Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 333: Ngũ đại đặc sắc

.Mọi việc đều có chủ yếu và thứ yếu. Hiện giờ thị trường ngõ Bắc sắp mở ra. Hàn Nghệ thật sự không rảnh đi quản chuyện khác.
.Về chuyện thu hút đầu tư của ngõ Bắc, vẫn luôn đàm phán, cũng có rất nhiều thương gia có hứng thú với việc mở tiệm ở ngõ Bắc. Tuy nhiên Bình Khang Lý vẫn luôn bị lên án, là nơi phạm án cao nhất ở Trường An. Nhưng dòng người lưu động ở Bình Khang Lý nhiều nhất. Bởi vì nơi đây là nơi tập trung nhiều thanh lâu. Mà hiện giờ người tiêu tiền chủ yếu là đàn ông. Dù sao thì phụ nữ ra phố cũng có nhiều bất tiện. Hơn nữa những người tới đây phần lớn là vương công quý tộc ra tay phóng khoáng.
.Nhưng đó chỉ là thứ nhất. Thứ hai chính là ngày nữ nhân.
.Phụ nữ là một quần thể khách hàng chưa được khai phá. Đây là một loại thu nhập rõ ràng là dễ dàng. Rất nhiều thương nhân đều bởi vì xem trọng điểm này. Vì thế cảm thấy rất hứng thú đối với việc tới ngõ Bắc mở tiệm.
.Thứ ba, chính là kịch, kịch quá hot. Đem tới lượng người chưa từng có cho ngõ Bắc. Nơi người nhiều thường dễ kinh doanh. Đây là một quy luật thép của thương nghiệp.
.Đương nhiên, còn có rất nhiều nguyên nhân. Nhưng với ba nguyên nhân trên, đến ngõ Bắc mở tiệm, tuyệt đối là một hành động sáng suốt.
.Nhưng do Hàn Nghệ phải ở bên ngoài Phượng Phi Lâu cũng không đưa ra thời gian kinh doanh cụ thể. Hơn nữa rất nhiều chi tiết không thể nói được. Hiện giờ Hàn Nghệ đã quay về, ngõ Bắc đã cải tạo hoàn công. Tất cả các dấu hiệu đều cho thấy chiêu thương đã tiến hành tới giai đoạn cuối cùng.
.Ngày này, Lưu Nga điều gọi những thương nhân có ý hợp tác tới Phượng Phi Lâu.
.Tổng cộng ước chừng ba mươi người.
.Địa điểm hội nghị là lầu hai của Phượng Phi Lâu.
.Người đã đến đông đủ, nhưng Hàn Nghệ lại chưa xuất hiện, tuy rằng Phượng Phi Lâu tiếp đãi hết sức chu đáo, hoa quả, trà. đều đưa lên. Nhưng còn không ít người cảm thấy bất mãn.
.- Nghe nói chủ của Phượng Phi Lâu này, chỉ là một tên nhóc chưa đến 20 tuổi. Không ngờ lại không hiểu lễ phép như vậy, để cho bọn ta đợi ở đây.
.- Tiền lão ca nói rất đúng. Chúng ta tuy đều là thương nhân. Nhưng ở thương giới, không ai không phải là người không có mặt mũi. Hắn chỉ là một tên tiểu tử mới đến.
.- Tưởng là rằng ngõ Bắc của bọn chúng giỏi đến vậy sao, ta thấy cửa hàng này của hắn cũng chẳng mở nổi được.
.- Ngươi đừng than phiền nữa, hiện giờ tên Hàn Nghệ này rất nổi bật. Ta nghe nói, gần đây hắn còn làm quan.
.- Vậy thì sao, ta đâu có sợ hắn.
.Trong lúc bọn họ đang than phiền, Hàn Nghệ mới bước từ hậu viện ra. Bên cạnh còn có quân sư quạt mo Lưu Nga.
.- Hàn tiểu ca, lát nữa ngươi chú ý chút. Đừng quá kích động.
.Lưu Nga nhỏ giọng nói. Nếu mà Hàn Nghệ kích động thì đúng là kinh khủng.
.Hàn Nghệ bị nàng nói một buổi sáng. Khó tránh khỏi có chút sốt ruột, nói: - Ta nói này Lưu Tỷ, chúng ta đi nói chuyện kinh doanh, đâu phải đi giết người cướp của. Tỷ đáng như vậy sao?
.Lưu Nga nghe vậy rất là khó chịu, nói: - Ta cũng không muốn nhiều lời như vậy, nhưng ngươi nhìn cậu đã làm những chuyện gì. Ta nói cho cậu, đám người này không ít đều là người của đại gia tộc. Chúng ta không chọc nổi.
.Về điểm này, Lưu Nga đã sớm nói cho Hàn Nghệ. Hiện giờ thương nghiệp đều bị quý tộc và thứ tộc lũng đoạn. Bởi vì bách tính bình thường đều tự cung tự cấp. Không có tư cách làm kinh doanh. Trong tay quý tộc nhiều tài nguyên, vì thế đem đi làm kinh doanh. Nhưng thường là cử một số môn khách trong nhà hoặc là người hầu làm đại diện. Con cháu quý tộc không can thiệp vào trong.
.Dĩ nhiên, Nguyên gia là ngoại lệ. Cũng chính bởi vì cái ngoại lệ này, Nguyên gia mới đạt được thành công lớn như thế.
.- Được được được, ta biết rồi, ta biết rồi.
.Hàn Nghệ nhìn Lưu Nga sắp phá lên, vội qua loa cho xong.
.Đi vào trong lầu, Hàn Nghệ trực tiếp lên tới lầu hai, nhìn một lượt. Mỗi người đều đáng bậc trưởng bối. Không phải nghi ngờ, một thanh niên trẻ tuổi như hắn đứng ở chỗ này, có vẻ không hợp lắm.
.Năng lực nói thầm của Lưu Nga đúng là đệ nhất, chỉ có một lúc mà đã đem danh tính và lai lịch của những người này nói cho Hàn Nghệ.
.- Các vị, các vị. Rất xin lỗi, lâm thời xảy ra chút chuyện. Thế nên có chút chậm trễ, để các vị đợi lâu, tại hạ thực sự rất áy náy. Mong các vị thứ lỗi.
.Hàn Nghệ vừa lên liền chắp tay nhận sai.
.Dù sao đều là thương nhân, oán giận là oán giận. Nhưng trước mặt phải tâm khẩu bất nhất, mọi người đều đứng lên chắp tay. Đều tỏ vẻ thông cảm, mình cũng không đợi lâu lắm.
.- Mời ngồi, mời ngồi.
.Hàn Nghệ lại đưa tay ra hiệu, đợi sau khi bọn họ ngồi xuống. Hàn Nghệ lại chắp tay nói: - Hôm nay các vị có thể bớt chút thời gian trong lúc bận rộn tới đây. Hàn mỗ cảm thấy vạn phần vinh hạnh. Ở đây nói một tiếng cảm ơn với các vị. Đồng thời điều duy nhất Hàn mỗ có thể hồi báo các vị, chính là không uổng chuyến đi này của các vị. Các vị đều rất bận rộn nên ta không phí lời nữa. Để tránh chậm trễ việc kinh doanh của các vị.
.Dừng một chút, hắn lại tiếp tục nói: - Các vị hôm nay tới đây, không có lý do gì khác. Chính là hy vọng là có thể làm kinh doanh ở ngõ Bắc. Về ưu thế của ngõ Bắc, ta tin rằng các vị hiểu rõ hơn ta. Vậy ta không nhiều lời nữa. Ta muốn nói, nếu như các vị chỉ có chủ ý là tới ngõ Bắc mở tiệm. Vậy thì sai rồi.
.Mọi người đều tò mò nhìn Hàn Nghệ, bọn họ tới đây chỉ bởi vì mở một cái tiệm. Không phải tới đây để nghiên cứu địa hình, tiện thể chơi gái.
.Hàn Nghệ liếc mắt nhìn một cái, nói: - Ngõ Bắc là cái gì? Một con phố? Hay là một con phố mở đầy tiệm? Trước đây cách nói này đúng, nhưng trong tương lai. Ta tin rằng sẽ không còn tồn tại cách nói này nữa. Ngõ Bắc là cái gì? Chỉ là một loại định nghĩa. Là một loại thương hiệu? Vậy thương hiệu là gì? Cái này rất khó giải thích, đơn giản mà nói, chính là những tài sản giá trị nhất về sau này. Hơn nữa có thể mang lại lợi ích lâu dài.
Bạn cần đăng nhập để bình luận