Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 586.1: Tâm sự

.Kỳ thực tính cách của Tiêu Vô Y và Hàn Nghệ cũng có chút giống nhau, đều là loại người càng bị áp chế càng mạnh mẽ. Hơn nữa đều làm người cực kỳ kiêu ngạo, rất khó để khiến họ phải cúi đầu trước người khác.
.Thời đại này hầu như tất cả mọi người đều phản đối chủ nghĩa tự do yêu đương, riêng Tiêu Vô Y lại cố tình lựa chọn loại tình yêu này. Thậm chí không chỉ có mỗi như thế, nàng còn muốn cho thế nhân đều phải hâm mộ tình yêu cùa mình mới vừa lòng.
.Đối với chuyện tình yêu tình báo, nàng là tuyệt không sợ hãi.
.Nàng không chỉ muốn chứng minh cho thế gian là mình đúng, mà còn muốn chứng minh lựa chọn của Thôi đại tỷ cũng không phải sai.
.Đây chính là Tiêu Vô Y.
.Hàn Nghệ đồng dạng cũng là như thế, chẳng qua là thể hiện ở trên con đường làm quan của y mà thôi.
.Tuy nhiên đối với phương diện nữ nhân, Hàn Nghệ lại khá là tương đối chú trọng. Hắn rất ít khoe ra tình yêu của mình, cũng như bất luận chuyện gì liên quan đến phạm trù riêng tư. Bởi vì hắn luôn tâm niệm rằng, đây là chuyện riêng của hai người, không có quan hệ gì đến bất cứ ai cả, không cần phải chứng minh với ai làm gì. Đây là tình yêu của bọn họ, là tình yêu mà hắn muốn tự mình bảo vệ, không liên quan đến người khác
.Tuy rằng bọn họ đều coi thường địa vị xã hội, thế nhưng thứ bọn họ kiên trì theo đuổi, lại hoàn toàn bất đồng với nhau.
.Nhưng nói đi cũng phải nói lại, nếu Tiêu Vô Y không có mấy phần dũng khí, nàng cũng sẽ không thể nào gả cho Hàn Nghệ được. Mà Hàn Nghệ nếu đã yêu nàng, tự nhiên cũng phải chấp nhận mọi thứ từ nàng.
.Bởi vậy đối với tính tình thích tranh đấu và phản nghịch của nàng, Hàn Nghệ cũng rất là yêu thích.
.Nếu như ngươi đã muốn chứng minh, vậy thì chúng ta liền cùng nhau chứng minh là được.
.Gió xuân thổi qua, vạn vật sống lại, đại địa lại trưng ra một bức tranh đầy sức sống.
.Ngoại ô thành nam.
.Hàn Nghệ một thân một mình đứng cạnh bờ ruộng, nhìn xuống một nhóm nông phu đang vất vả cần cù trồng trọt, nội tâm tuyệt không có chút nào buồn tẻ. Hắn cực kỳ thích thú với cảnh tượng trước mặt, nó đại diện cho hết thảy tri thức hắn chưa từng biết tới, hết thảy phong tục nhân văn hắn chưa từng chứng kiến. Hắn thực sự không chỉ đứng xem cho vui, mà là vừa xem vừa tự hỏi, tự hỏi hàm nghĩa của mỗi động tác, tại sao phải làm như vậy? Đây là những tri thức không thể tìm thấy trên sách vở, mà là kinh nghiệm do cha ông đời đời truyền xuống.
.- Hàn Nghệ!
.Chợt nghe được mặt sau truyền đến một tiếng gọi thanh thuý.
.Hàn Nghệ đảo mắt nhìn lại, chỉ thấy một vi "công tử ca" cực kỳ tuấn tú đang cưỡi trên một con tiểu hồng mã tiến tới.
.Khuôn mặt trái xoan cân xứng theo tỉ lệ hoàng kim, ngũ quan xinh xắn, da trắng như tuyết, không phải Dương Phi Tuyết còn là ai? Hôm nay tuy rằng nàng ăn mặc kiểu nam trang, lộ ra mấy phần anh khí, thiếu đi chút ít ngọt ngào. Thế nhưng chỉ cần nụ cười vẫn đang đọng trên khoé môi kia, cũng đủ bày ra dáng dấp của một thiếu nữ xinh đẹp vô cùng rõ ràng rồi.
.- Thật xin lỗi, ta tới có chút muộn.
.Dương Phi Tuyết vội vàng giục ngựa tiến đến, trên mặt không giấu được vẻ quẫn bách. Nàng vốn định đến sớm một chút, không hiểu sao lại tới muộn gần nửa canh giờ.
.Chậm trễ đúng là thiên tính của hầu hết nữ nhân.
.Hàn Nghệ cười nói: - Không có việc gì đâu, ta cũng mới đến không lâu thôi. Nói xong, hắn lại hỏi: - Đúng rồi, cô muốn đi đâu ngắm cảnh?
.Dương Phi Tuyết đáp: - Đi đâu cũng được!
.Trong lòng lại thầm nghĩ, chỉ cần ở cùng người mình thích, cho dù có đến sa mạc đi nữa, cũng cảm thấy hết sức tươi đẹp.
.Đi đâu cũng được? Xem ra cô nàng này chỉ tìm cớ để hẹn ta ra đây, đẹp trai cũng là cái tội mà, ai! Hàn Nghệ hơi chút suy nghĩ, lại đưa mắt nhìn chung quanh nói: - Một khi đã như vậy, ta thấy phong cảnh nơi này cũng rất xinh đẹp, không bằng chúng ta cứ dạo chơi ở quanh đây là được.
.- Tốt!
.Dương Phi Tuyết cười gật đầu.
.Hai người sóng vai bước dọc theo con đường ngăn cách hai bên ruộng lúa.
.- Cha cô cho phép cô đi ra một mình sao?
.Hàn Nghệ thấy Dương Phi Tuyết chỉ lẻ loi một mình đến đây, không khỏi có chút hiếu kỳ hỏi.
.Dương Phi Tuyết lắc đầu nói: - Đương nhiên là không cho rồi, cũng bởi vì sợ cha ta bắt được, ta mới tới muộn thế này. Cũng may trong nhà có khách đến chơi, ta mới trốn ra được đấy.
.Nói xong, nàng liền nghịch ngợm thè lưỡi ra.
.Kỳ thật Dương Tư Nột cũng không phải người quá cổ hủ, bằng không cũng không để Dương Phi Tuyết có cá tính đến như vậy. Nếu Dương Phi Tuyết đi ra ngoài có người đi theo bảo hộ, Dương Tư Nột chắc hẳn cũng sẽ không ngăn cấm. Thế nhưng Dương Phi Tuyết tất nhiên chỉ muốn một mình ở riêng với Hàn Nghệ, không có ai bên cạnh quấy rầy rồi.
.Hàn Nghệ cười nói: - Cô không sợ về nhà lại bị cha mình trách phạt à?
.Dương Phi Tuyết đáp: - Có gì phải sợ chứ, ta còn lạ gì tính tình của ông ấy, lúc nào cũng nói rất nghiêm khắc, nhưng có bao giờ nhẫn tâm trừng phạt ta đâu, nhiều nhất là bắt ta ở nhà mấy ngày là cùng. Dù sao ngày mai ta cũng phải quay lại Dương Châu rồi, ông ấy cũng không làm gì được ta đâu.
.Hàn Nghệ nhẹ nhàng "A" một tiếng, nói: - Ngày mai cô đã phải quay lại Dương Châu rồi cơ à? Trong lòng không hiểu sao lại có chút phiền muộn.
.Dương Phi Tuyết gật gật đầu, trong lòng cũng âm thầm thở dài.
.Hàn Nghệ hiếu kỳ nói: - Thế sao Dương công chưa nói chuyện này với ta?
.Nói tới đây, hắn đột nhiên có chút hiểu ra, nhất định là vì vụ án của Trương Minh. Dương Tư Nột dù sao cũng là người trong quan trường, hơn nữa lại là quý tộc, cũng không tiện tìm đến Hàn Nghệ.
.Dương Phi Tuyết liếc nhìn Hàn Nghệ, đột nhiên nói: - Hàn Nghệ, thật xin lỗi, đều tại ta hại ngươi.
.Hàn Nghệ ngẩn ra, hỏi: - Sao tự nhiên lại xin lỗi ta?
.Dương Phi Tuyết nói: - Nếu không phải tại ta nhất thời tuỳ hứng, ngươi cũng không phải xa xứ, đi đến nơi đầy rẫy đầm rồng hang hổ như thành Trường An này. Ta nghe cha ta nói, những chuyện mà ngươi đang làm, ngay cả ông ấy cũng phải sợ hãi, chắc hẳn là có rất nhiều nguy hiểm. Ta biết ngươi cũng không mong muốn như vậy, chẳng qua là vì bất đắc dĩ mà thôi. Tóm lại tất cả đều vì ta mới thành ra như vậy.
.Tuy rằng nàng vẫn có chút khờ khạo ngây ngô, thế nhưng tuyệt đối không hề ngu muội. Vài ngày trước đó xảy ra chuyện lớn như vậy, lại còn liên quan đến cả Hàn Nghệ, nàng làm sao có thể không lo lắng cho được? Hơn nữa nàng còn biết Dương gia lại có ý định nhượng bộ lui binh, liền hiểu được việc này không phải chuyện nhỏ, như vậy chắc hẳn Hàn Nghệ đang lâm vào cảnh cực kỳ nguy hiểm. Càng nghĩ lại càng lo lắng, liền không khỏi bắt đầu tự trách chính mình. Nếu lúc trước không phải tại nàng lỡ miệng, Hàn Nghệ cũng không phải xa xứ đi đến Trường An, tất nhiên sẽ không quấn vào trận tranh đấu trên quan trường này.
.Hàn Nghệ nghe thế cũng hơi sững sờ, cười nói: - Quấn vào chuyện này cũng chưa chắc không phải điều ta mong muốn. Người sống trên đời, nào có ai không phải vì danh vì lợi cơ chứ.
.- Ta biết đấy không phải thứ ngươi muốn.
.Dương Phi Tuyết khẳng định nói: - Ngày trước lúc còn ở Dương Châu, cha ta đã ba lần bốn lượt mời chào ngươi, chỉ cần ngươi gật đầu một cái, nhất định có thể thăng quan rất nhanh. Thế nhưng ngươi lại cự tuyệt thẳng thừng, thà rằng làm một nông dân ở Mai thôn. Bởi vậy có thể thấy được, ngươi hoàn toàn không để ý đến danh và lợi. Tuy nhiên ngươi lại có thể vì Tiểu Mập mà trở mặt cùng Thôi gia, có thể thấy ngươicũng có thứ mình muốn truy cầu, chỉ có điều thứ này còn hơn xa danh và lợi nhiều.
Bạn cần đăng nhập để bình luận