Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 1127: Thương thuật đứng đầu tại đại lục Thái Sơ

Thương ra như rồng, chia đôi thiên địa.

Trong chớp mắt, An Lâm cảm nhận được mối đe dọa cực lớn do tử vong uy hiếp.

Rõ ràng đối phương cũng là một vị đại năng Phản Hư hậu kỳ!

Hắn không chút nghĩ ngợi, lập tức lấy ra gạch đen Hợp Kim Hỗn Độn, biến lớn ngăn trước người.

Uỳnh!

Thương mang đâm trúng gạch Hợp Kim Hỗn Độn, tia sáng trắng nổ tung, lực lượng dời non lấp bể trút xuống, ngay cả đất liền với đáy biển cũng bị kình khí xung kích đến vỡ nát.

An Lâm bị một thương này đâm tới khiến cho phải lùi lại hơn vạn mét mới đứng vững.

"Ha ha ha... Đường đường là Tông chủ Tứ Cửu Tiên tông, đối mặt với trường mâu của Ngao Tiên Ngọc tôi, cũng chỉ có thể ngăn cản được một phần thôi hay sao?" Cách đó không xa, có một người đàn ông tay cầm trường thương màu bạc đường vân rồng thoải mái cười, trong ánh mắt lộ ra sự khinh thường.

Hai bên đều bị lực lượng to lớn chấn động phải lui lại.

Ánh mắt Tiêu Trạch trầm xuống, đối phương cũng là một vị đại năng Phản Hư trung kỳ đỉnh phong, không những vậy còn trải qua trăm trận, là loài rồng tàn nhẫn cực thiện chém giết.

Hai móng vuốt của cự long kết xuất thành thần ấn chụp về phía đuôi rồng của Tiêu Trạch.

"Tộc Thái Cổ Long cũng chẳng có gì hơn người." Cự long màu lam nhếch miệng cười một tiếng: "Tại hạ là đại thống lĩnh đội Thần Vệ của Long Đình, Lục Trấn Hải!"

Ngay lúc này, một con rồng màu lam to lớn đột nhiên rẽ nước biển mà tới.

Đây cũng là một trong những nguyên nhân Bắc Liên trốn khỏi Long Đình.

Thân hình hắn cao lớn, đầu cua màu trắng, trên người mặc chiến giáp xen kẽ hai màu lam bạc, khuôn mặt lạnh lùng mang theo chiến ý phóng khoáng không bị trói buộc.

"Thống lĩnh đội Thần Vệ? Vậy sao đội trưởng đội Thần Vệ Hạ Trạch lại không đến?" An Lâm hiếu kỳ hỏi.

"Long Giảo chưởng!"

"Đừng quấy rầy sư phụ tôi!" Tiêu Trạch nổi giận gầm lên một tiếng, đuôi rồng đen nhánh chứa sức mạnh ngàn quân đập về phía Ngao Tiên Ngọc.

"Là ai?" Ánh mắt Tiêu Trạch ngưng tụ.

An Lâm trợn trắng mắt: "Xử lý chúng ta? Các người có thấy khó khăn không?"

Chưởng kình ẩn chứa lực xoắn cực mạnh va chạm vào đuôi rồng, chấn động mạnh đến mức hư không vặn vẹo vỡ tan, trong nháy mắt khiến hơn mười dặm nước biển xung quanh bị cuốn ngược.

Không nói đến siêu cấp đại năng Hợp Đạo, cho dù đại năng cảnh giới Phản Hư sơ kỳ, trung kỳ, hậu kỳ, hắn đều đã từng giết, một đôi tay cộng thêm một đôi chân cũng đếm không hết. Là ai cho một Long tộc mới Phản Hư trung kỳ đỉnh phong cái dũng khí dám nói ra những lời này...

Nhớ ngày đó, khi ấy Hạ Trạch cực kì ái mộ Bắc Liên, vì lôi kéo vị thần tướng này mà nhân lúc huyết mạch của Bắc Liên xảy ra vấn đề, còn bị Long Vương cưỡng ép phải gả cho Hạ Trạch.

"Đồ đội trưởng không nên thân đấy cần gì tới nơi này để bêu xấu, xử lý các ngươi, phải để chúng ta tự thân xuất mã mới được!" Lục Trấn Hải nhìn sang An Lâm với ánh mắt nóng bỏng.

"Căn bản là con không biết là ai đang đứng trước mặt mình, ngại sống dài quá hay sao? Đi về cho ta, về Long Đình trước!" Ngao Mông quát to.

Ngao Tiên Ngọc cười: "Chỉ là phụ vương yên tâm đi, đối phó với tên An Lâm này, một mình con là đủ! Tin tức về hắn con đã điều tra, ngoại trừ việc hắn có một ít đồ vật tương đối đặc thù, chiến lực của bản thân hắn còn cách Phản Hư hậu kỳ một khoảng xa, hắn cũng không mạnh như phụ vương nghĩ!"

"An Lâm, mảnh đại dương này chính là nơi anh phải táng thân!"

"Tiên Ngọc, sao chị cả con không tới?" Ngao Mông biến thân thành dáng vẻ của nhân loại, bay đến bên cạnh Ngao Tiên Ngọc mở miệng hỏi.

Cự long màu lam nhếch miệng lên, đắc ý nói: "Thương thuật của thất thái tử Ngao Tiên Ngọc có một không hai ở toàn bộ phía đông của đại lục Thái Sơ, từng vì một thương đâm chết Yêu Đế Đông Hải mà vang danh thiên hạ."

Lục Trấn Hải cứng đầu, nhưng Ngao Mông lại sợ.

An Lâm, người có được hệ thống Chiến Thần, cực kỳ không phục.

An Lâm mỉm cười nói: "Thương thuật có một không hai phía đông đại lục Thái Sơ? Còn là chiến thần? Tự phong à?"

"Hắn cực thiện chém giết, đó là vị chiến thần mà ngay cả Lục mỗ cũng phải chịu lép vế."

"Sao chị ấy lại phải tới?"

Ngao Tiên Ngọc gầm thét một tiếng, ngân thương màu trắng bóng loáng được bao phủ bởi lực lượng của Thần Đạo, bên trong mang theo một luồng đao gió cực kỳ sắc nhọn.

Lực lượng của Thần Đạo là cơn gió đủ để xé rách, chôn vùi vạn vật, uy năng kinh khủng, thậm chí ngay cả nước biển cũng bị ngân thương hủy diệt thành những hạt cực kỳ nhỏ.

Đây là Thần Đạo của hắn, Toái Phong Thần Đạo!

An Lâm nhíu mày, cái tên Ngao Tiên Ngọc này thật ngạo mạn...

Chỉ cần thu nhỏ hình thái lại, dùng trạng thái long nhân để đối chiến thì sao phải e ngại Đại Thủy Cầu của An Lâm chứ? Không sử dụng thuật pháp quá kinh khủng để tuyệt sát, sao có thể bị tấm gương kỳ quái của An Lâm bắn ngược lại khiến cho bị thua?

Trận chiến khoáng mạch thất bại, chỉ bởi vì hắn không hiểu rõ về kẻ địch.

"Phụ vương, có vẻ như cha không biết con mạnh cỡ nào? Vậy bây giờ để con cho cha thấy thực lực chân chính của con!" Ngao Tiên Ngọc không có ý định chạy trốn.

"Có phải tự phong hay không, anh sẽ biết ngay thôi." Ngao Tiên Ngọc khẽ ngẩng đầu, lòng đầy cao ngạo, chiến ý mãnh liệt, lắc trường thương trong tay một cái.

Uỳnh!

Ngao Tiên Ngọc cầm trường thương màu bạc phóng tới chỗ An Lâm, toàn thân được lực lượng của Toái Phong Thần Đạo quấn quanh, có thể khiến hết thảy sự vật bên người vỡ nát chôn vùi, những nơi đi qua tựa như chân không, không có bất kỳ lực cản, tốc độ giường như còn nhanh hơn tia chớp mấy lần!

An Lâm mở ra hình thức Hỏa Thần, đồng thời phát động thuật Thần Giám, nắm giữ được quỹ tích của thương mang.

Tốc độ thương mang nhanh vô cùng, cho dù An Lâm ở trạng thái bạo thể, cũng rất khó đuổi theo.

Phong Dực!

Côn Bằng, đi!

Hắn tăng tốc độ của bản thân lên tới cực hạn, hiểm hiểm tránh thoát khỏi thương mang đâm xuyên.

Trường thương màu bạc từ hông sát qua bên cạnh, xuyên qua hơn mười dặm biển cả phía sau.

Bên ngoài mai rùa có ngọn lửa hừng hực đang thiêu đốt, như muốn bốc hơi toàn bộ biển cả.

Toàn thân An Lâm được bao phủ bởi mai rùa màu xanh lục loá mắt cực điểm.

Mặt Ngao Tiên Ngọc tràn đầy hoảng sợ: "Sao anh lại có pháp thuật đỉnh cấp của Thiên Quy tộc?"

"Thất thái tử!" Lục Trấn Hải cũng thay đổi sắc mặt.

"Tiên Ngọc!" Ngao Mông gấp gáp hô lên.

"Phốc...!" Hai mắt Ngao Tiên Ngọc mở trừng trừng, một ngụm máu tươi phun ra, thân thể như đạn pháo rẽ đôi nước biển, bị đánh bay mấy ngàn mét.

"Không có gì là tuyệt đối an toàn trong chiến đấu, vì giết anh, ta sẵn sàng chịu thương." Ngao Tiên Ngọc phớt lờ nắm đấm của An Lâm, nhếch miệng cười một tiếng, đưa tất cả lực lượng nhập vào trường thương. Một chiêu này, An Lâm tuyệt đối không trốn thoát được!

Đúng lúc này, ánh sáng xanh tỏa sáng rực rỡ.

Một bộ áo giáp cực kì cứng rắn đột nhiên xuất hiện ở trên người An Lâm, ngưng tụ rắn chắc!

Con ngươi Ngao Tiên Ngọc co rụt lại, trừng lớn hai mắt: "Đây là..."

Hắn dùng toàn lực ra thương pháp, đâm trúng áo giáp An Lâm, nhưng trong thời gian ngắn lại không thể xuyên qua!

Lúc này, một nắm đấm ẩn chứa lực lượng cực kì khủng bố đã rơi xuống người hắn, khiến toàn bộ thân thể hắn như dập nát.

Máu thịt, xương cốt, kinh mạch, trong nháy mắt bắt đầu vỡ nát!

Ầm ầm!

Sức nóng kèm theo chấn động không gian, khuếch tán hơn vạn mét!

Một thương này phối hợp với Toái Phong Thần Đạo của hắn, khiến công kích của hắn không chỉ vô cùng kỳ quặc mà còn có thể duy trì cứng rắn và tính hủy diệt tuyệt đối!

Thương Thiên Biến Long Sát là tiên khí của Ngao Tiên Ngọc, nó biến hóa khó lường, không những duỗi dài co ngắn, còn có thể giống như cao su uốn lượn vặn vẹo.

Trường thương màu bạc Toái Phong Thần Đạo bắt đầu duỗi ra và uốn cong, thương mang sắc bén lệch một trăm tám mươi độ, đâm vào lưng An Lâm!

Trong khoảnh khắc ấy, mặt Ngao Tiên Ngọc không đổi sắc, ngược lại còn lộ ra nụ cười ranh mãnh: "Thần Thương cung!"

Hai mắt An Lâm ngưng tụ, trong nháy mắt nắm đấm bộc phát lực lượng cực kỳ kinh khủng, mang theo thần hỏa Thánh Viêm, ra một quyền về phía mặt Ngao Tiên Ngọc!

Cơ hội tốt!

Đây chính là hình thức lão thần rùa Hỏa Thần!

Hắn chậm rãi thu quyền, thản nhiên nói: "Thương thuật đứng đầu của phía đông đại lục Thái Sơ? Cũng chẳng có gì hơn."
Bạn cần đăng nhập để bình luận