Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 496.1: Giặt nhiều càng khỏe mạnh

.Đám người Uất Trì Tu Tịch ngẩng đầu lên, chỉ thấy trên vách tường viết mấy chữ to "người nào giúp người khác giặt quần áo, phải giặt quần áo cho tất cả mọi người, giặt nhiều càng khỏe mạnh".
.- Đây là ý gì.
.Uất Trì Tu Tịch mơ hồ hỏi.
.Có người nói: - Ta đã hỏi rồi, lão nhân trông cửa nói, đây là do bên trên dặn dò, nói ai giúp người khác giặt quần áo thì nhất định phải giúp tất cả mọi người giặt quần áo.
.Tất cả mọi người, mấy trăm bộ y phục, một trăm văn tiền a.
.Một xâu tiền còn ngại ít.
.Mấu chốt là một người không giặt hết được.
.- Đây là quy củ chó má gì.
.Uất Trì Tu Tịch chửi ầm lên.
.- Tu Tịch, chúng ta làm thế nào bây giờ, ta chưa bao giờ giặt quần áo.
.- Nhưng chúng ta không mang nhiều quần áo đến, nếu không giặt sẽ không còn y phục để mặc.
.Binh lính kia nói:
.- Các vị công tử, các ngươi nhanh giặt đi, nghe nói bây giờ giặt con có thể hong khô giúp chúng ta, nếu không giặt bây giờ, cho dù giặc rồi cũng không làm được.
.Uất Trì Tu Tịch cao ngạo nói: - Ta đường đường là Uất Trì Tu Tịch, giống một tên giặt quần áo sao.
.Người binh lính kia không nói gì, vùi đầu giặt quần áo của mình.
.Liễu Hàm Ngọc nói: - Tu Tịch, không giặt chúng ta mặc gì? Ta không mang nhiều quần áo đến.
.- Chúng ta cũng vậy, thằng nhãi Hàn Nghệ quá ghê tởm, không nói rõ ràng. Chúng ta còn tưởng ở trong này hai ngày là được, không ngờ rằng huấn luyện phiền toái như vậy, hơn nữa còn không cho ra ngoài.
.- A, đó không phải Hàn Nghệ sao.
.Một người đột nhiên chỉ ra cửa, chỉ thấy ba người Hàn Nghệ, Trình Xử Lượng, Lư Sư Quái đang đi ra ngoài cửa.
.- Quả nhiên là hắn. Đi đi, đi tìm hắn nói chuyện.
.Uất Trì Tu Tịch đi nhanh tới, la lên: - Phó Đốc Sát, xin dừng bước.
.Hàn Nghệ quay đầu nhìn lại, nói: - Là Uất Trì Tu Tịch à, có chuyện gì không.
.Uất Trì Tu Tịch nói:
.- Phó Đốc Sát, nhà tắm công cộng này vì sao không có người chuyên giặt quần áo, hơn nữa chúng ta mỗi ngày đều vất vả huấn luyện, còn phải giặt quần áo, ngươi làm thế không khỏi làm khó người quá rồi.
.Oa, không biết giặt quần áo mà còn kiêu ngạo như vậy, nếu không biết đi ị không phải sẽ bay lên tận trời sao. Hàn Nghệ nói: - Còn nhớ khi ta mới thành thân, trong nhà rất nghèo, phụ thân vay nặng lãi mới có tiền may một bộ y phục mới, nhưng y phục mới chỉ mặc một lần liền rách, các ngươi có biết tại sao rách không, chính là bị lão bà cái này không biết cái kia không biết của nhà ta giặt rách, từ đó về sau, ta không dám để nàng chạm vào y phục của ta, sáng sớm mỗi ngày ta ra ngoài kiếm tiền, về đến nhà còn phải giặt quần áo nấu cơm, lão bà nhà ta không giúp ích được gì cả.
.Uất Trì Tu Tịch mờ mịt nói:
.- Người nói với ta những lời này làm gì, ta chỉ muốn ngươi tìm người giặt quần áo giúp chúng ta.
.Hàn Nghệ kinh ngạc nói: - Vậy sao? Ta cho rằng chúng ta chỉ là đang kể khổ với nhau thôi.
.- Ách.
.Uất Trì Tu Tịch không còn gì để nói.
.Lư Sư Quái thiếu chút nữa cười ra tiếng.
.Hàn Nghệ nói: - Trên đời này chuyện thống khổ nhất không phải là không có người giúp ngươi giặt quần áo, mà là có người ở bên cạnh ngươi, ngươi lại phải thêm hai bộ y phục, có điều ta chỉ là một nông phu mà còn làm được, các ngươi thân là con cháu quý tộc, không có lý nào không làm được, ta tin tưởng các ngươi có thể làm được.
.Nói xong hắn cùng đám người Trình Xử Lượng rời đi, lưu lại một đám công tử ngơ ngác nhìn nhau.
.Ra khỏi nhà tắm Lư Sư Quái cười ha ha nói: - Hàn tiểu ca, vừa rồi ngươi đối đáp thật khéo.
.Hàn Nghệ mỉm cười nói: - Quá khen, quá khen.
.Trình Xử Lượng hiếu kỳ nói:
.- Hàn Nghệ, những lời ngươi nói đều là sự thật sao, lão bà ngươi tệ đến thế à.
.Hàn Nghệ lắc đầu.
.Trình Xử Lượng cười nói: - Biết ngay ngươi gạt người.
.Hàn Nghệ nói: - Tướng quân hiểu lầm rồi, những gì ta nói vừa rồi chỉ là một góc băng sơn, tình huống thực tế còn tệ hơn ta nói nữa. Vì sao ta xuất sắc như vậy, cái gì đều biết, chính là được lão bà ta huấn luyện ra đó.
.- Chuyện này là thật.
.- Ta không tin.
.Lư Sư Quái cười nói: - Ngươi giảo hoạt như vậy, làm sao sẽ cam nguyện như thế.
.Hàn Nghệ thở dài: - Chỉ tiếc vỏ quýt dày có móng tay nhọn nha.
.Lư, Trình hai người cười to ha hả.
.Trình Xử Lượng kinh hô: - Chờ chút, Hàn Nghệ, trong tay ngươi cầm cái gì
.Hàn Nghệ nói:
.- Quần áo bẩn a.
.Trình Xử Lượng trừng mắt nhìn: - Ai ôi! Yphục của ta còn ở trong nhà tắm.
.Xấu hổ
.Trình Xử Lượng lại nói: - Hàn Nghệ, không phải là y phục của chúng ta cũng phải tự giặt chứ.
.Thiếu chút quên, thằng nhãi này cũng xuất thân quý tộc. Hàn Nghệ nói: - Đương nhiên không cần, nhưng ít nhất cũng phải mang quần áo bẩn về, nếu để đám công tử biết chúng ta có người giặt quần áo cho, bọn họ sẽ không đồng ý đâu.
.- Đúng đúng đúng, các ngươi chờ ta một chút.
.Trình Xử Lượng vội vàng chạy về.
.Hàn Nghệ, Lư Sư Quái đồng thời lắc đầu.
.Lư Sư Quái đột nhiên cười nói: - Hàn Nghệ, ngươi bảo bọn họ tự giặt quần áo là đòi mạng của họ nha.
.Hàn Nghệ nói: - Nếu một người ngay cả bản lĩnh sinh tồn cũng không học được, vậy y có tư cách gì đi bảo vệ cuộc sống của người khác, vẫn là câu nói kia, giờ mới là bắt đầu.
.Lư Sư Quái cười nói:
.- Ta thật sự muốn ở chỗ này thêm mấy ngày rồi.
.Hàn Nghệ nói: - Ngươi lo cho đệ đệ của mình?
.Lư Sư Quái sửng sốt, cười khổ nói: - Thật là không gì giấu được ngươi.
.- Đây đều là chuyện thường của con người, nếu bọn Tiểu Mập tới đây, ta cũng sẽ thường xuyên sang đây thăm bọn họ.
.Hàn Nghệ cười, lại nói: - Tuy nhiên ta rất muốn biết, sao ngươi lại cho phép đệ đệ đến nơi này.
.Lư Sư Quái cau mày nói: - Ở bên ngoài mấy năm, ta đã gặp rất nhiều người, cũng từng nhìn thấy nhiều chuyện, ta cảm thấy trước đây ta bảo hộ Khai Minh quá chặt chẽ, nếu cứ tiếp tục như vậy, ngược lại không tốt với Khai Minh. Nếu nó luôn sống trong sự bảo vệ của ta, sau này nó sẽ trở thành kẻ vô tích sự, như vậy sống có ý nghĩa gì. Hơn nữa bệnh của nó khá đặc thù, thảo dược không thể chữa khỏi, ta từng gặp qua người mắc bệnh này, phát hiện ra muốn áp chế loại bệnh này rèn luyện là một phương pháp rất tốt. Sau khi xem qua phương pháp huấn luyện của ngươi, ta cảm thấy nơi này rất thích hợp nó.
.Hàn Nghệ gật đầu nói: - Ngươi yên tâm, ta sẽ đặc biệt chú ý y.
.Lư Sư Quái cười nói: - Đa tạ
.Bên kia Lư Sư Quái trở về nhà tắm, vừa vào cửa liền nghe từng trận kêu rên.
.- Ai ô! Y phục này sao lại khó giặt như vậy, giặt như nào cũng không sạch sẽ.
.- Ta sắp điên rồi.
.- Tay ta hỏng cả rồi.
.- Tên nông dân đáng chết, lão tử cùng ngươi không đội trời chung
.- A.
.Trình Xử Lượng nhìn thoáng qua, chỉ thấy bên máng nước đứng đầy người, mọi người đều đấm ngực dậm chân, xé ruột xé gan, chỉ thiếu vò đầu bứt tai, càng thái quá chính là, có một vài tên con cháu quý tộc Sơn Đông tự cao tự đại, không ngờ vừa giặt quần áo vừa cãi cọ kịch liệt xem rốt cuộc nên giặt y phục thế nào.
.Người bên ngoài không biết còn tưởng bọn họ đang trao đổi quốc gia đại sự.
.Thật ra chẳng qua chỉ là một bộ y phục mà thôi.
.Nhưng bộ y phục này còn làm bọn họ đau đầu hơn quốc gia đại sự.
.- Má ơi, may mà ta không cần giặt quần áo, chuyện này thật quá kinh khủng.
.Trình Xử Lượng nhìn mà sợ hãi trong lòng, lặng lẽ cầm y phục bẩn nhanh chóng chạy ra ngoài.
.Sau khi tắm xong, bọn người Hàn Nghệ tới thực đường ăn bữa tối.
.- Nếu có rượu thì tốt.
.Trình Xử Lượng nhìn Hàn Nghệ.
.Hàn Nghệ nói: - Mới vừa bắt đầu mấy ngày, Tướng quân nhịn một chút đi, hơn nữa buổi tối còn phải lên lớp.
.Trình Xử Lượng nói: - Ta nói ngươi cũng vẽ vời thật, Cảnh sát Hoàng gia có gì để dạy, dạy bọn họ bắt người không phải là được rồi sao.
.Trưởng Tôn Xung không dám gật bừa, ông ta cho rằng việc học buổi tối so với huấn luyện ban ngày càng quan trọng, cười nói: - Trình nhị, không phải ngươi lo lắng những tên binh lính của ngươi tài nghệ không bằng người chứ.
.Trình Xử Lượng xấu hổ, không nói gì, ban ngày kiêu ngạo như vậy, mất mặt a.
.Hàn Nghệ mỉm cười, lấy ra một tờ thời khóa biểu trong hộp gỗ nói: - Đây là thời khá biểu buổi tối, các vị mời xem qua.
.Thật ra thời khóa biểu đã viết xong từ sớm, nhưng vì chưa thể hoàn toàn xác định nhân số, vì vậy vẫn không thể tính toán được, cho đến hôm qua sau khi báo danh, thời khóa biểu buổi tối này mới hoàn thành.
.Trưởng Tôn Xung nhìn thời khóa biểu, khó xử nói: - Hàn Nghệ, bọn học sinh này ta không dạy được.
.Hàn Nghệ nói: - Vì sao?
.Trưởng Tôn Xung nói: - Bọn người Thôi Hữu Du, Bùi Thiếu Phong, Tiêu Hiểu, Khai Minh đều xuất thân danh gia vọng tộc, nhất là đám sĩ tộc Sơn Đông, từ nhỏ bọn họ đã tiếp nhận nền giáo dục tốt nhất, có lúc ta còn phải thỉnh giáo trưởng bối của bọn họ, những thứ ta có thể dạy bọn họ rất ít, sao không để ta giáo những con cháu thứ tộc và binh lính.
.Thật ra sao ông ta lại không dạy được, chỉ có điều ông ta cảm thấy dạy những con cháu thứ tộc và binh lính kia càng có ý nghĩa hơn. Đám công tử ca này cha mẹ của bọn họ đều học thức uyên thâm, nếu bọn họ muốn học tập cũng không cần ông ta dạy, nếu không chịu học tập, ai dạy cũng vô dụng.
.- Như vậy à.
.Hàn Nghệ nói: - Vậy Trưởng Tôn công tử.
.Trưởng Tôn Diên lắc đầu liên tục nói: - Cha ta còn không dạy được, ta càng không cần phải nói, chỉ có thể dạy bọn họ vài tri thức luật pháp. Ta nghĩ Lư huynh có thể dạy.
.Lư sư Quái khoát tay một cái nói: - Ta cũng không dạy được, trừ khi để ta dạy bọn họ y thuật
.Hàn Nghệ nhìn về phía Trình Xử Lượng.
.Trình Xử Lượng ho nhẹ một tiếng nói: - Ta đường đường Tổng Đốc Sát, sao có thể làm chuyện này, ngươi đừng quên ta tới là để giám sát ngươi.
.Từ nhỏ gã nhìn thấy sách liền đau đầu, giờ bảo gã đi dạy người ta đọc sách, việc này có gì khác biệt với việc bảo những con cháu quý tộc kia giặt quần áo chứ.
.Hàn Nghệ nói: - Như vậy a, những lão tiên sinh mà bệ hạ phái tới đều không muốn dạy bọn họ. Thật không dám giấu diếm, trong số những lão tiên sinh này có người trước kia đã từng dạy Uất Trì Tu Tịch, đến nay vẫn còn sợ hãi trong lòng.
.Trưởng Tôn Diên nói: - Bằng không thì như vầy, tách bọn họ ra, tập trung một chỗ đích thực quá khó dạy.
.Hàn Nghệ lắc đầu nói: - Chuyện này không được, tính tình bọn họ các ngươi đều biết, nếu xếp bọn họ chung với những người khác thì sẽ xuất hiện tình huống như xếp hàng hôm nay, đến lúc đó cũng phải xếp bọn họ cùng một chỗ. Nói xong hắn liếc mắt vài cái nói: - Nếu đã như vậy, vậy thì để ta dạy bọn họ.
.- Ngươi.
.Mọi người đều cả kinh.
.Trình Xử Lượng nói: - Hàn Nghệ, ngươi đang nói đùa sao.
.Hàn Nghệ nghiêm túc nói: - Không có.
.Trình Xử Lượng cả kinh nói: - Ngươi còn biết dạy học.
.Hàn Nghệ cười nói: - Dạy học thì hơi miễn cưỡng, nhưng ta có thể dạy bọn họ làm người.
.Lư Sư Quái cười nói: - Hay lắm, hay lắm, đối với chuyện này, ta vô cùng chờ mong.
Bạn cần đăng nhập để bình luận