nữa, bởi vậy hắn lựa chọn quên luôn.
.Nhưng nếu Trưởng Tôn Vô Kỵ đã nhắc đến người này, thì hắn cũng phải đi gặp, dù sao hắn cũng là người đưa ra, dù không muốn nhớ thì cũng phải có đầu có cuối.
.Về phần người này, dĩ nhiên là Vương hoàng hậu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận