Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 726.2: Một con rể nửa con trai

.Tiêu Nhuệ đương nhiên biết chuyện về con khỉ này hot đến cỡ nào, mà ngay cả ông ta cũng thường xuyên nghe được mọi người nói đến, nếu mượn chuyện này để tuyên truyền Phật giáo, làm cho người theo thiện, vậy cũng thật sự là công đức vô lượng, cười nói: - Đây là chuyện tốt, ta đương nhiên nguyện ý giúp đỡ, ngươi có cái gì không hiểu, cứ việc tới tìm ta là được.
.Hàn Nghệ mừng rỡ, như vậy là hắn có thể thường xuyên tới nơi này, vội vàng chắp tay nói: - Đa tạ Tống Quốc Công đỉnh lực tương trợ, vãn bối cảm kích vạn phần.
.Tiêu Nhuệ khoát tay cười nói: - Ai! Tiện tay mà thôi, không cân phai nhắc tới.
.Hàn Nghệ tâm niệm vừa động, lại nói: - Tống Quốc Công, câu chuyện xưa này vẫn còn chưa có tên gọi, nếu có thể, vãn bối hy vọng Tống Quốc Công có thể đặt một cái tên cho câu chuyện xưa này.
.Nghĩ thầm rằng, tên này nếu ông đã đặt, vậy chắc chắn ông sẽ càng thêm yêu thích, đến lúc đó chúng ta liền có nhiều chuyện hơn để nói rồi, nói không chừng ông còn sẽ chủ động đem con gái hứa gả cho ta, ha ha, Ngô Thừa Ân nha, thật sự là rất xin lỗi, vì hạnh phúc của ta, chỉ có thể có lỗi với ông thôi, cái tên Tây Du ký này chỉ sợ là không còn tồn tại nữa.
.Tiêu Nhuệ suy nghĩ nửa ngày, nói: - Vừa hay câu chuyện này là giảng kể về Đường Huyền Trang đi Tây Thiên lấy kinh, vậy cứ gọi Tây Du ký đi.
.- Tây Du ký!
.Hàn Nghệ vẹo mông một cái, suýt nữa là ngã ngửa ra đất, chớ không phải cha vợ của ta là Ngô Thừa Ân xuyên qua đấy chứ.
.Tiêu Nhuệ hiếu kỳ nói: - Như thế nào? Lẽ nào cái tên này không ổn?
.Hùng Đệ cái hiểu cái không nói: - Tây Du ký, tên này thật là dễ nghe nha!
.Dựa vào! Tiểu Mập, đệ là cố tình tới quấy rối a, ta đang nịnh bợ cha vợ của ta đó, đệ thêm loạn cái gì thế. Hàn Nghệ nắm chặt quyền, kích động nói: - Hay! Ta chính là cảm thấy cái tên này thật sự là quá hay, vãn bối thật sự rất kích động. Tây Du ký, Tây Du ký, chậc chậc, tên này thật sự là dễ nghe, toàn bộ câu chuyện tận ở trong đó a! Sớm nghe nói về Tống Quốc Công thiện thơ năng văn, đọc rộng kinh sử, tinh thông Phật hiệu, hiện giờ vừa thấy, quả thật là nghe danh không bằng gặp mặt, khâm phục, khâm phục.
.Cú nịnh bợ này thực là không có nhân tính, không phải là lấy một cái tên thôi sao, vậy thì thế nào. Nhưng đang nịnh bợ cha vợ, nên Hàn Nghệ nịnh đến liều chết, hoàn toàn không biết cái gì là xấu hổ nữa rồi.
.Tiêu Nhuệ vuốt râu cười, có chút đắc ý, nói: - Đâu có, đâu có.
.- Phụ thân!
.Chợt nghe một tiếng quát to thanh thúy, chỉ thấy Tiêu Vô Y từ từ đi tới, nàng thực nhịn không nổi nữa, đã hồi lâu nàng không thấy phụ thân vui vẻ như vậy rồi. Nói đến, có hai tỷ muội như Tiêu Vô Y, Tiêu Hiểu, làm phụ thân như Tiêu Nhuệ có thể vui vẻ được nổi sao?
.Tiêu Nhuệ cười nói: - Là Vô Y đến đó à!
.- Đại tỷ tỷ!
.Hùng Đệ vội vàng đứng dậy hô.
.- Vân Thành quận chúa.
.Hàn Nghệ cũng đứng dậy chắp tay thi lễ.
.Tiêu Vô Y ừ một tiếng, nháy đôi mắt đẹp nói: - Phụ thân, các người đang nói chuyện về cái gì, mà vui vẻ như vậy.
.Tiêu Nhuệ ha hả nói: - Thực ra thì cũng không có gì, chỉ la noi về câu chuyện của Tôn Ngộ Không.
.Tiêu Vô Y lại hiếu kỳ nói: - Phụ thân cũng cảm thấy hứng thú đối với Tôn hầu tử này?
.Tiêu Nhuệ liếc con gái một cái, cười nói: - Phụ thân là đang học tập a.
.Tiêu Vô Y nói: - Lời này là sao ạ?
.Hàn Nghệ cũng sững sờ.
.Tiêu Nhuệ ha hả nói:
.- Phụ thân vừa nghe Tôn hầu tử này, liền lập tức nghĩ tới con, thật sự là cực kỳ giống, chỉ tiếc phụ thân không có thủ đoạn giống như Phật tổ, không ép được con nha.
.Hàn Nghệ "Phù" một tiếng, lại khẩn trương câm miệng, không thể tưởng được người cha vợ này của ta cũng rất hài hước nha! Tuy nhiên, Tiêu Vô Y cùng Tôn Ngộ Không thật là có điểm giống nhau.
.Tiêu Vô Y đầu tiên là trừng mắt nhìn Hàn Nghệ, lại một mặt ủy khuất hướng về Tiêu Nhuệ nói: - Phụ thân, sao cha có thể ngay trước mặt người ngoài nói con gái như vậy chứ.
.Tiêu Nhuệ cũng thấy có chút nói lỡ, dù sao Tiêu Vô Y vẫn là cô nương đợi gả, nói: - Đây là phụ thân không đúng, đây là phụ thân không đúng.
.Giờ nếu là người khác, Tiêu Vô Y đã sớm động thủ rồi, nhưng vị này chính là cha nàng nha, nàng cũng chỉ có thể khẩn trương nói sang chuyện khác, hướng tới Hùng Đệ nói: - Tiểu Mập, gần đây có chăm chỉ đọc sách không?
.Trong mắt Hùng Đệ hiện lên một chút chột dạ, cứ thế gật đầu.
.Tiêu Vô Y nói:
.- Lát nữa ta phải kiểm tra đệ, nếu không qua cửa ấy mà, hừ.
.Hùng Đệ móp méo miệng, cúi thấp đầu "Ồ" một tiếng.
.Tiêu Nhuệ nói: - Ta nói con cũng thật là, một đứa bé ngoan ngoãn như thế, đã bị con dọa thành sợ như vậy rồi. Nhóc con, ngươi chớ sợ, nếu nàng dám bắt nạt ngươi, ngươi tìm đến ta, ta giúp ngươi giáo huấn nàng.
.Hùng Đệ vội nói: - Tiêu bá bá, đại tỷ tỷ không có ức hiếp cháu, đại tỷ tỷ dạy cháu đọc sách biết chữ, đối với cháu rất tốt.
.Tiêu Vô Y lập tức nói: - Phụ thân, cha nghe thấy không, cha có thành kiến đối với con gái.
.Tiêu Nhuệ cười nói: - Cái này ngược lại con hãy nói xem, vì sao phụ thân lại có thành kiến đối với con?
.Tiêu Vô Y bĩu môi, không trả lời nữa. Rất rõ ràng là không đủ tự tin nha, từ nhỏ đến lớn, nàng gây ra bao nhiêu họa, lại thêm cả một Tiêu Hiểu, nếu không phải Tiêu Nhuệ tin Phật, dưỡng thành tính cách ôn hòa, nhân từ, khoan hồng độ lượng, thì thế nào cũng bị tỷ đệ nàng làm cho tức chết.
.Tiêu Nhuệ bất đắc dĩ lắc đầu.
.Tiêu Vô Y nghĩ thầm rằng phụ thân không nói, ta liền hỏi Hàn Nghệ là được, nói: - Phụ thân, mọi người đã nói xong chưa, con gái muốn nói với Hàn Nghệ về chuyện Vô Y cầm.
