Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 500: Ta cũng không phải hy sinh vì nghĩa đâu

.Chỉ thấy ngoài phòng học của Hàn Nghệ, đứng đông nghìn nghịt một đám luôn, thật sự là đông nghìn nghịt, bởi vì thời đại này không có đèn đường.
.Mà đứng ở phía trước nhất không phải là ai khác, chính là đám người cha con Trưởng Tôn Xung, Trình Xử Lượng, Lư Sư Quái, Độc Cô Vô Nguyệt, ngoài ra, phía sau còn đứng không ít học viên.
.- Oa! Sao lại nhiều người như vậy?
.Đám người Thôi Hữu Du cũng cảm thấy kinh ngạc.
.Bọn họ vừa rồi đều tập trung tinh thần thảo luận, cho nên không có chú ý tới ngoài cửa chính cửa sổ có nhiều người đến đây như vậy.
.Thật ra đừng nói bọn họ, Hàn Nghệ cũng thật không ngờ.
.- Tuyệt vời! Quá hay!
.Lư Sư Quái đột nhiên vỗ tay trầm trồ khen ngợi:
.- Hàn tiểu ca, tiết học này của ngươi thật sự là có sáng tạo hết sức mới mẻ, rất đặc sắc đó.
.- Lư công tử, ngươi đừng có chế nhạo ta.
.Hàn Nghệ cười khổ nói.
.- Đúng vậy.
.Tiêu Hiểu hừ một tiếng nói.
.Hàn Nghệ liếc nhìn Tiêu Hiểu, lập tức nói:
.- Tan học rồi, đi về ngủ đi.
.Nói xong, hắn đi tới cửa, vừa đi vừa vẫy tay nói:
.- Đều đứng ở chỗ này làm gì, còn không mau về ngủ đi, lẽ nào muốn sáng mai đều tắm nước lạnh à.
.Một trận xì vang lên, các công tử này ỷ là ban đêm, nói thầm thì các lời nói khinh bỉ xong mới rời khỏi.
.Đám khốn khiếp này, thật là một chút cũng không nể mặt gì cả, có điều các ngươi cũng đừng có kiêu ngạo, ngày mai lão tử còn có cả phần combo chờ các ngươi, nếu không làm cho đám khốn khiếp các ngươi khóc lóc, lão tử thật sự đúng là uổng công đi chuyến này rồi. Hàn Nghệ âm thầm cười lạnh, lại hướng về phía đám người Lư Sư Quái dò hỏi:
.- Các ngươi sao lại đến bên này vậy?
.Trưởng Tôn Diên khẽ mỉm cười, nói:
.- Chúng ta lúc đầu vốn cũng đang học đấy, nhưng nghe thấy lớp của các ngươi náo nhiệt nhất, vì thế liền sang đây xem thử, nhưng vừa xem, hai chân này đã không thể bước đi rồi.
.Hàn Nghệ hơi có vẻ kinh ngạc nói:
.- Nói như vậy, các ngươi đã đến đây rất lâu rồi hả?
.Lư Sư Quái nói:
.- Được một lát rồi, chỉ là các ngươi thảo luận quá mức tập trung vào, cho nên không có phát hiện thôi. Nói thật, trước kia ta cũng được đi học, nhưng chưa bao giờ nhìn thấy có học đường nào có thể làm được như thế. Người nghe, người xem, người nói đều có thể chuyên tâm tập trung như thế.
.Hàn Nghệ ha ha nói:
.- Đó chỉ là do lão sư của các ngươi không có thật sự làm nhục các ngươi một phen.
.Lư Sư Quái ha ha mỉm cười.
.Trưởng Tôn Diên nói:
.- Thực không dám dấu diếm, bài học vừa rồi của ngươi, cho tới nay đều là lớp học trong mơ của ta, trên lớp học đáng lẽ nên như thế. Cứ mãi nghe lão sư giảng dạy, sẽ chỉ làm cho lớp học trở nên vô cùng nhàm chán, ngược lại, tranh luận có thể làm cho học sinh lý giải càng sâu thêm.
.Độc Cô Vô Nguyệt thản nhiên nói:
.- Có điều tư tưởng tôn sư trọng đạo không thể cho phép tình huống này xảy ra.
.Hàn Nghệ cười nói:
.- Các vị, các ngươi nói như vậy nữa, ta thật là xấu hổ vô cùng đó, thật ra tạisao lại xảy ra tình trạng này, chủ yếu vẫn là bởi vì học thức của ta nông cạn, ta chỉ có thể dạy như vậy, nếu muốn ta nghiêm túc đi dạy, ta đây cho dù là đào rỗng đầu cũng làm không được.
.Lư Sư Quái cười nói:
.- Ngươi cũng đừng tự coi nhẹ mình quá, tiết học này của ngươi khiến chúng ta học được rất nhiều điều, mạnh dạng giả thiết, cẩn thận chứng minh, ta thấy câu nói kia sẽ không kém hơn câu nói của thánh nhân.
.Hàn Nghệ nói:
.- Ngươi đang hại ta đó!
.Mấy người lại một trận cười to.
.Trình Xử Lượng đột nhiên đến gần, bàn tay đặt ở trên vai Hàn Nghệ, tấm tắc kêu kỳ lạ nói:
.- Hàn Nghệ, thật sự không ngờ được ngươi còn có thể dạy học?
.Hàn Nghệ bất động thanh sắc tránh đi móng vuốt của thằng nhãi này, cười nói:
.- Ta cũng không có dạy bọn họ đạo lý làm người, hơn nữa có liên quan đến Cảnh sát Hoàng gia. Cảnh sát Hoàng gia là do ta nghĩ ra trước, đối với việc này ta đương nhiên là có thể hiểu rõ nhất. Nếu Tướng quân giảng dạy về binh pháp, Tướng quân cũng có thể thao thao bất tuyệt, đây là một đạo lý.
.Trình Xử Lượng nhếch miệng cười nói:
.- Điều này cũng đúng.
.Nói xong, ánh mắt của gã đột nhiên liếc về phía Trưởng Tôn Xung vẫn im lặng, nói:
.- Trưởng Tôn huynh, sao ngươi không nói lời nào vậy?
.Trưởng Tôn Xung ngẩn ra, lắc đầu nói:
.- Ồ, không có việc gì cả, ta hơi mệt chút, đi về trước đây. Cáo từ.
.Nói xong, ông ta xoay người rời khỏi.
.- Ông ta bị sao vậy?
.Trình Xử Lượng vẻ mặt hoang mang nói.
.Trưởng Tôn Diên hơi hơi nhíu mày, nói:
.- Ta cũng xin cáo từ trước.
.Nói xong, y cũng đuổi theo.
.Trình Xử Lượng ngáp một cái, nói:
.- Thôi, vậy ta cũng đi về ngủ đây, thật sự là buồn ngủ quá, nghe xong nửa ngày, cũng không có nghe hiểu được các ngươi đang nói cái gì, thật là nhàm chán.
.Trong nháy mắt, chỉ còn lại Hàn Nghệ, Lư Sư Quái và Độc Cô Vô Nguyệt rồi.
.Hàn Nghệ hiếu kỳ nói:
.- Phò mã gia bị sao vậy?
.Độc Cô Vô Nguyệt nói:
.- Trưởng Tôn thúc thúc từ nhỏ rất thích đọc sách, bây giờ lại cai quản Mật Thư Giám, có thể nói là đọc qua nhiều sách vở, nhưng Trưởng Tôn thúc thúc giống như đám người Thôi Hữu Du, đều là thờ phụng lời của thánh nhân, chưa bao giờ nghi ngờ, ta nghĩ vừa rồi tiết học của ngươi làm ông ta sinh ra hoang mang, vì vậy mới bị như thế.
.Lư Sư Quái gật đầu nói:
.- Ta cũng cho là như vậy đấy, thật ra mà nói ngay cả ta cũng sinh lòng nghi ngờ đối với những gì lúc trước mình đã học qua. Hàn Nghệ, bài thơ vừa rồi của ngươi mới thật sự là hàm chứa triết lý vô tận, Hoành khán thành lĩnh trắc thành phong, viễn cận cao đê các bất đồng, bất tri Lư Sơn chân diện mục, chích duyên sinh tại thử sơn trung. Chúng ta đều là sinh ra trong núi, vẫn buồn cười nghĩ rằng nắm rõ như lòng bàn tay đối với tất cả những gì trong núi, lại không biết chính bản thân mình vẫn bất động tại chỗ.
.Hàn Nghệ nói:
.- Cũng không hẳn là như vậy, thật ra cũng sớm đã có người nhìn thấu sương mù trong núi.
.Lư Sư Quái nói:
.- Ngươi nói là cha của Tập Nhẫn?
.Hàn Nghệ gật đầu.
.Lư Sư Quái nói:
.- Kiến thức của Thôi tam thúc, tầm nhìn xa chính xác không giống người thường, chỉ tiếc là kiến thức của ông ta không được người khác thừa nhận, ngược lại còn nghĩ ông ta là một kẻ kiêu ngạo, kẻ điên ngông cuồng.
.Độc Cô Vô Nguyệt thản nhiên nói:
.- Lần thảo luận này của Hàn Nghệ cũng chưa chắc sẽ có được sự thừa nhận củamọi người. Trên đời người thông minh vô kể, bọn họ không phải không hiểu, mà là bởi vì bọn họ nhìn thấy rất thấu rồi.
.Lư Sư Quái ừ một tiếng, nói:
.- Như cái câu mà ngươi vừa nói "Dân khả sử do chi, bất khả sử tri chi " không nói đến những lời này cuối cùng là có ý gì, nhưng nếu mỗi người đều đi học, vậy sĩ tộc chúng ta này còn có thể sống yên sao, chính vì người đi học rất ít, vì vậy người đi học mới có thể được người ta kính trọng và ngưỡng mộ, sĩ tộc chúng ta mới có thể đạt được danh vọngcực cao.
.Độc Cô Vô Nguyệt nói:
.- Ta nghĩ Hàn tiểu ca cũng biết nguyên nhân này.
.Hàn Nghệ gật đầu.
.Độc Cô Vô Nguyệt nói:
.- Ngươi vừa nói rất thẳng thắn, nhưng điều này cũng cóthể nhấc lên sóng to gió lớn, ngươi có nghĩ tới hậu quả không.
.Lư Sư Quái cũng hơi có vẻ lo lắng nói:
.- Đúng vậy đó! Hàn tiểu ca, ngươi làm như vậy, có thể sẽ nhận lấy hậu quả vô cùng nghiêm trọng.
.Hàn Nghệ cười nói:
.- Chính vì lo lắng như hai vị vậy, nên lời bàn luận này cho đến hôm nay mới xuất hiện, nhưng ta vẫn tin chắc rằng, chắc chắn sẽ có người nói ra những lời này đấy, không phải ta, thì chính là ngươi. Vậy thì có phải ta hay không thì có gì khác biệt đâu?
.Lư Sư Quái nghe được trong lòng một trận hổ thẹn, nói:
.- Chẳng lẽ ngươi thật sự không sợ chút nào sao? Đây cũng không phải là việc nhỏ?
.Hàn Nghệ hỏi ngược lại:
.- Lư công tử khi phản đối liên hôn gia tộc, không phải cũng là người dũng cảm không biết sợ sao.
.Lư Sư Quái lắc đầu tự giễu cười nói:
.- Nếu ta không sợ, thì lúc trước cũng sẽ không thoát khỏi Trường An rồi. Bịt tai trộm chuông chính là nói loại người như ta.
.Hàn Nghệ cười ha hả nói:
.- Ta cũng đâu phải là người hy sinh vì nghĩa nha!
.Lư Sư Quái và Độc Cô Vô Nguyệt đưa mắt nhìn nhau một cái, lại ăn ý cười lên, cũng không có hỏi thêm nữa.
.…
.Không khí ủ rũ, lo âu, tức giận tràn ngập trong học viện ký túc xá.
.Hôm nay tuyệt đối là ngày thất bại nhất mà đại đa số bọn họ từng gặp trong đời.
.Nếu như nói huấn luyện ban ngày không phải là thứ bọn họ am hiểu đấy, vậy còn có thể tìm lý do tự an ủi mình, vậy thì bài giảng đêm nay, bọn họ lại không thể trốn tránh.
.Phải biết rằng lời nói của thánh nhân chính là căn bản sống còn của bọn họ, nếu đều là mù chữ, nói gì sĩ tộc nữa.
.Nhưng mà, lời bàn của Hàn Nghệ làm cho bọn họ lại sinh lòng hoài nghi đối với văn hóa mà mình tin tưởng không nghi ngờ, không việc gì càng tổn thương người ta hơn việc này.
.- Làm sao có thể, làm sao có thể. Chúng ta tại sao có thể bị một nông dân nói đến câm miệng không trả lời được.
.Bùi Thiếu Phong ngồi ở trên ghế, hai mắt nhìn chăm chú vào mặt đất, thì thào tự nói.
.Thôi Hữu Du, Liễu Hàm Ngọc im lặng không nói, nhưng hai mắt của bọn họ đều rất là tức giận.
.Đây là chuyện bọn họ không cách nào chấp nhận, đừng nói Hàn Nghệ là một nông dân, cho dù không phải, Hàn Nghệ hắn cũng chừng hai mươi tuổi, lớn hơn bọn họ không bao nhiêu, hơn nữa Hàn Nghệ còn không có học qua sách gì, càng khiếncho bọn họ nổi giận. Bọn họ đều biết rõ mình là không thể viết ra một cảm ngộ vượt qua bài thơ cảm động kia, đây tuyệt đối là một loại thất bại không thể tha thứ.
.Nghĩ không ra.
.Làm thế nào cũng nghĩ không ra.
.Bọn họ thật sự mong muốn đây tất cả đều là giấc mộng, mặc dù là cơn ác mộng, bọn họ cũng có thể vui vẻ chấp nhận.
.- Ôi, mệt chết ta rồi.
.Lúc này, một người từ ngoài phòng đi vào, không phải Tiêu Hiểu thì là ai.
.Uất Trì Tu Tịch nói:
.- Tiêu Hiểu, ngươi không phải thật sự đi lau tấm bản gỗ đó chứ.
.Tiêu Hiểu tức giận nói:
.- Vậy phải làm sao? Thằng nhãi Hàn Nghệ kêu hai binh lính trông coi ta, đổi lại là ngươi ngươi không lau à? Có điều ngươi cũng không cần phải vội vã cười nhạo ta, lập tức sẽ đến phiên ngươi.
.Uất Trì Tu Tịch hừ một tiếng:
.- Ta đường đường Uất Trì TuTịch, sao có thể sợ thằng nhãi kia, ngay cả những binh lính kia, cha mẹ của bọn họ có thể đều là bộ hạ của ông nội ta, bọn họ dám làm gì với ta? Nếu ta không lau, hắn có thể làm khó dễ gì được ta.
.Tiêu Hiểu cười nói:
.- Nếu ta không có nhớ lầm, buổi chiều hôm nay ngươi cũng đã nói là không giặt quần áo đó.
.Uất Trì Tu Tịch chỉ cảm thấy hai má nóng lên, nói:
.- Kia ——quần áo là mặc ở trên người ta, ta không đi giặt là mình tự chịu tội, tấm bản gỗ kia với ta có quan hệ gì đâu, ta cho ngươi biết, ta tuyệt đối không lau đó.
.Thôi Hữu Du nói:
.- Được rồi, các ngươi bây giờ còn có tâm trạng nói cái này sao, tên nôngdân kia đã cưỡi đến trên đầu chúng ta, mặt mũi của gia tộc chúng ta đều bị chúng ta làm mất hết rồi.
.Bùi Thiếu Phong nói:
.- Đúng vậy, chúng ta nhất định phải nghĩ cách đối phó tên nông dân kia, nhất định phải khiến cho hắn nếm thử chút thủ đoạn của chúng ta, giết thì giết đại đi chứ đừng có mà làm nhục.
.Uất Trì Tu Tịch sáng ngời cả mắt nói:
.- Chúng ta rõ ràng có thể đánh hắn một trận, hắn chỉ là một nông dân, cho dù là đánh hắn một trận, chúng ta cũng sẽ không có chuyện gì.
.Tiêu Hiểu trợn mắt nói:
.- Ngươi có biết người vẫn luôn ở bên cạnh hắn là ai không? Đó là hộ vệ đi theo bên cạnh bệ hạ đó, cho dù chúng ta cùng tiến lên, cũng chưa chắc sẽ là đối thủ của y, thêm nữa binh lính canh gác nhiều như thế, chúng ta đi ra là chịu chết, lại cho hắn thêm một cơ hội kiếm chuyện với chúng ta.
.Liễu Hàm Ngọc đột nhiên nói:
.- Ai, Tiêu Hiểu, thủ đoạn của tỷ ngươi chúng ta đều biết hết, hay là mời tỷ ngươi đến đây giúp đỡ đối phó tên nông dân kia đi?
.Tiêu Hiểu trừng hai mắt lên nói:
.- Liễu Hàm Ngọc, ngươi nói như vậy nữa đi, đừng trách ta không khách sáo với ngươi, tỷ của ta là ai, ngươi kêu tỷ ta đi đối phó một tên nông dân, ngươi đây là muốn làm nhục tỷ ta sao.
.Liễu Hàm Ngọc nói:
.- Chẳng lẽ chúng ta cứ bỏ qua như vậy, luôn bị hắn ức hiếp, như vậy, ta thà đi về nhà.
.Thôi Hữu Du cười lạnh một tiếng nói:
.- Đương nhiên không thể cứ như vậy thôi đi, Trại huấn luyện này ta vốn cũng không thèm ở lại chỗ này, nhưng ta cho dù phải đi khỏi, cũng phải đuổi tên nông dân này đi khỏi trước cái đã.
.Uất Trì Tu Tịch nói:
.- Chẳng lẽ ngươi có cách sao?
.Thôi Hữu Du hừ nói:
.- Tên nông dân kia ngông cuồng tự đại, không biết đã phạm đến điều tối kỵ, cứ để cho hắn hung hăng ngang ngược thêm mấy ngày, các ngươi cứ chờ xem đi, hắn nhất định sẽ gieo gió gặt bão đấy.
.Tiêu Hiểu bĩu môi, vẻ mặt khinh thường, bò lên giường, ngáp nói:
.- Thật xin lỗi, ta ngủ trước đây, ngày mai còn phải dậy sớm nữa.
.Ở một chỗ khác trong ký túc xá.
.- Ai ôi! !! ! Thật là mệt chết ta mà, sớm biết là như thế, ta sẽ không tới nơi này.
.Triệu Thiên Phú nằm lỳ ở trên giường, oán than không ngừng.
.Người ngồi bên cạnh nói nói:
.- Đúng vậy đó, ta bây giờ cũng hối hận đến sắp chết rồi, nếu không phải vì lễ quan sát chó má gì đó, ta đã sớm quay trở về rồi, thật là khổ thân quá.
.Giường trên có một người núp ở trong chăn nói:
.- Ta cũng muốn quay trở về.
.Triệu Thiên Phú đột nhiên hướng tới phía giường trên nói:
.- Tiểu Mông, ngươi ngủ chưa?
.- Làm gì vậy?
.- Ta nhớ không nhầm tên Hàn Nghệ này trước kia hình như là hạ nhân của nhà ngươi?
.- Cái gì hạ nhân, là môn khách đó.
.Dương Mông Hạo giận dữ cãi lại.
.Người còn lại nói:
.- Tiểu Mông, sao ngươi không nói sớm! Hàn Nghệ nếu là từ trong nhà ngươi đi ra đấy, đáng lý nên nhớ ơn cũ chứ, đối đãi thật tốt với ngươi mới phải chứ, ngươi còn không nhanh lên nói cho Hàn Nghệ nghe, chúng ta cũng không yêu cầu gì thêm, mỗi bữa ăn cho thêm mấy miếng thịt là được, đừng bảo chúng ta giặt quần áo, chạy vòng là được rồi.
.Triệu Thiên Phú cũng nói:
.- Đúng đấy, Tiểu Mông, anh em chúng ta sống hay chết toàn bộ đều nằm trong tay ngươi đó.
.Dương Mông Hạo nghĩ thầm rằng, các ngươi tưởng ta không muốn sao, nhưng Hàn Nghệ chắc chắn sẽ không đồng ý, không được, nếu là nói cho bọn họ biết tình hình thật sự, vậy bọn họ nhất định sẽ cười nhạo ta. Đôi mắt y vừa chuyển động một cái, hừ nói:
.- Ta cũng không sợ nói thật cho các ngươi biết, khi ta tới đây, Hàn Nghệ đã nhiều lần nói sẽ chiếu cố ta, để trả ơn cũ cho Dương gia ta, nhưng bị ta cự tuyệt rồi.
.Triệu Thiên Phú kêu ầm lên:
.- Ngươi tại sao phải cự tuyệt chứ?
.Dương Mông Hạo nổi giận nói:
.- Việc này còn không phải đều tại cha ta, các ngươi cũng đều biết cha ta là người như thế nào rồi, ông ta ghét nhất những thứ này, lúc tới đây đã cảnh cáo ta, quyết không được đi tìm Hàn Nghệ, bằng không, sẽ đưa ta đi đến bên Giang Nam chỗ của nhị thúc ta, bảo nhị thúc ta để ý dạy dỗ ta, ta cũng không muốn rời khỏi Trường An, chỉ có thể cự tuyệt lòng tốt của Hàn Nghệ, ôi đừng nói nữa, đừng nói nữa, càng nói ta càng tức thêm.
.- A —— thật sự là quá tàn ác luôn đó!
.- Khi nào mới chấm dứt đây!
.Mấy người Triệu Thiên Phú đều kêu thảm lên một tiếng, mấy người bọn họ tuổi đời còn rất nhỏ, vì vậy năng lực chống đỡ áp lực cũng không giỏi lắm, bọn họ đã gần bên bờ biên giới chuẩn bị sụp đổ rồi.
.Dương Mông Hạo núp ở trong chăn, nghe được bọn họ không hề hỏi nữa, âm thầm nhẹ nhàng thở ra, trong lòng bắt đầu nói thầm, nếu Hàn Nghệ là tỷ phu của mình, thật là tốt biết bao đây!
Bạn cần đăng nhập để bình luận