Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 127: Tìm đường sống nơi đường cùng

Mọi người mất hết can đảm, giống như cá nằm trên đất.

"Khi tôi còn sống, còn chưa có cơ hội tỏa sáng lần nào, bây giờ lại chết đói ở chỗ này ư?'' Lạc Tử Bình nhìn bốn phía hoang vu, cảm thấy không cam lòng, mở miệng nói.

"Tôi cũng chưa gặp được thần tượng của mình mà.'' Tiểu Sửu tiếc nuối nói.

"Haizz, tôi còn chưa đọc đủ sách.'' Tông Vĩnh Ngôn phiền muộn.

"Tôi còn chưa từng yêu đương mà.'' Miêu Điềm nước mắt ròng ròng.

"Tôi mới nhận được truyền thừa, mừng hụt rồi... Di tích này đúng là kẻ bịp bợm ăn không nhả xương!'' Tôn Thắng Liên tức giận đến mức ngực phập phồng dữ dội, quả đào nhấp nhô mãnh liệt.

An Lâm cau mày lại: "Các cậu từ bỏ nhanh như vậy ư?''

"Nếu không thì sao?'' Miêu Điềm nhìn An Lâm.

Hai mắt An Lâm sáng lên, nhảy dựng lên: "Tôi làm thử một chút!''

Không sai, chính là cục gạch Hợp Kim Hỗn Độn!

Vũ khí?

An Lâm lấy một cục gạch đen từ trong nhẫn không gian ra.

Hắn vỗ trán, sau đó nằm trên đất, thở dài một tiếng, cũng không muốn nói chuyện nữa.

An Lâm vô cùng lo lắng, nếu không có gạch đen, hắn sẽ đánh mất bầu trời xanh.

Các đội viên đều nhìn về phía An Lâm.

"Thứ cứng nhất thế giới... Nhờ ngươi rồi!'' Hắn vừa đau lòng vừa nhìn gạch đen trong tay.

"Haizz, cuối cùng quả cầu tròn màu trắng này là cái quái gì vậy, có thể bắn pháo không giới hạn, uy lực còn lớn như vậy, lấy nó làm vũ khí chẳng phải là vô địch rồi sao?'' Một hồi lâu, Lạc Tử Bình mở miệng than phiền.

Trong lòng An Lâm cũng rối bời, chưa nghĩ ra được cách giải quyết nào.

Bỗng nhiên hắn vùng dậy, khiến các đội viên giật nảy mình.

"Gạch đen... Đi đi!''

Bắn pháo không giới hạn?

An Lâm hạ quyết tâm, ném gạch đen về phía cầu gỗ.

Mọi người không hiểu, đội trưởng lấy cục gạch ra là có ý gì?

Nhưng... Vì cứu mạnh, chỉ có thể thử một lần...

Các đội viên nhìn đến ngây người.

Ngay sau đó...

Gạch đen vẫn bị đánh trúng, nhưng vẫn luôn cứng cỏi!

"Ầm ầm!''

Dường như quả cầu màu trắng bị khiêu khích, tần suất giải phóng tia sáng trắng càng nhanh hơn.

Qủa cầu màu trắng lập tức có phản ứng, một ánh sáng trắng bắn về phía gạch đen.

Tông Vĩnh Ngôn có vẻ đăm chiêu, lấy một khối linh thạch từ trong nhẫn không gian ra, ném về phía sau gạch đen.

"Woa... Thật là lợi hai, anh An cục gạch này của anh có lai lịch thế nào, sao lại bất chấp cả công kích của tia sáng trắng vậy!'' Lạc Tử Bình nhìn đến mức sửng sốt.

Tiếng nổ vang không ngừng vang vọng trong không gian, nhưng gạch đen Hợp Kim Hỗn Độn lại vừa đen vừa cứng, đối với sự tấn công của tia sáng trắng, vẫn duy trì tình trạng không tổn hao như trước.

Vùng không gian đầu tiên phát nổ, gạch đen bị ánh sáng trắng đánh trúng, vụ nổ phát ra năng lượng chấn động mãnh liệt.

"Khiến bão tố càng mạnh hơn rồi!''

An Lâm thấy có chút hi vọng, lớn tiếng hô: "Lớn! Lớn! Lớn! Lớn... ''

Gạch đen biến lớn, trở thành gạch đen siêu lớn có kích thước ba mươi mét.

Gạch đen không bị tổn hại chút nào!

Rầm rầm rầm rầm...

Ngay sau đó, quả cầu màu trắng phát ra những tia sáng trắng.

An Lâm cũng cười ha ha.

Một luồng sáng trắng phát ra, linh thạch hóa thành bột mịn.

Hắn thở dài một tiếng, xem ra còn có đặc điểm tấn công nhiều mục tiêu.

"Tiếp theo chúng ta nên làm gì bây giờ?'' Tiểu Sửu nhìn An Lâm, mở miệng hỏi.

Tuy gạch đen có thể bất chấp công kích của cầu trắng, nhưng mọi người vẫn như trước không có cách nào qua cầu, mang nguyên khí rót vào bên trong cầu trắng.

An Lâm thản nhiên ngồi trên mặt đất, cười nói: "Chờ!''

Chờ?

Tiểu Sửu gãi đầu không hiểu, còn các đội viên cũng nhìn về phía An Lâm với vẻ tò mò.

An Lâm cười nói: "Qủa cầu trắng này là gì tôi không biết, nhưng tôi tin nó không thể có sức mạnh vô tận được. Người có lợi hại, thì dùng nhiều thức cũng phải thở gấp.

Huống chi nó chỉ là một vũ khí.''

Tông Vĩnh Ngôn và Lạc Tử Bình nhìn Tiểu Hồng xinh đẹp và dáng người quyến rũ, trực tiếp mất hồn, ngây người tại chỗ.

Nó mặc quần áo của Hứa Tiểu Lan cho nó, trong nháy mắt áo đỏ như lửa, kiều diễm như hoa đào.

Tiểu Hồng hóa thành người.

Bởi vì quá ít người, An Lâm đánh thức Tiểu Hồng, để nó biến thành người chơi cùng họ.

Nhưng rất nhanh, sau khi An Lâm nói xong quy tắc, mọi người đều có hứng thú.

Mọi người nghe xong ngẩn người, đây là trò gì?

Mọi người nghe vậy lại rơi vào trầm mặc.

Vấn đề này rất quan trọng!

Nếu như quả cầu màu trắng này có thể bắn pháo một vạn năm thì phải làm sao đây?

Đến khi đó, nơi này chỉ còn một đống xương trắng, cùng với gạch đen đang không ngừng chịu pháo bắn...

Đối với việc này, An Lâm cũng không có cách khác.

Hắn mỉm cười, mở miệng nói: "Dù sao cũng chỉ còn lại biện pháp duy nhất này, trước tiên chúng ta cứ chờ xem.''

Thời gian chờ đợi rất nhàm chán, tất nhiên phải tìm chút chuyện tiêu khiển một chút.

An Lâm lấy một chiếc bàn đồ chơi từ trong nhẫn không gian ra.

"Chúng ta chơi Ma Sói đi!'' Hắn đề nghị.

"Nhưng mà... Phải mất bao lâu năng lượng của nó mới tiêu hao hết?'' Tôn Thắng Liên chần chừ một chút, mới mở miệng nói.

Cũng không có chuyển động nào vĩnh viễn, định luật bảo toàn năng lượng luôn đúng.

Đúng vậy, không có cái gì có thể tấn công liên tục mà không ngừng lại.

Các đội viên đều hiểu rõ, họ lại nhóm lên hy vọng một lần nữa.

"Đúng là như thế.'' An Lâm gật đầu.

Tông Vĩnh Ngôn cũng phản ứng kịp: "Anh nói là chờ năng lượng trong quả cầu trắng tiêu hao hết sao?''

Một lúc sau bọn họ mới phục hồi lại tinh thần, nhìn An Lâm bằng ánh mắt hâm mộ.

Vì chỉ có bảy người, cho nên An Lâm quyết định đội hình sẽ là:

Hai người sói, ba dân làng, một phù thủy, một thẩm phán.

Trò chơi chia làm hai phe lớn, người sói và dân làng.

Dân làng dùng việc bỏ phiếu để quyết định, nếu giết chết được toàn bộ người sói thì có thể dành được chiến thắng.

Phe người sói ẩn nấp bên trong dân làng, giết người vào ban đêm và bỏ phiếu tiêu diệt toàn bộ dân làng cũng sẽ chiến thắng.