.Tiêu Nhuệ trầm giọng nói: - Con chỉ biết làm những chuyện vô dụng thôi.
.Hàn Nghệ vội nói: - Tống Quốc Công chớ trách, đây đều là chủ ý của vãn bối, vãn bối cảm thấy Vân Thành quận chúa sáng tạo ra Vô Y cầm quả thật là tăng thêm âm thanh tuyệt vời cho thế gian, trên đời này nhiều cực khổ lắm rồi, nhiều thêm thứ gì tuyệt vời, tóm lại đó đều là tốt.
.Tiêu Nhuệ nghe vậy trong mắt sáng ngời, lời này rất có Phật lý, gật gật đầu cười nói: - Ngươi nói thật ra cũng không sai.
.Tiêu Vô Y vội la lên: - Phụ thân, cha như thế cũng quá thiên vị rồi, con nói với cha, cha lại bảo đây là chuyện vô dụng, hắn nói cho cha, cha lại bảo nói không sai, quá không công bình, con gái không phục.
.Tiêu Nhuệ cười nói: - Vậy con hãy nói thử xem, lúc ấy con đã nói với phụ thân như thế nào?
.- Con, con.
.- Như thế nào? Không dám nói ra sao?
.- Vì sao không dám.
.Tiêu Vô Y nói: - Con đã nói kiếm ít tiền, để cho nhà dùng.
.Hàn Nghệ nghe vậy hai vai dựng thẳng lên, cố nén cười to, lão bà này của ta thật sự là quá cực phẩm luôn chứ lị.
.Tiêu Nhuệ cười khổ nói: - Vô Y nha, con xuất thân tốt, từ nhỏ có danh sư dạy bảo, đọc sách sợ là so với Hàn Nghệ thì nhiều hơn rất nhiều, nhưng đọc sách nhiêu, còn phải học được cách dùng đúng chỗ, bằng không đọc rồi thì cũng có tác dụng gì, cùng một sự kiện, con xem Hàn Nghệ một chút đấy, nói ra nghe hay biết bao, nhưng con hãy nhìn lại chính con đi, để cho nhà dùng, nhà chúng ta đã từ khi nào cần con đi kiếm tiền rồi hả.
.Tiêu Vô Y chu môi nói: - Vâng, con gái đã biết rồi.
.Tiêu Nhuệ thở dài, đứng dậy, nói với Hùng Đệ: - Nhóc con, ngươi tới nói cho bá bá, vị đại tỷ tỷ này của ngươi đã dạy ngươi cái gì.
.Hùng Đệ gật đầu nói: - Vâng!
.Tiêu Nhuệ liền dẫn theo Hùng Đệ đi đến thính đường, ẩn ẩn còn nghe được Tiêu Nhuệ nói: - Nhóc con! Đại tỷ tỷ ngươi dạy ngươi đọc sách, vậy ngươi nên lắng tai nghe, nhưng đại tỷ tỷ ngươi bảo ngươi đi làm chuyện gì, thì ngươi quyết không thể nghe theo.
.Lại nghe Hùng Đệ hiếu kỳ nói: - Vì sao?
.- Tóm lại ngươi nhớ kỹ là được.
.- Ah.
.Dù sao có Tiêu Hiểu làm ví dụ ở đó rồi, Tiêu Nhuệ thật đúng là sợ Tiểu Mập trở thành một Tiêu Hiểu thứ hai.
.Hàn Nghệ thực là nhịn không nổi nữa, cúi đầu cười.
.Tiêu Vô Y đưa mắt thoáng lườm, trên mặt nhịn không được nữa rồi, nói: - Rất buồn cười sao?
.- À? Không buồn cười, không buồn cười.
.Hàn Nghệ cố nén cười, cứ thế lắc đầu.
.Tiêu Vô Y hừ nhẹ nói: - Phụ thân thật sự là bất công.
.Hàn Nghệ nói: - Ta hoàn toàn không thấy thế nha. Nói xong hắn lại nhỏ giọng nói: - Có câu là một con rể nửa con trai mà.
.Tiêu Vô Y nghe vậy hai gò má như ráng mây hồng, kiều diễm động lòng người, xì nói: - Đi chết đi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận