Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 896: Đúng là một thần côn

.- Lý lão ca đại giá quang lâm, hàn xá thật sự là vẻ vang cho kẻ hèn này a!
.- Lý Thái sử, đã lâu không gặp rồi!
.Tiêu Nhuệ bọn họ nhìn thấy người này, đều đứng dậy chắp tay, biểu hiện hết sức tôn trọng, làm cho Hàn Nghệ cũng phải đứng dậy chăp chăp tay.
.Người nọ chắp tay đáp lễ từng người, lại hướng tới Tiêu Nhuệ nói: - Vi huynh mạo muội quấy rầy, vẫn mong hiền đệ thứ lỗi.
.- Lão ca thông cảm rồi, mau mời ngồi.
.Sau khi hỏi han, mọi người đều ngồi xuống.
.Tiêu Nhuệ dò hỏi: - Không biết lão ca tới thăm, là vì chuyện gì?
.Người nọ đột nhiên nhìn Hàn Nghệ, nói: - Là như thế này, hôm nay vi huynh đến, chủ yếu là đến tìm vị giai tế này của hiền đệ.
.Tiêu Nhuệ sửng sốt, nhìn về phía Hàn Nghệ, nói: - Hàn Nghệ?
.Người nọ gật đầu nói: - Đúng vậy.
.Hàn Nghệ cũng ngây người, nói:
.- Không biết Thái sử tìm vãn bối có gì chỉ giáo?
.Người nọ chăm chú nhìn Hàn Nghệ, cười, không lên tiếng.
.Tiêu Nhuệ hiểu ý, quay sang Tiêu Cự nói: - Đại ca, đệ đang có chuyện thỉnh giáo đại ca, chi bằng chúng ta đến hậu đường nói chuyện.
.Tiêu Cự sửng sốt, gật gật đầu.
.Tiêu Nhuệ lại hướng tới người kia nói: - Lão ca, trước tiên chúng ta xin lỗi không tiếp được, lát nữa huynh nhất định phải ở lại ăn bữa cơm đạm bạc, chúng ta đã lâu rồi không nâng cốc vui vẻ rồi.
.- Vi huynh từ chối là bất kính rồi.
.Tiêu Nhuệ mời Tiêu Cự bọn họ đến hậu đường.
.Người nọ thấy Hàn Nghệ đang hoang mang nhìn mình, khẽ gật đầu nói: - Ta họ Lý, tên Thuần Phong.
.- Lý Thuần Phong?
.Hàn Nghệ đầu tiên là sửng sốt, cái tên này hơi quen a, đột nhiên mắt sáng lên, kinh ngạc nói: - Thôi thôi đồ, Lý Thuần Phong?
.Lý Thuần Phong cười ngượng ngùng, nói:
.- Nghĩ tất "Thôi bối đồ" mà Đặc phái sứ nói, chính là ta là Viên huynh cùng biên soạn.
.Viên huynh mà ông ta nói, đương nhiên chính là đại thần côn, Viên Thiên Cương.
.- Đúng đúng đúng! Thôi bối đồ!
.Hàn Nghệ xấu hổ nói: - Xin lỗi, xin lỗi, vãn bối tuyệt không cố ý.
.Lý Thuần Phong cười nói: - Không sao, không sao.
.Hóa ra đúng là thần côn đến, chẳng trách trời sinh vẻ bề ngoài là Thiên môn như vậy. Nhân vật lịch sử mà Hàn Nghệ biết cũng không nhiều, thông thường đều là nhà thư pháp, họa sĩ, nhà thơ, bởi vì đối với người trong Thiên Môn, tự họa cổ đại cũng là môn bắt buộc, cái này dễ lừa được người, còn Lý Thuần Phong và Viên Thiên Cương, Hàn Nghệ tương đối quen thuộc, bởi vì Hàn Nghệ đã đọc "Thôi bối đồ" do bọn họ viết, mượn các câu trong đó để lừa người khác.