Thẩm phán là trọng tài.

Phù thủy có thể hạ độc người và cứu người, cùng đội hình với dân làng.

Ngoại trừ thẩm phán, mọi người đều không ai biết thân phận của đối phương.

Cho dù là người sói, cũng chỉ biết thân phận của người cùng phe, cho nên trò chơi này đều phải dựa vào suy luận và diễn trò.

An Lâm làm thẩm phán trước, mọi người chơi vài ván đã bắt đầu quen.

Sau đó, bọn họ liền chơi vui đến mức quên hết trời đất.

"Ầm ầm ầm ầm... ''

Trong bối cảnh âm nhạc là tiếng quả cầu trắng bắn pháo tấn công gạch đen, nghe giống như hò dô ta nào, còn rất có cảm xúc.

Bình thường Tiểu Hồng là một đóa hoa khéo léo, lúc này vì là người sói, hoàn toàn đã biến thành một diễn viên có hạn, diễn cái gì cũng giống như thật, khiến thật giả khó lường, quả thật là ác mộng của kẻ địch.

Cả An Lâm cũng giật mình không thôi, dường như mới quen biết Tiểu Hồng vậy.

Nó nắm chắc biểu cảm của mình, cũng với việc phân tích biểu cảm của người khác, thực sự là đã xuất quỷ nhập thần!

Trên phương diện này, Tiểu Hồng là một thiên tài.

Qua một lúc lâu, một bóng áo trắng phất phới bỗng xuất hiện bên cạnh An Lâm, khiến hắn hoảng sợ.

"Hai người sói, ba dân làng, một phù thủy... Đội hình này thật sự cũng không hợp lý đâu, qua sự tính toán, tình huống nào cũng vậy, dân làng có tỷ lệ thắng là 46.7649%... "

Mọi người nhìn Bạch Lăng với vẻ khiếp sợ, không biết cô đột nhiên xuất hiện nói những lời này là có ý gì.

Bạch Lăng không để ý đến ánh mắt của mọi người, trong mắt mang theo chút hưng phấn: "Nếu là hai người sói, bốn dân làng, kèm một phù thủy, tính cân bằng của trò chơi sẽ được nâng lên không ít.''

An Lâm nghe xong khóe miệng co giật, mạnh mẽ trấn định lại: "Cho nên ý cô là?''

"Thêm tôi vào.'' Bạch Lăng nói.

"Tôi từ chối!'' An Lâm mở miệng không chút do dự.

Bạch Lăng: "... "

"Anh An! Anh đã quên lời mới nói với tôi rồi sao?'' Lạc Tử Bình lên tiếng nhắc nhở.

Mắt mọi người sáng lên, nhất thời phản ứng kịp, toàn bộ đều tràn ngập ý chí chiến đấu.

"Hám Sơn Quyền!''

"Phong Trảm Khốn Trận!''

"Nhận một gậy của Tiểu Sửu tôi này!''

"Kiếm Thiểm Linh!''

"Bạch Tuyệt Luân!''

"Xích Ma Trọng Quyền!''

Bạch Lăng thở dài, trên gương mặt xinh đẹp đầy vẻ bất đắc dĩ.

Ầm ầm ầm... Bốp bốp bốp... uỳnh uỳnh uỳnh...

Ngoại trừ người không rõ chân tướng là Tiểu Hồng không ra tay, thì tất cả mọi người đều mặt mũi bầm dập nằm trên mặt đất...

Ba phút sau.

Mọi người nhắm mắt lại.

Bạch Lăng và Tiểu Hồng mở mắt ra, đều chỉ vào Tông Vĩnh Ngôn, hai người cười thầm.

An Lâm không chút cảm xúc: "Trời đã sáng, mọi người mở mắt.''

Sau khi mọi người mở to mắt, hắn tiếp tục mở miệng: "Tông Vĩnh Ngôn, cậu bị giết, phát biểu cảm nghĩ đi.''

Tông Vĩnh Ngôn phe phẩy chiếc quạt, bộ dạng nghiêm túc ở bên phân tích chi tiết sự việc.

Cứ như vậy, tám người tiếp tục chơi Ma Sói trong bầu không khí hòa thuận vui vẻ...
Bạn cần đăng nhập để bình luận