Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 100: Giả vờ như gió

Tới quận Sở Hà thành Định An, đập vào mắt là tường thành cao gần mười mét.

Tường thành dùng đá đen đắp xây lên, cực kỳ cứng rắn.

Nhìn qua, giống như một con rồng đen quấn quanh ngoài thành, hiện ra vẻ hùng hồn bao la, nguy nga hùng vĩ.

Sau khi đám sinh viên tới nơi, vịn tường mà đi, mệt mỏi tới mức mắt tối sầm chân run rẩy.

Binh lính gác cổng thành thấy trăm sinh viên vẻ mặt yếu ớt như vậy, cũng bị giật nảy mình.

Lúc này Lăng Tiêu Kiếm Tiên chân đạp kiếm bay nhanh xuống, lấy bức thư ra giao cho binh sĩ gác thành.

Sau khi các binh sĩ nhìn thấy nội dung thư, lập tức trở nên vô cùng cung kính, không chỉ mở rộng cửa thành, còn thông báo cho thành chủ.

Thành chủ thành Định An là Trịnh Thiên Thu, sau khi nhận được tin tức, đích thân tới tiếp đón mọi người, đồng thời cử hành buổi tiệc chiêu đãi bọn họ.

Trịnh Thiên Thu nghe xong hoảng sợ suýt chút nữa tiểu ra quần, những sinh viên này không phải đa số đều là cảnh giới Đạo Chi Thể à.

"Vậy... Lăng Tiêu đạo hữu, ngày mai đi săn bình thường chứ?" Trịnh Thiên Thu có chút không chắc chắn mở miệng hỏi.

Trịnh Thiên Thu lau mồ hôi trên trán, có chút khiếp sợ, mở miệng nói.

Lúc đầu ông cảm thấy sinh viên có chút không bình thường, xem ra bây giờ thì là giáo sư không quá bình thường.

Khái niệm này nghĩa là gì, ý chính là tương đương với chiêu đãi bốn năm trăm người...

Bình thường lên núi đi săn đều tiến hành bằng phương thức lấy tiểu đội nhỏ để đi, vì số lượng người quá nhiều sẽ làm kinh động tính cảnh giác của mãnh thú gần đó.

Một đám sinh viên chạy như điên qua ngàn dặm, thể lực vô cùng tiêu hao, bây giờ vừa mệt lại vừa đói.

"Đương nhiên đi săn bình thường, muốn tài nguyên thì sắp xếp nhiều binh sĩ theo sau một chút." Lăng Tiêu Kiếm Tiên khẽ gật đầu, cười trả lời.

"Lăng Tiêu đạo hữu, các sinh viên này của cậu có khẩu vị thật tốt."

Trên buổi tiệc bọn hắn như sói như hổ, sức chiến đấu một người có thể ngang với bốn năm người.

Một ngày chạy hơn nghìn dặm ư? Mẹ nó, cái tiết tấu này sẽ lập tức chạy chết vài người đây!

Tới lúc đó hắn chỉ cần sắp xếp binh sĩ theo sau, thu dọn những thi thể dị thú quý giá kia, đây cũng là một khoản tiền không nhỏ, tương đương với việc người khác đánh quái phía trước, bọn họ nhặt vật phẩm rơi ra ở phía sau, cớ sao không làm chứ.

Lăng Tiêu Kiếm Tiên khẽ cười: "Hôm nay bọn họ đã chạy hơn nghìn dặm đường, ăn nhiều một chút cũng là bình thường."

Chỉ là hắn cũng hiểu rõ thông lệ cũ, lợi ích bán đi phải chia đôi.

"Được rồi, tôi lập tức đi sắp xếp!" Trịnh Thiên Thu cũng cười vui vẻ.

Giống như sinh viên mà Lăng Tiêu Kiếm Tiên mang tới, hoàn toàn có thể chia thành mười đội nhỏ, chỉ cần không gặp phải linh thú, vậy thì hoàn toàn có thể quét ngang tất cả.

"Anh An, hôm nay chúng ta chuẩn bị giết bao nhiêu con dị thú vậy?" Miêu Điềm là một em gái ngọt ngào tóc ngắn, lúc này đang ngước đôi mắt to ngập nước nhìn An Lâm, kích động mở miệng hỏi.

Bốn người đội viên đều tỏ ra vô cùng mừng rỡ đối với việc được phân tới tiểu đội của An Lâm.

Mẹ nó, đám người này thật sự coi hắn là An đại thần trong truyền thuyết ư!?

Các sinh viên được chia thành hai mươi đội nhỏ, mỗi tiểu đội có năm người.

Cứ như vậy, năm người bắt đầu chính thức đi vào vực Vạn Sơn.

Ngày hôm sau, đám người An Lâm ra khỏi cửa thành Định An.

Loại thú đan này là tập hợp năng lượng của linh thú cùng với một bộ phận chuyển đổi hấp thụ năng lượng.

Liên quan tới sự kiện thú đan kia, An Lâm cũng xin nhờ Hiên Viên Thành và Tô Thiển Viên giúp đỡ.

Trong núi lớn Mãng Hoang, dị thú hoành hành, thỉnh thoảng còn gặp được linh thú quý hiếm.

An Lâm là tiểu đội trưởng trong một tiểu đội, bốn đội viên trong đội hắn theo thứ tự là Lạc Tử Bình, Miêu Điềm, Tông Vĩnh Ngôn, Tôn Thắng Liên, trừ Tông Vĩnh Ngôn là Đạo Chi Thể cấp chín, ba người đội viên còn lại đều là Đạo Chi Thể cấp mười.

Hắn cũng chỉ là Đạo Chi Thể cấp mười thôi đấy, nhìn thấy linh thú cũng rất muốn chạy trốn đó!

Sau khi khuyên can hết lời, cuối cùng bốn đội viên mới tiếp thu, thực lực khủng bố kia sẽ không dùng được trong vòng mấy năm này.

Hắn bây giờ, chỉ là một đội trưởng Đạo Chi Thể cấp mười!

"Ha ha, không ngờ tôi lại có cơ hội lăn lộn theo An đại ca, bài kiểm tra cuối năm này sẽ ổn!" Lạc Tử Bình là một cậu thanh niên cao to, lúc này cười ha ha nói.

An Lâm nghe các bạn học nói, lòng đầy hoảng hốt.

"Nếu anh An dự định săn giết nguyên thú thậm chí là tiên thú, cũng không cần mang theo chúng tôi đâu, tôi sợ không cẩn thận bị bọn chúng hắt xì một cái đánh chết." Tôn Thắng Liên có chút khẩn trương nói.

"Ha ha, anh An sẽ để ý tới dị thú ư, hắn muốn dẫn chúng ta đi giết, chắc phải là linh thú." Tông Vĩnh Ngôn lôi ra một cây quạt, lắc lư, ung dung nói.

Thứ này đối với tu sĩ loài người mà nói, không có tác dụng gì nhiều.

Bọn họ không biết vì sao An Lâm muốn thứ này, nhưng An Lâm đã đề nghị, bọn họ cũng không để ý mang tới cho An Lâm.

Bên trong vực Vạn Sơn.

"Anh An, thanh kiếm màu đen trong tay anh nhìn rất đẹp trai! Lúc chiến đấu tự do, sao không thấy anh dùng thanh kiếm này vậy?" Miêu Điềm theo sau An Lâm, hơi tò mò hỏi thăm.

An Lâm nghe vậy, có chút tiếc nuối trả lời: "Thanh kiếm này thật ra giành được từ tay Ám Dạ Chân Vương, haiz, đáng tiếc kiếm linh bị tôi xóa đi, hiện giờ chỉ là một thanh tiên khí tiêu chuẩn mà thôi."

Bốn đội viên nghe vậy đều hít vào một hơi khí lạnh, ánh mắt nhìn hắn nóng bỏng.

"Tiên khí tiêu chuẩn mà thôi" câu nói này làm bọn họ rung động thật sâu.

Không hổ là An đại thần...

Cách nói này... Bá khí thật là cao!

"Tê!"

Đúng lúc này, An Lâm hô to một tiếng, đẩy Tôn Thắng Liên ra.

"Cẩn thận!"

Tiếng đánh rắm này rất lớn, các đội viên đều sững sờ.

Đúng lúc này, hắn không cẩn thận thả ra một quả rắm.

"Phốc..."

An Lâm nhìn thanh kiếm màu vàng kim trong tay, gật đầu mở miệng nói.

Chỉ cần dùng vũ khí không khác với mọi người lắm, như vậy sẽ không có vẻ giả vờ cao ngạo nữa.

"Anh An, đừng giải thích, tôi hiểu." Lạc Tử Bình hiểu ý cười một tiếng.

"Giấu mũi nhọn vào vỏ, giữ lại át chủ bài, anh An không hổ là người đứng đầu trường học chúng ta." Tông Vĩnh Ngôn đong đưa cây quạt, gật đầu liên tục.

"Đám dị thú gà cay này, không xứng để anh An dùng thanh kiếm này!" Tôn Thắng Liên tỏ ra kính nể nói.

"Không hổ là An đại thần, mọi hành động đều lộ ra hơi thở bá vương!" Mắt Miêu Điềm liên tục lóe sáng.

Cứ như vậy, bốn đội viên càng nhìn An Lâm sùng kính.

An Lâm: "..."

Hắn cảm thấy từ khi có ánh sáng đại thần này, mọi cử chỉ hành động của hắn đều trở nên vô cùng trâu.

"Không biết dùng tiên khí thế nào, quả nhiên thanh pháp khí cấp cao này vẫn thuận tay hơn."

Vừa nghĩ tới đây, lúc này hắn lập tức thu kiếm Thắng Tà vào nhẫn không gian, đổi thành thanh kiếm Kim Lưu Ly.

Tới lúc đó, có khả năng ngay cả dị thú bọn họ cũng không muốn đánh, chỉ lo hô hào cỗ vũ ở một bên.

Hắn biết, nếu còn tiếp tục gả vờ cao ngạo như vậy, các đội viên sẽ sinh lòng ỷ lại với hắn.

Thì ra vừa rồi hắn không cẩn thận đã giả vờ cao ngạo một lần?

An Lâm chú ý tới vẻ sùng kính của đội viên, lập tức tỉnh ngộ.

Một con mãng xà đầu dài ba trượng bò từ trong bụi cỏ ra, mở miệng to như bồn máu, nhào vào Tôn Thắng Liên vừa bị đẩy ra.

Hai tay Lạc Tử Bình bùng lên tia sáng đỏ, đánh một quyền vào đầu mãng xà.

"Ầm ầm!"

Đầu mãng xà bị một quyền đánh bẹt, lúc này cánh quạt trong tay Miêu Điềm xuyên qua không gian bay tới, chém đầu nó ra.

"Phù... Nguy hiểm thật, An đại ca, cảm ơn anh."

Tôn Thắng Liên vỗ bộ ngực cao vút, lòng vẫn còn sợ hãi nói.

Loài rắn dị thú đều vô cùng giỏi về việc ẩn nấp, nếu tâm lý quá thư giãn, đúng là sẽ bị đánh lén.

Lúc này Miêu Điềm bước tới, vẻ mặt ước ao: "Không hổ là An đại ca, đều tại em quá ngu muội rồi."

An Lâm: "???"

"Đúng vậy," Lạc Tử Bình cũng phụ họa theo, "Vừa rồi tiếng đánh rắm kia khí tôi cũng không kịp phản ứng, thì ra lúc anh thả rắm là đang nhắc nhở chúng tôi cẩn thận!"

Tông Vĩnh Ngôn đong đưa cay quạt, dùng vẻ giống như khám phá tất cả mọi việc phân tích: "Nếu trực tiếp lên tiếng nhắc nhở chúng ta, sẽ đánh cỏ động rắn, nhưng thông qua phản ứng tự nhiên của thân thể "thả rắm" ra nhắc nhở, mãng xà lớn sẽ không hiểu ý mà sinh lòng đề phòng. Từng hành động cử chỉ của anh An, đều là dụng tâm lương khổ."

"Đáng tiếc chúng ta vẫn không thể lĩnh ngộ được..." Gương mặt xinh đẹp của Tôn Thắng Liên tràn đầy vẻ tự trách.

Gương mặt An Lâm hoang mang, ngây người đứng tại chỗ.

Mẹ nó!

Ông chỉ bất chợt đánh rắm thôi, lại có hàm ý sâu xa như vậy ư!?

Cho đám người fan não tàn các người một cái quỳ!
Bạn cần đăng nhập để bình luận