Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 1963: Thiên Thần Hải Dương hiện thế

"Giết!!!"

"Giết giết giết!"

"Ngã phật từ bi..."

Một đám tăng binh niệm Phật quang chú.

Năng lượng kim sắc bắn ra cực nhanh, tựa như vô số mũi tên vàng ròng che khuất đầy trời rơi vào trong đại quân Thiên Nhân tộc ở phía trước.

Thiên Nhân tộc rung hai cánh lên, không ngừng biến hóa thay đổi vị trí ở trên không trung, hoặc là vung binh khí, chém tan kim quang đánh tới, hoặc là nhanh chóng tiến tới gần, sau đó chém tăng binh trước mặt thành hai khúc.

Tăng binh cũng không cam chịu yếu thế, cầm thiền trượng cũng có thể gõ cho đầu Thiên Nhân tộc gõ nở hoa.

Đây là một trận chiến đấu giữa Thiên Nhân tộc với thế lực Tây Phương Phật quốc.

Vụt!!!

Một cô gái mặc áo bào trắng mây mù, phía sau có hai cánh trắng tinh, mặt mũi tuyệt mỹ, cầm trong tay trường kiếm ánh sáng màu bạc, chắn phía trước đại quân tăng binh.

Nhanh, cũng sắp đánh tới cổng nhà kẻ địch rồi!!!

"Phàm là kẻ lướt qua nơi đây, đều sẽ phải chết!"

Thiên Nhân tộc chỉ còn lại có ba Thiên Môn, tạm thời ở vào hoàn cảnh xấu, chiến tuyến không ngừng co lại.

"Một tên nguyên soái thôi mà, kế tiếp Thiên Nhân tộc sẽ đại bại rút lui, không phải sợ, chung ta cùng xông lên!"

Quá trình chém giết đang không ngừng được tiến hành, máu rải đầy mặt đất.

"Là Thủy Liên nguyên soái của Thiên Nhân tộc!!"

Tăng binh chiến đấu với Thiên Nhân tộc, ngẩng đầu lên, thậm chí đã có thể thấy biển Bạch Quỳnh mênh mông vô bờ, cùng với Vân Tiêu Thần Thụ ở trung tâm biển Bạch Quỳnh kia.

Sau khi Nam Thiên môn và Bắc Thiên môn bị phá.

Chúng tăng binh còn chưa lấy lại tinh thần, một luồng hào quang màu trắng bạc lập tức vụt qua mấy trăm dặm từ nam chí bắc, chém mặt đất thành hai nửa, hơn vạn tăng binh lại càng chưa kịp phản ứng, đã bị tia sáng ăn mòn.

"Hừ, không biết sống chết."

Bầu trời đột nhiên hạ xuống một luồng sức mạnh to lớn.

"Luân Hồi Thiên Trảm!"

"Cuối cùng cô ta cũng xuất hiện ư?"

Chúng tăng binh nghe vậy trong lòng đều run lên, nhưng vẫn bán mạng xung phong liều chết.

Ầm ầm!

Bàn tay kim quang khổng lồ ẩn chứa chân ý Phật đạo vô hạn, đột nhiên xuất hiện ở trên hư không, giống như nắm một cái bánh quy nhỏ, trực tiếp bóp nát trăng tròn sắc bén.

Chúng tăng binh hưng phấn hô to.

Nhát chém này ảnh hưởng đến cả phạm vi trăm dặm, nếu như đánh thật, thì phải có mấy vạn tăng binh gặp tai hoạ ngập đầu.

Mặc dù đánh tới rồi Thiên Nhân tộc đại môn, trong lòng hắn như cũ không có đáy.

Cô gái lạnh lùng hừ một tiếng, cầm trong tay trường kiếm màu trắng bạc vẽ ra một đường cung ở trên hư không, chém tan Thánh Quang vừa được ngưng tụ, hình cung tựa như trăng tròn, luân hồi không ngừng, rơi vào trong đại quân tăng binh.

Tây Hải với diện tích khôn cùng.

Ở phía Tây của đại lục Thái Sơ.

Thần Thụ đính đoan, rốt cuộc có cái gì?

"Vô Lượng Kim Thủ." Một tiếng nói vừa vĩ ngạn vừa ẩn chứa vô hạn từ bi truyền đến.

A Di Đà Phật là một trong tam vị thánh của Cực Nhạc giới, có lực lượng cảnh giới Hợp Đạo, sự xuất hiện của ông có thể nói là trấn trụ toàn bộ chiến trường.

Một chưởng của A Di Đà Phật khiến cho nguyên soái Thiên Nhân tộc bị thương nặng, nhưng ông không hề đắc ý chút nào ánh mắt, lo lắng xuyên thấu hư không, rơi vào trên một cái thần thụ thông thiên.

Bất kể ông có vận dụng thần thông dò xét như thế nào, trên đỉnh thần thụ vẫn cứ bị sương mù bao phủ, không cách nào nhìn thấu.

Sau đó, ở trước khi Thủy Liên nguyên soái kịp thời phản ứng, một cái cự chưởng kim quang cũng đã xuất hiện ở trước mặt, hơn nữa ép sát với tốc độ cực nhanh, ngay lập tức bao phủ thiên địa, không chỗ có thể trốn.

" A Di Đà Phật đến rồi!!!"

"A Di Đà Phật!"

Phòng ngự của Thủy Liên nguyên soái đã bị phá vỡ trong nháy mắt, sau đó bị một chưởng đánh cho bị thương nặng, bay xa mấy trăm dặm!!!

Có mây đen bao phủ, lôi đình đánh xuống hải vực tử vong.

Một cái cửa động đen nhánh xuất hiện ở trên mặt biển, có lượng nước biển vô tận chảy ngược vào cửa động, nhưng dù có như thế nào, cũng không thể lấp đầy cái cửa động này.

Cách cửa động ngoài ngàn dặm, có một cái tháp quan sát ở trên biển.

Hai ngư nhân cường đại đang quan sát động tĩnh của cửa động này ở nơi xa.

Hôm nay cũng giống như ngày thường, cửa động vẫn điên cuồng hấp thu nước biển.

"Từ nơi này nhìn đến, cái cửa động này trông thật sự giống như con mắt của ác ma." Một ngư nhân làn da màu đen đang nằm úp sấp trên lan can của tòa tháp quan sát, dựa vào lan can nhìn về phía xa. Nơi đó là đại dương khôn cùng đột nhiên lõm xuống một khối, đen nhánh sâu thẳm, rất kỳ dị mà cũng có phần mê người, làm cho người ta nhìn vào lập tức không cách nào tự kiềm chế được.

Một ngư nhân khác ai oán than thở: "Cái gì mà con mắt ác ma, rõ ràng là miệng rộng của ác ma, có thể nuốt trọn hết thảy, ta thật sự lo rằng cả Tây Hải đều bị nó nuốt hết!"

Lời này cũng không phải là phóng đại, mặt biển Tây Hải đã giảm xuống hơn sáu mươi mét.

Ở trong lịch sử của Tây Hải, chưa từng xuất hiện tình huống mặt biển giảm xuống vượt quá mười thước, bây giờ lại tới hơn sáu mươi mét, nhiều nước biển như vậy đi đâu hết rồi?

Cô gái với dung mạo trong trẻo lạnh lùng tuyệt diễm, người mặc váy đen, tóc đen như mực dài đến eo, đong đưa đuôi rắn, xuất hiện ở bầu trời Tứ Cửu tiên tông, sau đó chậm rãi bay về phía chàng trai dưới mặt đất.

Lúc này, hư không đột nhiên hé ra một cái khe.

Tiểu Cốt còn hóa thân thành thiếu nữ áo váy sặc sỡ, vẻ mặt dịu dàng, ngón tay nhỏ nhắn, dịu dàng đút cho An Lâm một linh quả.

An Lâm trái ôm Tiểu Lan nhỏ có thân nhẹ thể mềm dễ dàng đẩy ngã, phải ôm Đại Bạch vừa đáng yêu vừa uy vũ, ngồi ở trên ghế, hưởng thụ thủ pháp xoa bóp tiên gia của Diệp Linh, chỉ cảm thấy đi tới đỉnh phong đời người.

Tứ Cửu tiên tông.

"Báo động cao cấp nhất!!!"

"Không, không phải là..." Âm thanh của ngư nhân ra đen có phần run rẩy, "Ta là muốn nói, chuyện ngươi nói, rất có thể là đã xuất hiện rồi.."

Ngư nhân vọt dậy, chăm chú nhìn khoảng không phía xa, trừng mắt giống như chuông đồng.

Mây đen trên bầu trời nhanh chóng tiêu tán, ánh nắng trải khắp đại dương, chín trăm chín mươi chín dải cầu vồng sáng lạng, tựa như cầu vồng trên bầu trời, từ các phương hướng của Tây Hải bắn về phía vòm trời, sau đó hội tụ ở trên hắc động.

Đại đạo thiên không vận luật, hóa thành tiên luật tối cao.

Vô tận biển rộng cuồn cuộn sôi trào, gầm thét, đáy biển run sợ, núi lửa dưới đáy biển cũng bộc phát, giống như ở nhiệt tình hoan nghênh chủ nhân của bọn nó.

Cùng thời khắc đó, một đạo thần quang ẩn chứa vô số sắc thái bắn vào cửa động hắc ám, cửa động hắc ám lấy tốc độ mắt thường có thể thấy được nhanh chóng co rút lại.

Ngư nhân nhìn ngây người.

"Mau! Mau liên lạc với Lam minh chủ!!"

Ngư nhân da đen lớn tiếng gào lên.

"Làm gì? Đừng quấy rầy ta ngắm biển! " ngư nhân cả giận nói.

Đột nhiên vai của ngư nhân bị vỗ mạnh mấy cái.

Bốp bốp bốp!

Ngư nhân đó cảm khái một tiếng, lại nằm ở trên ghế, cầm lấy ly rượu trên bàn, rót vào trong miện, ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, vẻ mặt u buồn.

"Có giác ngộ thì có giác ngộ, nhưng ta vẫn không muốn chết... " Một ngư nhân khác ung dung lên tiếng, "Hi vọng là ngày hôm nay đến muộn chút đi, để cho ta hưởng thụ cuộc sống bình yên nhiều hơn một chút..."

"Nuốt thì nuốt đi... " Ngư nhân có làn da màu đen cười nói, "Ngay cả An Lâm tông chủ và Lam Tiểu Nghê minh chủ cũng không làm gì được Thiên Thần Hải Dương, nếu như Thiên Thần Hải Dương thật sự xuất hiện, hơn nửa chính là ngày tận thế của chúng ta, không phải là chúng ta đã có cái giác ngộ này sao?"

"An Lâm, Nữ Oa phái tôi tới đưa thần khí cho anh." Hắc Linh Xà lạnh lùng nói.

Cô chân chạy vặt, vất vả chạy tới, kết quả thấy đối phương lại trải qua cuộc sống xa hoa lãng phí như thế, trong ngực không khỏi nghẹn ứ, càng thêm tức giận, đáy mắt ẩn chứa sự coi thường và khinh bỉ.

Nhưng cô không tiện bùng phát.

Cô đã từng thề rằng thấy An Lâm một lần, lập tức đánh An Lâm một lần, nhưng bây giờ cũng lựa chọn quên nó đi.

Không phải là cô cảm thấy không thích hợp, mà là cô cảm giác mình đã không thể đánh lại chàng trai trước mắt...

Một thực tế thật làm người ta phải tuyệt vọng!!!
Bạn cần đăng nhập để bình luận