Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 999: Con cháu công huân

..
.Hậu cung!
.- Con gái à, Hàn Nghệ đã làm vậy, sớm muộn cũng xảy ra chuyện lớn, con mau đi ngăn hắn lại đi!
.Dương thị cũng rất nóng nảy, bà cũng xuất thân từ quý tộc, lại là hoàng thân quốc thích, hơn nữa bà không ở trong cung, bên ngoài gặp áp lực rất lớn.
.Võ Mị Nương uống một ngụm trà, vân đạm phong khinh nói: - Chỉ vài tá điền mà thôi, có thể gây ra việc lớn gì. Mẹ, có phải có người ép mẹ không?
.Dương thị nói: - Không có, chỉ có điều tất cả mọi người đều là thân thích, vuốt mặt cũng phải nể mũi, Hàn Nghệ làm như vậy, có nghĩ đến con không.
.Võ Mị Nương nhẹ nhàng cười, nói: - Mẹ, nếu mẹ ở bên ngoài bị người khác quấy rầy, vậy thì ở trong cung chờ mấy ngày, nhắm mắt làm ngơ.
.Dương thị nhất thời kinh ngạc không nói gì, bà thật sự không rõ vì sao Võ Mị Nương lại thờ ơ việc này.
.Bỗng nhiên, một nữ tỳ đi đến, - Khởi bẩm Hoàng hậu, Từ Tâm sư thái và Tuệ Trạch đại sư cầu kiến Hoàng hậu.
.Dương thị sửng sốt, nói: - Xem đi, đã tìm tới cửa rồi.
.Võ Mị Nương nghe vậy cười, ánh mắt chớp vài cái, nói: - Mau mau cho mời.
.Ngày hôm sau, trong cung truyền ra tin tức Hoàng hậu sẽ quyên tặng một trăm quan trùng tu chùa Cảm Nghiệp.
.Cũng trong ngày đó, Phượng Phi Lâu lập tức tuyên bố không tuyển hòa thượng, đồng thời rút lại những địa điểm tuyển dụng gần chùa Từ Ân, chùa Đại Hưng Thiện.
.Nhưng Hàn Nghệ vẫn tiếp tục tuyển nhận tá điền, năm nghìn người không coi là nhiều, nhưng căn cứ vào chế độ bình quân ruộng đất, đại đa số dân chúng vẫn có đất đai, hơn nữa Hàn Nghệ chỉ tuyển nhận tá điền, bởi vậy sau khi số lượng người đạt tới một giới hạn, người sau khi phỏng vấn đạt được số lượng rất nhỏ. Quý tộc thân hào nông thôn không để ý tới mấy tá điền đó, mà là Hàn Nghệ phá hủy quy tắc hiện giờ, chỉ cần Hàn Nghệ tuyển người, bọn họ ăn không ngon ngủ không yên.
.Nhưng chuyện bọn họ buồn bực chính là mọi loại áp lực tạo ra như đánh vào không khí, một chút tác dụng cũng không có. Những đại thần trong triều cũng không hiểu tại sao, những tấu chương buộc tội được dâng lên như đá chìm xuống đáy biển, Lý Trị không nhắc tới chuyện này, hơn nữa trong khoảng thời gian này đều không lên triều, bình thường sẽ triệu một số vị quan quan trọng vào thảo luận.
.Hơn nữa từng ngày trôi qua, tông thất hoàng thất bắt đầu yên tĩnh trở lại, ai cũng đóng cửa không ra ngoài. Các đại thần chủ chốt cũng không quan tâm việc này, bởi vì các đại thần chủ chốt hiện giờ không có mấy ai xuất thân từ quý tộc, cao nhất là Thôi Nghĩa Huyền, Thôi Nghĩa Huyền lại ốm đau ở nhà, Lý Tích có thực lực nhất cũng ốm đau ở nhà, ai cũng không gặp.
.Bên Ngự Sử Đài vẫn đang điều tra, nhưng không có kết quả.
.Hàn Nghệ lại là đại thần cấp bậc tể tướng, ngoại trừ Hoàng đế không ai có thể động đến hắn, chỉ cần Hoàng đế lấy cái chức Đồng Trung Thư Môn Hạ Tam phẩm của Hàn Nghệ xuống, Hàn Nghệ chính là một con cá chết, nhưng có danh hiệu này, Hàn Nghệ chính là Tể tướng thực quyền Tam phẩm.
.Đây là chuyện chưa bao giờ có, nhiều đại thần thượng tấu như vậy, lại thêm cả con cháu của những quý tộc công huân, mấy trăm người liên hợp thượng tấu buộc tội Hàn Nghệ, Hoàng đế lại không nói gì cả.
.Thật sự là tiếng sấm lớn, hạt mưa nhỏ.
.Chuyện. này rất lúng túng
.Hàn Nghệ vẫn tự do tự tại như vậy, những tá điền sợ hãi trước kia, hiện giờ xem như chưa có chuyện gì, càng thêm yên tâm đến Phượng Phi Lâu phỏng vấn.
.Lại mấy ngày nữa trôi qua, nhóm quý tộc này cũng mệt mỏi, một mình tự chơi chẳng có ý ngĩa gì, bọn họ cũng không thượng tấu nữa, chờ Hoàng đế lộ diện, có bản lĩnh thì hoàng đế đừng vĩnh viễn lộ diện.
.Cuối cùng, hôm nay cũng khai triều!
.Các đại thần đến trước cửa cung Thái Cực từ sớm, mọi người đều nghị luận, điểm danh phê bình Lý Trị bao che Hàn Nghệ, để mặc hắn làm loạn, chuyện này quá kỳ cục rồi.
.- Hứa đại học sĩ, ngươi nhìn xem Hàn Nghệ đã làm ra những việc gì, còn tuyển thêm người không, rõ ràng chính là mưu đồ tạo phản, ngươi thân là đại thần trụ cột, sao lại làm như không thấy?
.Một số người dồn dập tấn công Hứa Kính Tông, giật giây Hứa Kính Tông ra mặt.
.Hứa Kính Tông rất hưởng thụ cảm giác được mọi người vây xung quanh, cười ha hả nói: - Các vị an tâm chớ vội, việc này không do ta quản, không phải bệ hạ đã giao cho Ngự Sử Đài rồi sao?
.Một người hừ nói - Ngự Sử Đại Phu ôm bệnh nằm nhà, những người khác đã giăng chướng khí mù mịt lên Ngự Sử Đài, lại còn xuất thân từ danh môn, thật sự làm mất hết mặt quý tộc. Nói xong, ánh mắt liếc Vi Tư Khiêm đứng một mình cách đó không xa.
.Hứa Kính Tông liếc nhìn Vi Tư Khiêm, cười cười, không tiếp lời.
.Vi Tư Khiêm đứng ở chỗ đó, nhận hết sự xem thường và trào phúng, nhưng y vẫn thờ ơ, các ngươi thích nói thế nào thì nói, y hiện giờ ngay cả nhà mình khuyên bảo cũng không nghe, còn nghe các ngươi sao, dù sao cũng không phải là lần đầu tiên y làm chuyện này.
.- Dương điệt (cháu trai), việc này ngươi nên chịu trách nhiệm.
.Một lão già bỗng nhiên giáo huấn Dương Tư Nột.
.Dương Tư Nột rất cung kính nói: - Không biết tại sao đại bá lại nói vậy?
.Người này tên là Dương Cung Lễ, là nguyên lão có bối phận cao nhất Dương gia.
.- Hừ, nếu không phải ngươi đưa Hàn Nghệ đến Trường An, thì sao có loạn hôm nay.
.Dương Cung Lễ tức giận khiển trách.
.Dương Tư Nột oan ức nói: - Đại bá minh giám, cháu đưa Hàn Nghệ đến Trường An cũng không biết sẽ có ngày hôm nay, việc này không liên quan gì tới cháu. Trong lòng ông ta lại nghĩ, việc này nếu hôm nay không giải quyết, ông ta sẽ làm giống Lý Tích, giả bộ bệnh ở nhà.
.Đúng lúc này, một người đi qua, các đại thần thấy người này, lập tức là nghiến răng nghiến lợi, hai mắt phóng hỏa, hận không thể lột da róc xương, chặt thành thịt vụn, đặt vào trong hũ, để năm sau nhắm rượu.
.Người này chính là Hàn Nghệ.
.Chậc chậc! Thật là khủng khiếp! Bọn họ sẽ không nhào tới chứ! Hàn Nghệ nhìn ánh mắt giết người của họ, vô cùng tự giác đứng ở trong góc.
.Chợt nghe bên cạnh có người nói: - Ngươi đứng chỗ nào không đứng, lại đứng chỗ ta.
.Hàn Nghệ quay đầu nhìn, thấy Thôi Tập Nhận, hừ nói: - Thật sự là oan gia ngõ hẹp.
.Hai người đồng thời hừ một tiếng, lúc này một người phía trái, một người hướng phai.
.Cuối cùng lên triều rồi!
.Lý Trị mặc long bào, đầu đội mũ miện có chuỗi ngọc, tinh thần sáng láng từ ngoài cửa đi vào.
.Các đại thần nhìn Lý Trị, thiếu chút nữa rơi lệ, ngài cuối cùng cũng lộ diện rồi.
.Lý Trị còn chưa ngồi ấm chỗ, có không ít vương công đại thần chen lấn cáo trạng Hàn Nghệ tuyển quân mua ngựa, có ý định mưu phản.
.Trước kia bọn họ vẫn dâng tấu, lúc này là trực tiếp nói trước toàn bộ văn võ bá quan trong triều, cũng không để lại đường lui, nói Hàn Nghệ có ý định mưu phản.
.Lý Trị hơi kinh hãi, nói: - Có việc này sao?
.Lời này vừa nói ra, không ít đại thần đều hộc máu, chúng ta dâng lên hơn một ngàn tấu chương, ngài sao lại không biết?
.Lý Trị liếc nhìn Hàn Nghệ, nhìn các lão thần, nói: - Hàn Nghệ có đến không.
.- Có vi thần.
.Hàn Nghệ đứng dậy.
.Lý Trị nói: - Ngươi có gì nói không?
.Hàn Nghệ thản nhiên nói: - Vi thần oan uổng! Giọng điệu vô cùng bình thản, không hề có thành ý.
.Lý Trị lại gật gật đầu, nói:
.- Ngự Sử Đại Phu tới chưa?
.Vi Tư Khiêm vội vàng đứng ra nói: - Hồi bẩm bệ hạ, Thôi đại phu vẫn luôn bị bệnh nằm nhà, án này do vi thần điều tra.
.Lý Trị nói: - Vậy ngươi điều tra thế nào rồi?
.Vi Tư Khiêm nói: - Vẫn đang trong quá trình điều tra ạ.
.Đậu Hiếu Từ lập tức đứng ra nói: - Bệ hạ, thần buộc tội Ngự Sử Trung Thừa làm việc cá nhân, buông thả không làm tròn trách nhiệm, bao che Hàn Nghệ.
.Lý Trị cau mày nói: - Ngự Sử Trung Thừa, lời nói của Tân quốc công có thật không?
.Vi Tư Khiêm nói: - Hồi bẩm bệ hạ, thần đích xác có bao che cho những người khác, nhưng thực sự không bao che cho Hàn Nghệ.
.Lý Trị kinh ngạc nói:
.- Vậy ngươi bao che cho ai?
.- Chính là Tân quốc công!
.Vi Tư Khiêm đột nhiên chỉ vào Đậu Hiếu Từ mà nói.
.Đậu Hiếu Từ vừa sợ vừa giận nói: - Ngươi ngậm máu phun người!
.Lý Trị trầm giọng nói: - Ngự Sử Trung Thừa, tuy rằng Ngự Sử có thể canh chừng dâng tấu, nhưng Tân quốc công là con cháu của công huân, nếu như ngươi không có chứng cứ, trẫm sẽ xử tội ngươi.
.Vi Tư Khiêm nói với Đậu Hiếu Từ: - Xin hỏi Tân quốc công, ruộng tốt của ngươi ở mạn nam xã dưới chân núi là ruộng gì?
.Đậu Hiếu Từ biến sắc, nói: - Ngươi ngươi đừng nói linh tinh ở đây, hiện giờ chúng ta đang nói về án của Hàn Nghệ.
.- Đây chính là phát hiện của ta trong vụ án của Hàn Nghệ. Vi Tư Khiêm nói:
.- Việc này đều do tá điền, đương nhiên chúng ta phải điều tra từ tá điền, do vây phát hiện ra mảnh ruộng tốt kia.
.Lý Trị hiếu kỳ nói: - Ngự Sử Trung Thừa, trẫm càng nghe càng hồ đồ, mảnh ruộng tốt đó rốt cuộc có vấn đề gì?
.Vi Tư Khiêm nói: - Hồi bẩm bệ hạ, mảnh ruộng tốt kia vốn là ruộng chia theo nhân khẩu của một vài người dân xã dưới chân núi, nhưng vì năm đó khi chinh phạt Cao Cú Lệ, không ít người dân thôn dưới chân núi chết trên sa trường, để lại quả phụ người già trẻ em, quả phụ có thể nhận ba mươi mẫu, mà địa khu Quan Trung ta là xã hẹp, quả phụ bình thường chỉ có thể được chia mười mẫu đất, kỳ thật dựa theo chế độ của triều đình ta, trượng phu các nàng đều hi sinh vì nước, về lý nên chu cấp thêm, cho dù không thể, chia ruộng đất cũng nên dựa theo triều đình. Nhưng thần cũng không biết vì sao, ruộng đất chia theo nhân khẩu của triều đình lại biến thành ruộng đất của Tân quốc công.
.Đại thần vừa mới chuẩn bị đi ra buộc tội Hàn Nghệ và Vi Tư Khiêm, vội vàng nuốt lời nói về, thiếu chút nữa cắn đầu lưỡi, lúc này mồ hôi lạnh chảy ra.
.Đậu Hiếu Từ mặt đầy mồ hôi, thấp thỏm lo âu nhìn Lý Trị.
.Lý Trị nghe vậy, cười gật đầu nói: - Lần này đại quân chiến thắng trở về, các tướng sĩ của trẫm đều lập những chiến công lừng lẫy, vốn định ban thưởngcho bọn họ một ít ruộng đất ở địa khu Quan Trung, lại không nghĩ đến địa khu Quan Trung đã không còn đất, chỉ có thể lấy đất phong thưởng ở nơi khác ban cho các tướng sĩ, hóa ra là như vậy!
.- Thần tội đáng chết vạn lần, thần tội đáng chết vạn lần.
.Đậu Hiếu Từ phịch một cái, quỳ trên mặt đất.
.Lý Trị nhìn ông ta một cái, cười nói:
.- Ái khanh là con cháu công huân, có tội gì, nhớ năm đó phụ thân ngươi, ồ, cũng là dượng của trẫm, đi theo phụ hoàng nam chinh bắc chiến, sau lại xuất tướng, vào triều làm tể tướng, lập nhiều công lao hiển hách cho Đại Đường ta, lý nên được hưởng đãi ngộ triều đình, đừng nói là một mảnh ruộng tốt, một trăm mảnh cũng là đương nhiên. Ta nghĩ ái khanh cho rằng triều đình ban thưởng cho phụ thân ngươi không đủ, không xứng với công lao phụ thân ngươi, thậm chí cảm thấy oan ức, vì vậy mới làm chuyện này. Chuyện này cũng có nguồn gốc của nó, trẫm nghe xong trong lòng hổ thẹn, con cháu công huân Đại Đường ta lại rơi vào bước như thế, đi đoạt đất vườn của quả phụ. Mảnh đất này coi như trẫm bồi thường cho Đậu gia các ngươi, ngươi cầm chiếu tự tay ta phê thay trẫm đưa cho phụ thân ngươi nói một tiếng thật có lỗi, an ủi linh hồn phụ thân ngươi trên trời.
.Lời này vừa nói ra, mặt Đậu Hiếu Từ đỏ gay như mặt trời, có thể chiếu sáng cả triều đình, hận không thể tìm được cái lỗ để chui xuống.
.Cho dù là đám con cháu công huân Dương Tư Nột, Cao Lý Hành đều cảm thấy mặt mũi nóng bỏng, nghĩ thầm rằng, nếu mình là Đậu Hiếu Từ, dập đầu một cái cho chết, không làm mất mặt liệt tổ liệt tông.
.Lý Nghĩa Phủ âm thầm vui mừng, vì mình không dâng tấu buộc tội Hàn Nghệ.
.Mà Hàn Nghệ không kìm được giơ ngón tay cái lên, quả là người có văn hóa, mắng chửi người chẳng những không cần dùng từ thô tục, hơn nữa lại còn tán dương như vậy, nhưng nghe lại muốn lấy mạng người. Lời này đã khích lệ ý chí chiến đấu của Hàn Nghệ, nhất định phải để con trai mình làm con cháu công huân.
.- Mang bút ra đây!
.Lý Trị duỗi tay sang bên cạnh, Trương Đức Thắng luống cuống tay chân đưa bút tới. Lý Trị nhận lấy cái bút, nói: - Vi trung thừa, nói cụ thể vị trí mảnh ruộng tốt ấy và số mẫu ruộng cho trẫm.
.Vi Tư Khiêm lập tức báo lại cặn kẽ.
.Lý Trị viết hai lá chiếu tại chỗ, đưa một cái cho Vi Tư Khiêm, nói: - Đây là mảnh ruộng tốt khi trẫm vẫn còn là Tấn vương, phụ hoàng ban cho trẫm, ngươi cầm đưa cho người dân xã dưới chân núi đi.
.Vi Tư Khiêm tiếp nhận chiếu lệnh, nói: - Vi thần tuân mệnh!
.Lý Trị lại đưa một chiếu lệnh khác cho Trương Đức Thắng, nói: - Giao cho Tân quốc công.
.Trương Đức Thắng cầm chiếu lệnh, cảm thấy xấu hổ thay cho Đậu Hiếu Từ, lúng túng đư. a đến trước mặt ông ta.
.Đậu Hiếu Từ quỳ trên mặt đất, đầu không nâng lên nổi.
.Lý Trị nói: - Sao vậy? Ái khanh vẫn bất mãn?
.- Thần không bất mãn, thần
.- Vậy tạ ơn đi!
.- Thần khấu tạ bệ hạ.
.Đậu Hiếu Từ cũng không ngẩng đầu lên, nhận lấy chiếu lệnh.
.Lý Trị quét mắt nhìn: - Các ái khanh còn có chuyện gì phải tấu trên triều không?
.Vù vù vù!
.Không ít người cúi thấp đầu xuống, bọn họ đều là con cháu công huân.
.Lý Trị nói: - Nếu các vị ái khanh không còn gì để nói, vâỵ trẫm nói hai câu!
Bạn cần đăng nhập để bình luận