.Bỗng nhiên, Hàn Nghệ phát hiện Lý Thuần Phong ngẩn người ngó nhìn mình, thâm tình như vậy, lập tức có chút xấu hổ, tình huống gì đây? Đến nhà người khác lén liếc mắt đưa tình với con rể của người, đây là lễ nghi của triều Đường sao.
.Lý Thuần Phong đột nhiên nói: - Đặc phái sứ, có thể cho ta ngồi gần một chút không?
.- Hả?
.Hàn Nghệ mặt lộ vẻ hoảng sợ, nói: - Tại tại sao?
.Lý Thuần Phong nói: - Ta muốn nhìn thử tướng mạo của ngươi.
.- Tướng mạo?
.Hàn Nghệ nói: - Vậy được.
.Nhưng lời vừa ra khỏi miệng, hắn liền có chút chột dạ.
.- Đa tạ!
.Lý Thuần Phong vội vàng đứng dậy, ngồi xuống bên cạnh Hàn Nghệ, rất nghiêm túc quan sát tướng mạo của Hàn Nghệ.
.Hàn Nghệ lòng ngập tâm trạng phòng bị, thần côn nhà ngươi đừng có nghĩ đến việc lừa gạt ta, ta là người lừa người khác lớn lên, "thôi bối đồ" của ngươi, ta cũng nắm rõ như lòng bàn tay rồi.
.Lý Thuần Phong quan sát hồi lâu, cho đến khi lớp da mặt dày của Hàn Nghệ đã đỏ ửng lên, ông ta mới thu hồi ánh mắt, khẽ nhíu mày nói: - Xin hỏi đặc phái sứ đến từ đâu?
.Hàn Nghệ thầm giật mình, thật hay giả? Nhưng mặt không đổi sắc nói:
.- Ta là nhân sĩ Mai Thôn, Dương Châu.
.- Dương Châu?
.Lý Thuần Phong cúi đầu suy nghĩ một lát, nói: - Thật là kỳ lạ.
.Hàn Nghệ hiếu kỳ nói: - Sao Lý thái sử lại nói vậy?
.Lý Thuần Phong nhìn về phía Hàn Nghệ, nói: - Chuyện này Nếu ta nói có chỗ nào đắc tội, mong đặc phái sứ thứ lỗi.
.Hàn Nghệ vội nói:
.- Lý thái sử cứ nói đừng ngại.
.Lý Thuần Phong nói: - Tướng do tâm sinh1, nhưng ta thấy đặc phái sứ lại trong ngoài bất nhất, tướng mạo và khí chất, thần thái, thậm chí là cốt cách đều không hợp nhau, giống như hai người, tướng mạo như thế này, ta chưa bao giờ thấy. (1: sự vật mà một người nhìn thấy, hoặc cách hiểu, giải thích, cảm quan đối với sự vật là do trong lòng người đó quyết định)
.Hàn Nghệ trong lòng sôi sục, rõ ràng ngươi không phải thần côn, là thần toán a, được, vậy chúng ta hãy so công lực, xem ai mạnh hơn. Ngạc nhiên nói: - Thái sử nói lời này là thật?
.Lý Thuần Phong gật gật đầu.
.Hàn Nghệ cau mày, nói thầm: - Lẽ nào là vì sự cố lần đó.
.Lý Thuần Phong nghe thấy tất cả, trong lòng hiếu kỳ nói: - Không biết Đặc phái sứ gặp phải kỳ ngộ gì?
.Hàn Nghệ nói: - Chuyện là thế này, thật ra lúc nhỏ vãn bối là một người rất tự ti, yếu đuối.
.Lý Thuần Phong vuốt râu gật đầu, nói: - Nếu là như vậy, thì cũng hợp lý.
.Hàn Nghệ nghe vậy thật sự cảm thấy bi ai cho cái tên Hàn Nghệ trước đây, tướng mạo đã tự ti, yếu đuối, vậy còn làm được gì, lại tiếp tục nói:
.- Nhưng có một ngày vào buổi tối, khi vãn bối và phụ thân về nhà, đột nhiên, trên trời sấm sét kéo đến, cuồng phong gào thét, cát đá bay mù mịt, đúng vào lúc đó, một tia sét từ trên trời giáng xuống, đánh trúng vãn bối và phụ thân của vãn bối, phụ thân của vãn bối chính là vì vậy mà đã qua đời. Nhưng kể từ sau lần đó, ta đột nhiên trở nên tự tin, kiên cường, thân thể linh hoạt, đầu óc cũng sáng sủa hơn nhiều, lại còn đẹp trai phong độ hơn trước nữa.
.Lý Thuần Phong nghe mà thấy mơ hồ, nói: - Còn có chuyện này?
.Hàn Nghệ gật gật đầu nói: - Người ở Mai Thôn ta đều biết chuyện này, thật ra là xảy ra vào chính ngày ta và Vân Thành quận chúa kết hôn, Dương Tư Nột tướng quân cũng biết chuyện này.
.Lý Thuần Phong lập tức trở nên tin tưởng không nghi ngờ, Hàn Nghệ không cần thiết phải lấy phụ thân hắn ra lừa người khác, nói với vẻ không thể tin được: - Không ngờ rằng Đặc phái sứ lại có kỳ ngộ như thế, tạo hóa, đúng là tạo hóa a!
.Hàn Nghệ thở dài nói: - Nhưng ta thà không cần tạo hóa này còn hơn, nếu không thì cha ta đã không qua đời rồi.
.Lý Thuần Phong ngẩn người, vội nói: - Thật xin lỗi, ta nói lỡ lời, mong Đặc phái sứ thông cảm cho.
.Hàn Nghệ vẻ mặt đầy thương cảm, nói: - Lý Thái sử nói quá lời rồi.
.Lý Thuần Phong lại nói: - Lệnh tôn trên trời có linh thiêng, nhìn thấy Đặc phái sứ có công tích vẻ vang như thế này, làm rạng rỡ tổ tiên, nghĩ đến nhất định cũng sẽ cảm thấy vui mừng.
.- Đa tạ!
.Hàn Nghệ gật gật đầu, lại nói: - Lý Thái sử đến tìm ta chỉ là vì chuyện này sao?
.Lý Thuần Phong ngẩn người, nói: - Cũng không phải. Thật ra thật ra ta đến là vì mộ danh.
.Hàn Nghệ ngượng ngập nói: - Lý Thái sử quá khen rồi, vãn bối không dám nhận.
.- Không giấu Đặc phái sứ, từ sau khi ta đọc "hiền giả lục học" của Đặc phái sứ chủ trương, trong lòng vô cùng tán thành, đã ngưỡng mộ Đặc phái sứ từ lâu. Lý Thuần Phong nói bằng giọng điệu thành khẩn.
.Wow! Không phải chứ, Lý Thuần Phong mà lại sùng bái ta, ta đặc biệt quá là vui vẻ rồi. Hàn Nghệ lập tức tâm hoa nộ phóng, đây là một nhân vật cấp quan trọng a, kích động nói: - Không dám nhận, không dám nhận, có thể có được sự công nhận của Lý thái sử, vãn bối thực sự vô cùng vui mừng.
.Lý Thuần Phong khoát tay nói: - Đặc phái sứ khiêm tốn rồi, ta nghĩ chủ trương và tư tưởng Đặc phái sứ đề xuất là chưa từng có, có thể sánh ngang với bách gia chư tử, thực sự là khiến người ta phải kính nể.
.Hàn Nghệ được khen đến mức có chút ngượng ngùng, tuy là hắn vẫn luôn cho rằng đây đều là sự thật, nói: - Lý thái sử khen nhầm rồi, vãn bối xuất thân nông gia, từ khi chào đời đã đối mặt với khó khăn củi gạo dầu muối, bởi vậy trong lòng vãn bối cũng không có kiểu tư tưởng cao thượng của bách gia chư tử, vãn bối chỉ muốn làm cho bách tính sống một cuộc sống giàu có, sung túc, tiện lợi hơn, đây là điều mà vãn bối vẫn luôn theo đuổi, bởi vậy mới đề xuất chủ trương "hiền giả lục học" này.
.- Tư tưởng của bách gia chư tử, truy đến căn nguyên gốc rễ, không phải cũng là như vậy sao?
.Lý Thuần Phong vuốt râu cười, lại nói: - Không giấu Đặc phái sứ, thật ra ta cũng có chút nghiên cứu về một vài nội dung trong "hiền giả lục học" của ngươi, vẫn muốn thỉnh giáo Đặc phái sứ một phen.
.Trong lúc nói, ông ta lấy từ trong tay áo ra một cuốn sổ nhỏ, đưa tới, nói: - Đây chính là một số công thức số học ta nghiên cứu.
.- Vậy sao?
.Hàn Nghệ khẩn trương nhận lấy, mở ra xem, lúc này "ồ" lên một tiếng.
.Lý Thuần Phong lập tức nói: - Ta thấy công thức và cách tính, cùng với ký hiệu của Hàn tiểu ca đều vô cùng tiện lợi, bởi vậy ta đã mượn ký hiệu của ngươi, tổng kết lại công thức số học.
.- Cái gì mà mượn, Lý thái sử có thể dùng, đó là vinh hạnh của vãn bối a!
.Hàn Nghệ vừa nói khéo vừa xem, đây không phải là định lý Pitago sao, ai ôi, còn có số Pi nữa? Đều là nội dung của cấp trung học a, dường như còn có chỗ không đúng. Không đúng không đúng, học sinh trung học là học, là người đứng trên vai người khổng lồ, người ta là nghiên cứu, là người khổng lồ, đây là hai khái niệm a! Lắc đầu kinh ngạc nói: - Tinh diệu! Tinh diệu, thật là quá tinh diệu!
.Lý Thuần Phong vội nói: - Những cái này thật ra đều là tiền bối nghĩ ra, ta chỉ giúp bọn họ chỉnh hợp, ngoài ra còn sửa chữa một số chỗ sai, và có thêm chú thích.
.Hàn Nghệ nói: - Vậy cũng là giỏi rồi a, những học vấn cao thâm này người bình thường xem đều không hiểu. Còn phân sức gió thành tám cấp nữa, ồ, quả thực là quá tuyệt vời.
.Lý Thuần Phong cười nói: - Cái này đều là ta được lợi từ phát hiện của các tiền bối, vẫn còn kém xa so với Hàn tiểu ca.
.Ông ta thực sự sùng bái Hàn Nghệ, bởi vì học vấn của ông ta vẫn là đến từ các nhà toán học, nhà thiên văn học trước đây, còn học vấn của Hàn Nghệ rõ ràng chính là tự thành nhất phái, trước đây đều không có.
.Cảnh giới của người sáng tạo võ công luôn mạnh hơn cảnh giới của người học võ công.
.Nhưng điều ông ta không biết là, Hàn Nghệ chỉ là một kẻ đạo văn.
.Nếu như chúng ta đều qua bậc trung học, ông ta chắc chắn vượt qua ta, "hiền giả lục học" của ta chỉ thiếu một nhân tài như vậy a! Hàn Nghệ đảo mắt, cười he he, nói: - Lý thái sử, cái này, vãn bối có một yêu cầu quá đáng.
.Lý Thuần Phong có chút hoang mang, mặt mũi tiểu tử này rất gian xảo.
.Hàn Nghệ đột nhiên kịp phản ứng lại, tên này thật sự biết xem tướng mạo, vội vàng làm ra vẻ mặt thành khẩn.
.Thay đổi thật nhanh! Lý Thuần Phong thầm nói một tiếng, nói: - Mời nói.
.Hàn Nghệ cười nói: - Là như thế này, ta muốn đăng những lý luận học thuật này của Lý thái sử lên Đại Đường nhật báo của vãn bối.
.Lý Thuần Phong trong mắt lóe lên ý vui mừng.
.Hàn Nghệ nhạy bén đã nắm bắt được, hóa ra ông ta sớm đã có mục đích này rồi.
.Thật ra Lý Thuần Phong từ nhỏ cũng không đắc chí, vì vậy đi làm đạo sĩ, đương nhiên ông ta hy vọng luận học thuật của mình được tôn sùng, mặc dù danh vọng của ông ta đã rất cao rồi, đã có được sự trọng dụng của Lý Thế Dân và Lý Trị, nhưng so với những đại gia Nho học kia, ông ta vẫn còn kém rất nhiều, "hiền giả lục học" đối với ông ta mà nói cũng được coi là chuyên nghiệp phù hợp.
.Lý Thuần Phong hơi thấp thỏm nói: - Việc này có thể được không?
.- Có thể được! Có thể được!
.Hàn Nghệ khẩn trương gật đầu, nói: - Ông xem thế này có được không, ta bỏ ra một trăm quan mời Lý thái sử đăng luận học thuật của ông trên Đại Đường nhật báo của ta.
.Lý Thuần Phong vội nói: - Chuyện này không cần, nếu ngươi cảm thấy có thể được, thì ta vui mừng còn không hết, tiền thì miễn đi.
.- Không không không!
.Hàn Nghệ nói: - Vãn bối biết đối với cao nhân như Lý thái sử mà nói, nói đến tiền là tục khí, nhưng Đại Đường nhật báo là chỗ làm ăn, trả tiền là quy định, không có quy định thì không giữ được trật tự yên ổn, nếu như ông muốn đăng, ta nhất định phải trả số tiền này.
.Lý Thuần Phong nghe vậy hình như cũng có lý, nói: - Nhưng một trăm quan thực sự là quá nhiều rồi.
.- Không nhiều! Không nhiều!
.Hàn Nghệ lắc đầu lia lịa, nói: - Đây thực ra đã là ít rồi, chúng ta cứ quyết định như vậy đi.
.Lý Thuần Phong cười gật đầu nói: - Nếu đã như vậy, ta từ chối thì bất kính rồi. Nói đến đây, ông ta ngừng chốc lát, lại nói: - Mạo muội nói thêm một câu, ta nghĩ là "hiền giả lục học" này của ngươi nên quy về tư tưởng Đạo gia, chứ không phải tư tưởng Nho gia.
.Ông ta là học giả Đạo gia, ông ta mong muốn tôn sùng tư tưởng Đạo gia, hơn nữa ông ta nói thật ra rất có lý, Nho gia là chủ nghĩa lý tưởng, nội dung đều liên quan đến vấn đề tố chất, đạo đức, lễ nhạc, quan hệ giữa người với người. Còn tư tưởng Đạo gia là chủ nghĩa hiện thực, trong đó cũng bao gồm nội dung của khoa học, hỏa dược không phải chính là từ đạo sĩ chơi đùa mà ra sao.
.Hàn Nghệ cười cười, nói: - Lý thái sử, không phải là Đạo giáo có thuyết âm dương sao?
.Lý Thuần Phong gật đầu theo bản năng.
.Hàn Nghệ nói:
.- Xin hỏi Lý thái sử, là một âm một dương kết hợp thì tốt, hay là hai dương hoặc hai âm kết hợp thì tốt.
.Lý Thuần Phong hơi sững sờ, trầm ngâm hồi lâu, cười gật đầu nói: - Ta hiểu.
.Đạo lý này rất đơn giản, Đạo gia đã có tồn tại tư tưởng khoa học rồi, tự nó đã thành một lý luận khoa học, chắc chắn sẽ xảy ra xung đột với "hiền giả lục học", Hàn Nghệ vẫn phải tốn tinh lực khá lớn để thay đổi tư tưởng truyền thống của Đạo gia, đây là chuyện rất phiền phức, mà trong tư tưởng Nho gia hoàn toàn không có những thứ này, nếu quy vào tư tưởng Nho gia, Hàn Nghệ sẽ có không gian phát huy lớn hơn, còn có thể công kích tư tưởng Đạo gia và tư tưởng Phật gia, thu được sự công nhận của nho sinh.
.Lúc đầu Hàn Nghệ chọn tư tưởng Nho gia, tuyệt không phải là nhất thời hứng khởi, mà cũng là đã trải qua suy nghĩ cặn kẽ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận