Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 1659: An Lâm lại chết

Đại lục Thái Sơ lại dậy sóng to gió lớn một lần nữa.

An Lâm vì đi đầu dẫn đường cho tiểu đội đại phá Nam Thiên môn của Thiên Nhân, trở thành người mạnh nhất nổi tiếng đại lục, bây giờ vậy mà lại nghe tin hắn ta đã chết.

Độ nóng của hắn vừa mới nguội đi một chút, lại một lần nữa bùng lên, thanh danh vang vọng khắp đại lục.

Sinh linh trên thế gian, đều vô cùng ngạc nhiên khi nghe được tin tức, ngoài kinh hãi ra còn có phần khó mà tin được.

Người mạnh mẽ và quỷ quái như vậy, làm sao lại chết được chứ?

Không phải là tin giả đấy chứ?

" Giả, chắc chắn là giả! Cái này nhất định là Thiên Nhân Tộc ở phía Bắc vì muốn đả kích tinh thần của binh sĩ liên quân Cửu Châu chúng, nên đã phao tin giả!" Một vị Tiên Tông Lão Tổ giận tím mặt nói.

"Nhưng mà lão tổ à... Nếu tin tức này là tin tức giả, tại sao Tứ Cửu Tiên Tông lại không ra mặt làm sáng tỏ chứ?" Có vị trưởng lão không nhịn được phản bác.

Điều này cũng làm cho lời đồn cái chết của An Lâm lại một lần nữa gây nên náo động cực lớn trong đại lục.

Tứ Cửu Tiên Tông.

Tứ Cửu Tiên Tông im lặng, ngược lại khiến người ta cảm thấy là đang ngầm thừa nhận tin tức mà Thiên Nhân tộc phao ra.

Lại có người châm chọc khiêu khích cho rằng An Lâm mới lấy được một chút chiến tích đã xem anh hùng trong thiên hạ không ra gì, tự cao tự mãn, không biết trời cao đất rộng, lần này bị ngã xuống thật sự là đáng đời!

Chẳng lẽ nói...

"Cho nên... Tông chủ đại nhân của chúng ta, lại chết rồi sao?"

"Cái này..." Tiên Tông Lão Tổ bị hỏi, lửa giận trong mắt cũng dần ảm đạm xuống.

Bên trong phòng hội nghị trung tâm.

Rất nhiều người đều là nghĩ như vậy.

Lời nói này của hắn không cách nào phản bác được, đúng vậy, tại sao Tứ Cửu Tiên Tông không đứng ra nói một câu chứ?

Các kiểu bàn tán đều xuất hiện, có người nắm cổ tay thở dài, than thở trời cao đố kỵ với người tài. Có người lại thấy không đáng thay cho An Lâm, cho rằng lấy tính mạng của hắn cùng Thiên Tước Thần Nữ và Tina đổi lấy tính mạng hai con Thần Thú Hợp Đạo, thật quá thiệt thòi.

Bóng dáng tinh linh Tina nhỏ nhắn xinh xắn, đang ngồi ở vị trí chủ tọa, đem những gì đã trải qua ở Ác Linh Thú Ngục kể lại nhỏ nhẹ.

Lại thêm Ác Linh Thú Ngục quả thật có ngắm hai lần kỳ quái Thiên Địa Đồng Bi, Hợp Đạo Vẫn Lạc, điều này càng thêm phần kiểm chứng tinh xác thực của tin tức liên quân Thiên Nhân Tộc tung ra, tất cả điều này dường như là chuyện chắc như đinh đóng cột.

Đám người cấp cao của Tứ Cửu Tiên Tông rốt cuộc cũng biết chân tướng, sau đó giật nảy mình kinh ngạc với hành động này của Thiên Nhân Tộc, chúng nó thật không lo sẽ bị mất mặt sao...

Mọi người cũng đang thảo luận về chuyện này với vẻ đầy hoang mang.

Bạch Lăng vuốt mi tâm, có hơi buồn cười nói.

Trụ sở Liên MinhTây Hải.

"Hơn nữa còn là tổ chức Thiên Nhân tộc cùng với tổ chức Tứ Cửu Tiên Tông chúng ta, liên hợp thừa nhận tin tức, độ tin cậy sẽ là 99.9999%." Khả Khả Tư Đế che miệng khẽ cười nói.

Đại lục lơ lửng thần bí.

"Trước tiên chúng ta chờ chút đã, giúp bảo mật hành động của đám người An Lâm, chờ sau khi sư phụ ta hành động thành công, lúc đấu bố cáo thiên hạ cũng chưa muộn." Vẻ mặt Tiêu Đồ điềm tĩnh, chỉ là nụ cười trên mặt thật sự không thể kìm được.

"Kiếm Thắng Tà quyết không thể để rơi vào tay hắn, đi thôi, chúng ta đi đoạt lại kiếm Thắng Tà!"

Đám người Hiên Viên Thành trong phòng họp đã nóng lòng muốn xem, giống như đang mong đợi điều gì đó.

"Ha ha ha... Chết hay lắm, chúng ta đến chỗ hắn ngã xuống đốt pháo ăn mừng thôi!"

"An Lâm nhảy như vậy, sớm đã chết rồi!"

Hắc Vũ Đế Vương ra lệnh một tiếng, đám Chân Vương khí tức mạnh mẽ cùng kêu lên phụ họa, khí thế dâng lên tận không trung!

"Tin chấn động này củaThiên Nhân tộc cứ coi là thần trợ giúp? Cứ để sinh linh trên thế gian nghĩ rằng mấy người An ca đã chết, thành công giúp chúng ta che giấu tung tích của mấy người An Lâm. Gâu!" Đại Bạch dùng tay chó, vỗ lên mặt bàn đầy hưng phấn.

Nơi đây bóng đêm tồn tại mãi mãi, từng bóng đen nhốn nháo trong mà đêm.

Trong cung điện ở trung tâm, tiếng cười của Đế Vương truyền khắp bầu trời đêm.

"Ha ha ha... An Lâm cuối cùng chết!"

Có thể tưởng tượng được, chuyện xảy ra tiếp theo sẽ rất đặc sắc...

Tiên cá xinh đẹp khóe miệng chứa đựng ý cười, nhìn về phía phương Bắc xa xôi, tròng mắt xanh biếc có vẻ trông đợi.

"An Lâm lão đại lại đi chơi mất tiêu, lần này không biết là ai xui xẻo vậy.."

Lam Tiểu Nghê nhìn thoáng qua tin tức trước mắt, liền lập tức quăng đi không thèm nhìn.

"Đi thôi, cùng đi cùng đi, tôi còn muốn chụp ảnh lưu niệm!"

Từng ánh sáng lấp lóe chạm trổ trên Đế Cung Hắc Vũ, sau lưng có hai cánh màu đen, đám Chân Vương Hắc Vũ có thực lực vô cùng mạnh mẽ, từ Đế Cung bay ra, sau đó đáp xuống nhân gian...

Giết người cướp bảo vật bọn họ làm không được, nhưng nhặt trang bị thì chính là nghề của bọn họ rồi!

Hắc Trạch Đại Địa.

Bên trong Thần Cung Sinh Mệnh.

Một chàng trai áo trắng như tuyết dáng vẻ như một thư sinh, nhẹ nhàng phe phẩy chiếc quạt, trên mặt mang ý cười: "An Lâm cuối cùng cũng chết rồi, lần này Hắc Y Nhân cũng có thể nhắm mắt được rồi."

"Thật đáng tiếc, sau khi hắn trở về không có tới Hắc Trạch Đại Địa, nếu không ta nhất định sẽ cho hắn biết thế nào là Huyết Chi Đạo chân chính, hừ, chỉ là một con người mà dám nói bậy về Thánh Tổ?"

Y Đăng Đại Đế ở bên cạnh khoan khoái uống rượu, vừa uống rượu, vừa cười, trong miệng còn nhắc đi nhắc lại tên của con trai hắn, đây đã là lần thứ hai hắn làm như vậy, lần đầu tiên chính là một trăm năm trước.

Sóng to gió lớn ở đại lục Thái Sơ.

Hầu như toàn bộ sinh linh đều chú ý đến cái chết của An Lâm.

"Nhìn thấy Bắc Thiên Môn rồi." Thiên Đế đột nhiên mở miệng nói.

An Lâm nghe được trong lòng kinh sợ, cái gì mà kỳ diệu? Rõ ràng rất đáng sợ mà!

"Biển phía Đông đi đến cuối cùng, cũng không phải là biển, mà chính là một mảnh sương mù trắng xóa, tại trong sương mù đấy ta không còn cảm giác không gian, không phân rõ trên dưới trái phải Đông Nam Tây Bắc, là một nơi rất kỳ diệu."

"Biển phía Tây đi đến tận cùng, không phải là biển, mà là trên một đám mây, nhưng ngay cả tôi cũng thấy không rõ ở bên dưới tầng mây trắng như bông cải kia là cái gì."

Trần Trần cười nói: "Lúc tôi còn trẻ, đã từng đến tận cùng bốn phương Đông Tây Nam Bắc của đại lục Thái Sơ, đây chính là tự tôi tổng kết được."

Hoa tuyết màu đỏ có tràn đầy sát khí, từng miếng đều có thể giết người.

Cứ cho là sinh linh Hóa Thần cấp cao khi ở chỗ này, cũng có thể bị cánh hoa tuyết đỏ khủng khiếp kia chém thành hàng trăm triệu viên bi chỉ trong nháy mắt, tuyệt không có khả năng sống sót.

Nơi này so với cực Nam của Đại lục Thái Sơ còn khủng khiếp hơn nhiều. Cũng chính vì vậy, khắp nơi ở đây đều là một mảnh hoang vu, có thể nói là hoàn toàn không có cảnh vật nào.

"Hoa tuyết ở đây, thật không đơn giản, mỗi một hạt đều ẩn chứa ý chém cắt." An Lâm ngồi trên cục gạch màu đen, tiến một mạch về phía trước, trên lòng bàn tay có vài viên hoa tuyết đỏ như máu, một luồng cảm giác bị cắt vô cùng sắc và lạnh lẽo xuát hiện trên da.

Nếu không phải An Lâm da dày thịt béo thì có lẽ đã bị hoa tuyết chém đứt tay rồi.

Hứa Tiểu Lan ngồi trên đầu trước của cục gạch lớn, hai chân thon dài đung đưa trên không trung, ngước mắt nhìn về phía bầu trời u ám. Màu đen, màu xám, màu máu, chính là những màu sắc còn sót lại của vùng đất này.

Chẳng biết tại sao, cô luôn có một loại kích động muốn đốt sạch cả bầu trời hoa tuyết này.

"Cây phía Nam hoa phía Bắc, mây phía Tây sương phía Đông, đây chính là dáng vẻ bốn cực của đại lục Thái Sơ." Trần Trần nghe vậy thì mở miệng phổ cập khoa học.

Đây là lần đầu tiên An Lâm nghe được loại thuyết pháp này, không khỏi tò mò: "Phía tây với phía đông không phải là biển sao, sao có thể có thuyết mấy phía Tây sương phía Đông được?"

Gió ẩn chứa một loại khí kỳ lạ, có thể khiến cho tất cả sinh linh ngột thở mà chết.

Mặt đất màu đen, gió đen, còn có hoa tuyết màu đỏ, đó chính là cảnh sắc suy nhất của khu vực này.

Phía sau dãy núi dài vô tận.

Vùng dất cực Bắc của Đại lục Thái Sơ.

Cũng tại lúc này.
Bạn cần đăng nhập để bình luận