Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 1842: Tầm quan trọng của An Lâm

An Lâm nghe hắn nói như vậy, trong lòng rung lên một cái.

Nhưng rất nhanh hắn đã tỉnh táo lại: "Lại muốn lừa gạt tôi gia nhập!"

Tây Lý Nhĩ hiếm khi nghiêm túc nói: "Tôi thật sự không lừa cậu. Đây là kết quả cuối cùng mà tôi và Trần Trần phải trải qua vô số lần tính toán mới có được."

An Lâm vẫn không tin: "Anh không phải muốn cướp lấy Thiên Đạo sao? Nếu đã như vậy thì tại sao còn khuyên tôi vào bang?"

"Đây là một vấn đề rất rõ ràng. Nếu không gia nhập Phá Thiên Bang, tôi có 7% xác suất có thể trở thành Thiên Đạo, Trần Trần có 5% xác suất có thể trở thành Thiên Đạo. Ngược lại nếu gia nhập Phá Thiên Bang, có 20% xác suất có thể trở thành Thiên Đạo, tôi có 10% xác suất có thể trở thành Thiên Đạo, Trần Trần có 7 % xác suất có thể trở thành Thiên Đạo. đúng là người có khả năng cao nhất có thể trở thành Thiên Đạo, nhưng nghĩ xem tôi sẽ lựa chọn như thế nào?"

An Lâm lại càng thêm khiếp sợ: "Tôi có tác dụng lớn như vậy? Còn có thể đề cao tỷ lệ thành công hay sao?"

"không nên tự xem thường bản thân, không chỉ đối với chúng tôi mà ngay cả đối với thế giới này mà nói, cũng rất quan trọng." Tây Lý Nhĩ chăm chú nhìn vào hai mắt An Lâm, nghiêm túc nói.

"À, đúng rồi, đừng bao giờ gia nhập mấy cái Bổ Thiên Bang khác, bọn họ chính là một đám sợ chết không có tiền đồ, sớm muộn gì cũng kéo theo cái thế giới này chết cùng." Tây Lý Nhĩ nói xong rồi, vẫn không quên hạ thấp đối thủ một phen.

Vừa nghe đã thấy thứ này không thú vị chút nào.

Hắn biết, nếu nói ở đây có ai hiểu rõ thương thế của Trần Trần nhất thì cũng chỉ có thể là Tây Lý Nhĩ thôi.

Lúc này cuối cùng An Lâm cũng ý thức được bản thân mình đóng vai trò thế nào ở trong trận tranh đấu này. Nếu như Tây Lý Nhĩ không nói dối, tầm quan trọng của hắn còn lớn hơn cả Tây Lý Nhĩ.

"Đúng rồi, bây giờ thương thế của Trần Trần thế nào rồi?" An Lâm không yên tâm, hỏi lại thêm lần nữa.

"đúng là rất biết cách suy một ra ba." Tây Lý Nhĩ bất đắc dĩ nói.

Tây Lý Nhĩ trầm mặc hồi lâu, lúc này mới nói: "Không quá lạc quan. Quang Minh Thiên Thần thả một hạt giống quang minh vĩnh hằng bất diệt trong ngực hắn. Trước mắt thì Trần Trần chỉ có thể liều mạng áp chế cái hạt giống này, nhưng lại không có cách nào có thể giải quyết nhanh chóng. Cụ thể là đến lúc nào mới có thể xử lí triệt để thì tôi cũng không nói rõ được."

Khoé miệng của An Lâm có chút co quắp: "Có phải là nếu tôi gia nhập Bổ Thiên Bang sẽ hạ thấp tỷ lệ trở thành Thiên Đạo của các anh không?"

"Yên tâm đi, bây giờ hắn không chết được." Tây Lý Nhĩ khẽ nói.

Hiển nhiên, hắn không phủ nhận cách nói của An Lâm.

Tây Lý Nhĩ: "..."

Đời này hắn chỉ mong thế giới hòa bình, vui vẻ cưới Tiểu Lan, sau đó làm một thần tiên tiêu dao khoái hoạt.

Tây Lý Nhĩ thở dài một cái: "Nếu như muốn làm vậy là bởi vì áy náy..."

Nhưng mà, hắn thật sự không muốn làm cái quỷ gì Thiên Đạo!

"Không phải là bởi vì áy náy." An Lâm cắt đứt lời nói của Tây Lý Nhĩ, thần sắc kiên định nói: "Mà là bởi vì tôi muốn cứu Trần Trần."

"Tôi hỏi là, thương thế của ta thế nào rồi?" An Lâm nhìn Tây Lý Nhĩ.

An Lâm cau mày: "Hạt giống quang minh vĩnh hằng bất diệt. Đây cũng là một biểu tượng đặc trưng cho lực lượng quyền thế. Tôi cũng rất có tâm đắc trong việc vận dụng quyền năng của Thiên Đạo, có thể để cho tôi đi thăm Trần Trần một chút không?"

Tuyết Nhan ở một bên bỗng nhiên mở hai tròng mắt xanh thẳm, nhìn chằm chằm ba người phía trước đang đi tới.

Trần Trần ngồi xếp bằng ở trung tâm bí cảnh, tất cả mọi thứ ở đây giống như đều ngừng lại, nhiệt độ hạ xuống gần tới không độ tuyệt đối, dòng năng lượng đang hoạt động cũng bị áp chế đến điểm thấp nhất.

Giọng Tuyết Nhan vừa buồn bã vừa mang theo u oán: "Đến xem thì có lợi ích gì? Chẳng lẽ ta còn có thể thanh trừ lực lượng của Quang Minh Thiên Thần hay sao? Chuyện này chỉ có thể để Trần Trần tự mình cố gắng, cho dù là Tây Lý Nhĩ đại nhân ngài cũng không giúp được gì."

Tây Lý Nhĩ lại rơi vào trầm mặc lần nữa.

"Đây chính lực lượng quyền năng của Quang Minh sao? Biến tất cả mọi thứ thành ánh sáng, lại có thể sáng tạo ra vạn vật, từ đó không ngừng tuần hoàn, thuận theo ý trời."

Thần sắc trên mặt Cổ Long Đế khẽ động một cái.

Nhưng Thần Giám Thuật không tìm được bất kì sơ hở nào của Thuật Pháp trước mặt, kết quả duy nhất mà hắn nhận được chính là, cái Thuật Phát này rất trâu bò, căn bản là không gì phá nổi.

Hai con ngươi của An Lâm biến thành một màu trắng tuyền, định phân tích lực lượng trước mặt.

"Hạt giống quang minh vĩnh hằng bất diệt tự hình thành theo hệ thống lực lượng xấu xa. Tồn tại của nó là vĩnh hằng, là vật chất, cũng là chân thực."

Phá Thiên Lưu Ly Điện, ngưng thiên bí cảnh.

An Lâm không tiếp lời, trực tiếp đi tới ngồi xếp bằng trước mặt Trần Trần, nhìn sắc mặt tái nhợt của đối phương, lại nhìn cái động lớn trước ngực do bị sức mạnh quang minh nổ tung tạo ra. Hắn nhớ tới nụ cười như ánh mặt trời của hắn lúc vác Hỏa Thiên Thần đến, trong lòng không hiểu sao lại có chút co rút đau đớn.

Hắn cẩn thận cảm nhận tia sáng không ngừng phát sinh nổ mạnh ở trước ngực Trần Trần, từ trong đó hắn có thể cảm nhận được sức mạnh mà trước đây hắn chưa bao giờ cảm thụ qua.

Quang Minh Chi Lực được cô đọng đến mức cực hạn, ẩn chứa năng lượng vô cùng vô tận do nổ mạnh mà thoát ra. Nó có thể hủy diệt cả một tinh cầu, biến tất cả mọi thứ thành quang minh, nhưng cũng mang đến cho người ta một loại cảm giác giống như được trời cao ban cho, giống như đây chính là nơi trở về, là tương lai và hy vọng.

Nhưng ngay cả như vậy, trước ngực hắn vẫn đang lóe sáng, tiếng nổ mạnh kinh khủng không ngừng bộc phát như cũ. Khả năng áp chế của bí cảnh này đối với năng lượng ánh sáng là cực kì có hạn.

"Tuyết Nhan, không được vô lễ, là tôi mang An Lâm sang đây xem tình hình." Tây Lý Nhĩ mở miệng nói.

Trần Trần bây giờ đã tiến vào Vô Trần cảnh, ngăn cách tất cả mọi liên hệ với thế giới bên ngoài, chuyên tâm đối phó với hạt giống quang minh bên trong cơ thể. Qúa trình này rất quan trọng, Tuyết Nhan ngay cả nói chuyện cũng không dám lớn tiếng.

"An Lâm. Tại sao lại tới đây." Cô gái có chút tức giận, nhưng vẫn cố gắng hạ thấp âm lượng. Cô không muốn quấy rầy đến Trần Trần.

"Nhìn cũng đã nhìn rồi, cũng nên hiểu được bằng thực lực của căn bản là không giúp được cái gì. Nhanh đi ra ngoài đi, đừng quấy rầy Trần Trần chữa thương." Tuyết Nhan thấy dáng vẻ này của An Lâm, tức giận trong lòng cũng vơi đi mấy phần, nhưng mở miệng cũng vẫn là muốn đuổi người.

An Lâm không có động tĩnh gì, trên mặt lộ vẻ kiên quyết: "Không nhìn ra sơ hở, cũng không có nghĩa là không có sơ hở, chẳng qua là lực lượng không đủ mạng mẽ mà thôi. Đã như vậy, vậy thì thử chiêu này một chút đi!"

Dao động vô hình đột nhiên khuếch tán ra bốn phía, dung nhập vào trong thiên địa.

Trong đôi mắt của hiện lên vô số đường vân trắng bạc, kết thành một cái lưới lớn bao phủ tất cả mọi thứ, lan rộng ra bốn phía. Vạn vật trên thế gian đều hiện ra ở đáy mắt cậu, bất kể là vô hình, hữu hình, chân thực, giả tạo, tĩnh lặng hay chuyển động.

Đây là Thôi Diễn Thuật Pháp mà rất lâu rồi không sử dụng, có thể tính toán và phân tích tất cả Thần Diễn Thuật!

Tất cả mọi thứ trên thế gian, ở trong mắt đều trở nên vô cùng rõ ràng. không chỉ thấy được dáng vẻ di chuyển của bất kì hạt nào lúc này mà còn có thể thấy được quỹ đạo chuyển động của nó, sau đó đoán ra hướng di chuyển của nó trong tương lai.

An Lâm tập trung tất cả mọi sự chú ý lên quầng sáng ở trước ngực Trần Trần.

Nhất thời, từ trong mắt hắn truyền đến đau đớn tột cùng.

"A!" Hai con mắt của An Lâm đột nhiên chảy xuống hai hàng huyết lệ, đau đến mức phải kêu thảm thiết.

Càng đau đớn hơn là thần hồn, giống như có ánh sáng nổ tung ở trong đầu. Nếu không phải thần hồn của đã tu luyện đến cấp bậc sáng thế thì chỉ sợ rằng lúc này thần hồn đã không còn tồn tại.

"An Lâm!" Sắc mặt của Tây Lý Nhĩ biến đổi.

"không sao chứ?" Cổ Long Đế cũng bị giật mình, bước nhanh đến gần An Lâm.

"Không cần tới đây! Tôi có thể chịu đựng được!" An Lâm hét lớn một tiếng, vẫn tiếp tục sử dụng Thôi Diễn Thuật. Hai con mắt đang chảy ra huyết lệ vẫn nhìn chằm chằm vào quầng sáng trước ngực Trần Trần.

Tuyết Nhan thấy một màn như vậy, cũng không tránh khỏi bị cảm động: "Cậu... Tại sao..."

Thần Diễn Thuật có thể phân tích vạn vật trong thiên địa, kết nối nhân quả, xem thấy xưa nay. Bất kỳ lực lượng nào ở trước mặt nó cũng sẽ xuất hiện sơ hở. Lực Lượng quyền năng của Quang Minh cho dù có cấp bậc rất cao, nhưng nếu Trần Trần có thể đối kháng với nó thì khẳng định nó cũng không phải là vô địch không có chút sơ hở nào.

An Lâm tin chắc mình có thể tìm được sơ hở, chỉ là không ngờ muốn phân tích lực lượng ánh sáng sẽ phải trả một cái giá lớn như vậy. Nhưng mà không có chút lùi bước nào, vận dụng toàn bộ lực lượng thần hồn, chống cự sức mạnh quang minh phản phệ kinh khủng này.

"Còn thiếu một bước nữa, hạt giống quang minh vĩnh hằng bất diệt nhất định có phương thức thay phiên đặc biệt. Chỉ cần tôi có thể tìm ra sơ hở trong đó, phá hỏng một phân đoạn là có thể phá vỡ tính chất bất diệt của nó." Hai mắt An Lâm vẫn chảy ra huyết lệ, một thân lực lượng sánh bằng cấp bậc Sáng Thế ầm ầm bùng nổ.

Ầm!!

Lực lượng thần hồn đậm đặc đến mức tận cùng điên cuồng khuếch tán ra bốn phía.

Bất kể là Tuyết Nhan, Cổ Long Đế, hay là Tây Lý Nhĩ đều bị sức mạnh thần hồn đáng sợ của An Lâm làm cho chấn động, hoàn toàn không thể tin được đây là hồn lực mà Phản Hư tu sĩ có thể có được.

"Tìm được!" An Lâm gầm nhẹ một tiếng, một cái Thần Hoàn màu đỏ đột nhiên xuất hiện ở đỉnh đầu, thêm cả bốn cái Quyền Bính Đạo Ngọc cũng đồng thời xuất hiện.

Năm vật chứa đựng lực lượng quyền năng tối cao của pháp tắc đột nhiên bộc phát ra, điên cuồng nhào tới vị trí của hạt giống quang minh trước ngực Trần Trần.

"Trần Trần, nhất định tôi sẽ cứu anh ngay tại lúc này!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận