Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 471: Cuộc sống trong lao tù

Nguyệt đầm, Hứa Tiểu Lan ngự kiếm bay về, phát hiện Tô Thiển Vân vẫn đang đứng nguyên chỗ cũ chờ mình.

"Bạn học Tiểu Lan, cậu rời đi lâu như vậy, rốt cuộc là đi làm cái gì thế?" Tô Thiển Vân bày ra vẻ mặt tò mò, hỏi.

Hứa Tiểu Lan không nghĩ đến Tô Thiển Vân lại thực sự chờ mình ở nguyên chỗ này, không khỏi cảm thấy hơi ngại ngùng.

Cô vừa mới định nói ra chuyện của An Lâm, nhưng đột nhiên nghĩ lại, vẫn là nên giữ lại cho hắn chút mặt mũi thì hơn, thế là liền tùy tiện viện một cái cớ.

Tô Thiển Vân cũng không quá để ý đến những thứ này, chỉ thoáng gật đầu, rồi kéo Hứa Tiểu Lan nhanh chóng đi về phía suối nước nóng.

Ngay tại đúng đó, trong phòng giam cầm của trường học.

"Đại Bạch à, nơi này thật sự khiến người ta phải hoài niệm, nhớ ngày đó, lần đầu tiên tôi và cậu gặp nhau cũng là ở nơi này đúng không." An Lâm cảm khái.

"Đúng vậy, lúc trước anh là một cậu thiếu niên đơn thuần lương thiện không biết làm bộ, không biết bày ra mấy trò mưu mô đùa nghịch, đáng yêu hơn nhiều so với cái người âm hiểm xấu bụng của hiện tại...Gâu." Đại Bạch u oán nhìn An Lâm, chậm rãi lên tiếng.

Nói xong, nó liền lôi một viên linh đan trị thương từ trong nhẫn không gia ra, nuốt vào miệng.

Bị nhốt năm ngày, xem ra sự nghiệp bán bánh bao đành phải gác lại một thời gian rồi.

Hắn nhìn cả người Đại Bạch đầy vết thương, rất nhiệt tình lôi một viên linh đan từ trong nhẫn không gian ra, cười nói: "Đại Bạch, cậu bị thương nặng quá, ăn một viên linh đan đi."

Hắn nhìn vách tường đen sì bốn phía, lắc đầu khẽ than một tiếng, bắt đầu lôi cái chảo ra.

"Ha ha... có nạn cùng chịu? Đại Bạch bị nhốt mười ngày, không muốn nói chuyện với người bị giam năm ngày, gâu!" Đại Bạch cười lạnh nói.

"Làm món gì thì được đây..." An Lâm tự lẩm bẩm.

An Lâm: "..."

Hôm nay vẫn còn chưa sử dụng hiệu quả tăng hương vị của chiếc chảo đế bằng, bây giờ đang ở trong phòng giam, vậy thì làm một món tự khao bản thân mình đi.

An Lâm: "..."

An biết hẳn là do lúc trước hắn đã bán đứng đồng đội, đả kích Đại Bạch rồi, nên liền an ủi: "Đại Bạch, dù sao hiện giờ chúng ta cũng là chiến hữu có phúc cùng hưởng, có nạn cùng chịu rồi, những chuyện trước kia chúng ta cứ xí xóa hết đi nhé!"

Khóe miệng An Lâm giật giật liên hồi, viên linh đan mà Đại Bạch đang ăn này không phải cũng là thứ trước kia hắn tặng đấy sai, vì cái lông gì mà lại có thể nói khăng khái hào hùng như thế được nhỉ?

An Lâm: "..., cậu không tức giận nữa rồi?"

Một vuốt của Đại Bạch đẩy tay An Lâm ra: "Anh đi đi, tự tôi cũng có linh đan, không cần ăn đồ của anh!"

"Ăn xong cái này rồi lại giận sau, gâu!" Đại Bạch lè lưỡi nói.

Đại Bạch nhìn thấy cái chảo, thân chó khẽ run lên, hai mắt phát sáng.

"Làm cơm chiên thịt bò, dùng thịt bò Tây Tạng trong nông trường của Ngưu Ma Vương làm cơm chiên! Gâu!" Đại Bạch le te chạy lại gần, kích động chen lời.

Vì cái chảo, thì cứ tha thứ cho hắn là được rồi...

Lại nói, nó cũng đã sớm quen với cái sự khinh bỉ của An Lâm rồi.

Từ sau khi giam An Lâm vào, hắn vẫn luôn cảm thấy bất an trong lòng, luôn có cảm giác An Lâm sẽ làm ra chuyện gì đó.

Đại Bạch nhìn vào cái chảo trong tay An Lâm, cắn răng nói: "Không tức giận, không tức giận nữa, anh An, sao hai chúng ta có thể thật sự thành kẻ thù được! Gâu!"

Hắn vỗ nhẹ lên chiếc đùi gà dính đầy mỡ, cắn một miếng, trên mặt lại ngập tràn hạnh phúc.

An Lâm cười lạnh: "Ha ha."

Dương Tân mở to hai mắt, hít hà hương vị cực kỳ mê đắm lòng người này, không ngừng nhắm mắt nuốt nước miếng ừng ực.

"Mùi hương này... thật thơm!"

Nhưng vào đúng lúc này, có một mùi thơm khó lòng miêu tả thành lời bỗng nhiên bay tới.

Đại Bạch dẫn An Lâm đi ngắm phong cảnh, vốn dĩ là vì để bảo tồn số lượng bánh bao mà Đại Bạch vốn không để ý đến, cộng với mục đích tranh thủ thêm tình cảm, chơi cứng với An Lâm thì chẳng có chỗ nào tốt cả.

"Haiz... hi vọng tôn đại phật này có thể thành thật một chút, đừng có gây náo loạn cái gì cả..."

Dương Tân trầm mặc thầm nhủ, sau đó cầm cái đùi gà trên bàn lên, trên khuôn mặt để lộ nụ cười mỉm hạnh phúc.

Đây là đùi gà mà nữ thần Tần Văn cố ý tặng cho hắn, có câu nói thế nào ấy nhỉ? Lễ nhẹ mà tình ý lại đậm sâu! Thứ Tần Văn tặng không phải đùi gà, mà chính là tình ý đó!

Không phải chỉ là bị coi thường thôi sao...

Trong văn phòng của nhà giam trường học, Dương Tân đang trực ca đêm.

Cứ như vậy, An Lâm lôi nguyên liệu nấu ăn từ trong nhẫn không gian ra, bắt đầu làm món cơm chiên thịt bò ngay trong phòng giam.

An Lâm cười đắc ý, muốn chinh phục đám thú sủng kể ra cũng khá đơn giản, cứ chinh phục dạ dày của bọn nó là được rồi.

Hai thành viên trong đội Chấp Pháp cùng trực ban với hắn cũng nhìn ngó bốn phía xung quanh, vẻ mặt kinh ngạc.

"Trời ạ, hương thơm này khiến tôi cũng phải nổi da gà mất thôi!"

"Rốt cuộc là từ nơi nào bay ra vậy, bụng tôi đói quá đi.."

"Tôi cảm nhận được quỹ đạo mà mùi thơm này lưu chuyển, có vẻ như là bay ra từ trong phòng giam số bảy."

"Chẳng lẽ là..."

Hai thành viên trong đội Chấp Pháp nhìn nhau, đều không tự chủ mà nuốt nước miếng ực một cái.

"Thần bếp An Lâm sao..." Dương Tân mạnh mẽ hít sâu một hơi, sợ hãi thán phục nói, "Quả nhiên là danh bất hư truyền!"

"Nhưng tôi sẽ không khuất phục đâu!" Dương Tân nhìn chiếc đùi gà trong tay mình, dùng sức gặm.

Nhưng mà, trong sự tương phản cực lớn của hương thơm kia, chiếc đùi gà trong tay hắn đột nhiên trở nên tẻ nhạt không có mùi vị.

Hờ... không sao cả, nhìn đội trưởng còn thảm hơn cả chúng ta nữa...

Hai đội viên kia vốn dĩ bị mùi thơm ngược đãi đến mức vẻ mặt ngây ngốc, hiện giờ nhìn thấy dáng vẻ này của Dương Tân, cuối cùng cũng lấy lại được một chút tinh thần, khẽ thở ra một hơi.

Chẳng biết từ bao giờ Dương Tân đã trở lại bàn làm việc của mình, im lặng gặm nốt nửa cái đùi đã lạnh lẽo từ lâu, trong mắt ngập tràn nước mắt, cố nén xuống không cho nó chảy ra ngoài.

Cứ như vậy, hai thành viên đành 'muốn sống không được muốn chết không xong' vượt qua khoảng thời gian đầy tra tấn này.

Mẹ nó chứ đúng là đầu độc đêm khuya mà! Lại còn là kịch độc luôn ấy chứ!

Hai thành viên đội Chấp Pháp đều cảm nhận được một cảm giác bụng đói cồn cào khó mà ngăn lại được, cảm giác khất vọng kia... hoàn toàn không phải là thứ mà người bình thường có khả năng nhịn được.

"Ôi chao, aiz, ôi, đội trưởng ơi, giờ đang là thời gian trực ban mà!" Hai đội viên cùng gọi to.

Nhưng Dương Tân cũng chẳng hề quay đầu lại mà chạy thẳng ra ngoài.

Hiện giờ hắn còn quan tâm xem trực ban hay không trực ban khỉ gió gì nữa, bạn đời tương lai cũng đã sắp sửa đi mất rồi kia, còn trực ban cái rắm ấy!

Lại là An Lâm... lại là An Lâm... cậu không thể buông tha cho tôi được hay sao hả?

Dương Tân vừa đuổi theo Tần Văn, vừa tức giận thầm mắng trong lòng một ngàn một vạn lần cái tên nhóc đang làm đồ ăn ở trong phòng giam kia.

Làm đồ ăn thôi mà cũng khủng bố như vậy, có còn muốn để cho người ta sống nữa không hả?!

Hai đội viên trực ban còn lại liếc nhìn lẫn nhau, nhờ vào đạo đức nghề nghiệp tốt đẹp, vẫn tiếp tục kiên trì đứng gác.

Hương thơm động lòng người của cơm chiên thịt bò giống như thứ đồ yêu diễm lẳng lơ hấp dẫn người khác, không ngừng trêu chọc lỗ mũi hai người.

Mấy lời nói như "Ăn ngon thật", "Mùi vị thật thơm" truyền từ trong phòng giam ra ngoài.

"Đợi một chút! Tần Văn, tất cả chỉ là hiểu lầm thôi!" Dương Tân hô to, chạy ra bên ngoài, đuổi theo.

Nói xong, cô gái áo xanh dứt khoát quay người, bước nhanh rời đi.

Một cô gái mặc váy xanh nước biển thanh tú động lòng người đang đứng ngoài cửa, trong tay còn cầm theo một túi linh quả, nhưng trên mặt lại hiện lên một chút bi thương, sau đó sự bi thương hóa thành nụ cười lạnh: "Ha ha... đúng vậy đấy, đùi gà khó ăn như vậy thật đúng là đã làm bẩn miệng anh, tôi sẽ không bao giờ mang đồ ăn đến cho anh nữa..."

Dương Tân ngẩng đầu nhìn ra bên ngoài, đột nhiên đồng tử co rụt lại, há hốc mồm: "Tần Văn, em nghe anh giải thích đã..."

Ngoài cửa, tiếng bước chân thanh thúy đột nhiên im bặt.

"Mùi vị này... thật quá khó ăn..." Dương Tân nhai thịt gà, khuôn mặt khổ sở, thì thảo mở miệng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận