Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 802.1: Không thể tránh né..

.Ngày hôm đó như bao ngày khác, Lý Trị ngồi trong thư phòng phê duyệt tấu chương, kỳ thật cũng không phải phê gì cả, bọn người Trưởng Tôn Vô Kỵ đã xử lý gọn gàng cả rồi, có một điều Lý Trị không thích, là bởi vì trong một khoảng thời gian rất dài, y làm một vị hoàng đế nhưng lại chỉ có được một quyền lực, đó là quyền đồng ý. Kỳ thật từ khi y dần trưởng thành, kèm theo sự khát vọng quyền lực, thì y càng lo âu hơn đám người Lý Nghĩa Phủ, bởi vì nó trực tiếp liên quan đến lợi ích mật thiết của y, mà bọn người Lý Ngĩa Phủ chỉ là gián tiếp mà thôi.
.Chốc lát trôi qua, Trương Đức Thắng đột nhiên đi tới, hơi khom người bẩm:
.- Khởi bẩm bệ hạ, Ngự Sử Đại Phu, Lễ Bộ Thượng thư, Trung Thư Thị lang, Hoàng gia Đặc phái sứ cầu kiến ở bên ngoài ạ.
.Trong lòng Lý Trị lộp bộp một tiếng, hơi nhíu mày, chần chừ nửa ngày, mới đặt bút xuống nói: - Cho bọn họ vào đi.
.Bốn viên kim cương dưới trướng tụ lại, hơn nữa còn chủ động cầu kiến, y cũng đã mơ hồ đoán được là vì việc gì rồi.
.Chỉ chốc lát sau, bốn người Thôi Nghĩa Huyền, Hứa Kính Tông, Lý Nghĩa Phủ, Hàn Nghệ cùng đi đến.
.- Vi thần tham kiến bệ hạ, vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế.
.- Miễn lễ!
.Lý Trị dùng sắc mặt bình thản hỏi: - Không biết bốn vị ái khanh cầu kiến là vì có chuyện gì?
.Hứa Kính Tông mở miệng đầu tiên: - Bệ hạ, hiện giờ phần lớn dân chúng trong dân gian đều ủng hộ Võ chiêu nghi làm hoàng hậu, nên vi thần khẩn cầu bệ hạ thuận theo ý dân, phế bỏ Vương hoàng hậu, lập Võ chiêu nghi làm hoàng hậu.
.Lời này nói quá thẳng thắn a!
.Kỳ thật việc này đã được thương lượng xong từ ngày hôm qua rồi, lúc ấy Hàn Nghệ nghe xong cũng mơ màng, dân chúng trăm họ cả ngày để ý trong bát còn mấy hạt gạo cũng đã đủ mệt rồi, đâu còn tâm tư nào để ý ai ngủ cùng hoàng đế nữa! Nên lời này nói ra cũng quá giả dối đi.
.Nhưng hắn cũng không phản đối, nói thế cũng không có vấn đề gì, trong lòng mỗi người ở đây đều hiểu rõ là có chuyện gì, chẳng qua chỉ là muốn lấy cớ thôi.
.Lý Trị cũng không ngu xuẩn, đương nhiên biết lời ấy là giả dối, nhưng cũng vẫn giả vờ giả vịt hỏi lại: - Việc này là thật sao?
.Hàn Nghệ đứng ra nói tiếp: - Hồi bẩm bệ hạ, lời Hứa Thượng thư nói ra đúng là thật, Võ chiêu nghi thương cảm với tình cảnh dân chúng, bỏ tiền góp công ra xây dựng học viện, lại miễn phí cho con cái dân chúng đến đọc sách, có thể nói là bậc mẫu nghi thiên hạ, được dân chúng sâu sắc kính yêu.
.- Thì ra là thế! Lý Trị gật đầu, nghĩ thầm rằng, học viện Chiêu nghi đúng là thứ tốt.
.Lý Nghĩa Phủ lại nói thêm: - Bệ hạ, Võ chiêu nghi liên tục sinh hạ long tử, mà Vương hoàng hậu lại vẫn chưa có con, có thể thấy được Võ chiêu nghi mới là người đúng ý trời, bệ hạ nên thuận theo ý trời, lập Võ chiêu nghi làm hậu.
.Lý Trị vẫn chỉ gật đầu.
.Thôi Nghĩa Huyền lại nói: - Bệ hạ, chuyện này đã lan truyền ồn ào huyên náo rồi, các đại thần trong triều không có lòng dạ nào để ý vào triều chính, nếu cứ kéo dài, sẽ phá hỏng triều cương, cũng làm tổn hại đến uy danh của bệ hạ, thần khẩn cầu bệ hạ đặt giang sơn xã tắc lên làm trọng.
.Vừa đi lên đã đánh ba đòn phủ đầu, đánh cho ngươi choáng rồi nói sau.
.Ý dân, ý trời, giang sơn xã tắc, đây chính là ba điểm quan trọng nhất, ngươi làm hoàng đế không có khả năng không để ý ba điểm này.
.Cũng may Lý Trị đã có chuẩn bị, nên cũng không bị bọn họ lừa dối choáng váng, nhưng y cũng hiểu được đã đến thời điểm ngả bài rồi, việc đã đến nước này, nếu còn cứ kéo dài, cũng không còn ý nghĩa gì, lại rất khó để bước thêm một bước, y rối rắm nửa ngày, mới bảo: - Bốn vị ái khanh nói có lý, việc này đích xác không nên kéo dài thêm nữa. Thế này đi, bốn vị ái khanh đợi buổi triều sáng thì hãy đề xuất việc này.
.Hứa Kính Tông vừa nghe thấy vậy, thấy không thể được, ngươi không mở miệng trước, đã để cho chúng ta dâng tấu, nếu chẳng may ngươi thấy tình huống không đúng, bán đứng chúng ta, thì chúng ta chẳng phải xong đời rồi sao. Ông ta vội nói: - Bệ hạ, trên triều đình để nhiều người biết sẽ khó giữ bí mật được, việc này nếu ngay từ đầu nói ở trên triều, chỉ biết sẽ làm mọi chuyện trở nên càng thêm phức tạp thôi.
.Lúc Lý Trị đối mặt với Trưởng Tôn Vô Kỵ vẫn cảm thấy có chút sợ hãi, dù sao thì y bị quản từ nhỏ đến lớn, y đã nghĩ cứ xui khiến bọn người Hứa Kính Tông dâng tấu, đám người Trưởng Tôn Vô Kỵ chắc chắn sẽ phản đối rồi, dù sao cứ để các ngươi tranh cãi, y có thể xem xét thời thế, không đến mức cứ phải cứng đối cúng với Trưởng Tôn Vô Kỵ, nếu có tiến triển, y lại giải quyết dứt khoát sau.
.Nhưng điều này sao có thể, Trưởng Tôn Vô Kỵ là cấp bậc gì, mà bọn Hứa Kính Tông lại là cấp bậc gì, ngươi này làm lão đại toàn không chịu mở miệng, thì ta làm tiểu đệ lấy đâu ra lực lượng để tranh chấp với người ta chứ.
.Lý Nghĩa Phủ nói thêm: - Bọn thần có được ngày hôm nay, tất cả đều do bệ hạ ban cho, bổn phận của chúng ta là san sẻ khó khăn với bệ hạ, nhưng đây không phải việc xây dựng duy tu thủy lợi, cũng không phải việc thu hoạch đồng áng, mà là chuyện hậu cung, nếu bệ hạ không mở miệng trước, mà để cho chúng thần nói trước, thì có thể nói là phạm vào tội vượt quy củ rồi.
.Lý Trị nghĩ lại cũng thấy đúng, hình như không thể làm thế được.
.Mẹ kiếp, ngay cả mở miệng ngươi cũng không muốn, để cho người khác mở đầu, nếu chuyện không thành chính là tội phá hoại gia đình hoàng đế rồi, tội này ai dám gánh chịu đây.
.Việc này không thể làm như vậy được!
.Lý Trị hỏi: - Vậy các ngươi nói xem nên làm như thế nào?
.Thôi Nghĩa Huyền nói: - Bệ hạ, từ xưa đến nay, lập hậu là chuyện lớn, đều do hoàng đế thương lượng trước với các đại thần trung tâm, rồi mới lại tuyên bố trên triều đình. Sao bệ hạ không triệu tập Thái úy bọn họ để thương lượng việc này trước.
.Nhắc tới đại thần trung tâm, bốn viên kim cương này đều không được kể đến, chắc chắn nhắc tới, thì phải là bốn người Trưởng Tôn Vô Kỵ, Lý Tích, Chử Toại Lương, Vu Chí Ninh. Nhưng nếu làm vậy thành ra một mình Lý Trị phải chấp bốn người. Lý Trị cũng rất buồn bực nha, ta không để cho các ngươi phải xông pha chiến đấu, thì các ngươi cũng không thể để ta chiến đấu một mình a!
.Hàn Nghệ cũng biết trong lòng Lý Trị đang lo lắng, vì thế bèn nói: - Bệ hạ, chuyện nên ngừng mà không ngừng, ngược lại sẽ gây loạn. Bất kể là theo quy củ, hay là theo truyền thống, bệ hạ đúng là nên thương lượng trước với Thái úy bọn họ. Còn có nửa câu chưa nói, chính là nếu ngươi không mở miệng, thì chúng ta có sức cũng không biết dùng vào đâu a!
.Lý Trị chỉ nghĩ đến cảnh tượng một mình đối mặt với bốn người kia thôi mà lòng bàn tay đã bắt đầu đổ mồ hôi rồi, lại thấy bốn người này theo dõi nhìn y, mới nói: - Các ngươi lui trước đi, để trẫm suy nghĩ thêm đã.
.Thất vọng!
.Cực kỳ thất vọng!
.Nhưng cũng không có cách nào, Hàn Nghệ cùng đám người Hứa Kính Tông đành phải cáo lui.
.Vừa ra khỏi cửa phòng, Hứa Kính Tông đã nói ngay: - Để thế này không được, nếu bệ hạ cứ do dự như vậy, thì thế cục sẽ càng bất lợi cho bệ hạ hơn, nêu bệ hạ không đáp ứng, thì ngày mai chúng ta lại đến đây.
.Đề nghị này vừa nói ra, rất nhanh đã được những người còn lại ủng hộ.
.Sau khi đám người Hứa Kính Tông rời đi, Lý Trị cũng không còn tâm tình nào phê duyệt tấu chương, mà tâm phiền ý loạn trở về hậu cung.
.Võ Mị Nương đang dỗ cho bé cưng ngủ, thấy Lý Trị trầm mặt đến, thì vội vàng tiến lên ân cần hỏi han: - Bệ hạ, sao người lại tới đây?
.Lý Trị giương mắt nhìn Võ Mị Nương, qua nửa ngày, mới thở dài nói: - Lúc trước bọn người Lý Nghĩa Phủ, Hàn Nghệ tới tìm ta.
.Võ Mị Nương nghe vậy, trong lòng đã đoán được bảy tám phẩn, nàng vừa khẩn trương vừa vui, bèn hỏi: - Bọn họ đến vì chuyện gì?
.- Bọn họ đề nghị trẫm sớm ngày lập nàng làm hậu.
.Lý Trị nói xong đột nhiên liếc nhìn Võ Mị Nương một cái: - Mị Nương, nàng thấy thế nào?
.Võ Mị Nương hơi chần chờ, mới nhẹ nhàng hành lễ nói: - Bệ hạ quý vi cửu ngũ chí tôn, bệ hạ làm chủ là được rồi, thiếp thân nghe bệ hạ hết.
Bạn cần đăng nhập để bình luận